Yêu chiều tận tim

Chương 24
 
Buổi tối sau khi kết thúc công việc cũng đã hơn mười một giờ.
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi dựa trên đầu giường, hai tay cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt uống một chút đường đỏ Sơn Tra, vị chua ngọt tràn ngập ở trong miệng, chất lỏng ấm áp từ cổ họng chảy vào dạ dày, cảm giác không thoải mái trong bụng cũng tiêu tan không ít.

 
Sau một lúc lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, động tác uống đường đỏ của Bạc Kha Nhiễm cũng dừng lại một lát.
 
Mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Dữ bước ra từ bên trong.
 
Anh nhìn thấy hai tay Bạc Kha Nhiễm giữ lấy cốc, cũng không uống mà chỉ chăm chăm nhìn vào anh. 
 
"Uống xong chưa?" Anh vừa lau tóc vừa mở miệng hỏi cô.
 
"... Chưa." Bạc Kha Nhiễm lắc đầu.
 
"Không muốn uống sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu lần nữa, tiếp đó cúi đầu tiếp tục uống.
 

Lông mày Thẩm Dữ hơi nhếch lên, nhanh chóng tăng tốc độ lau tóc.
 
Chờ Bạc Kha Nhiễm uống xong cốc đường đỏ Sơn Tra trong tay, tóc anh cũng đã khô rồi thuận tay lấy chiếc cốc từ trong tay cô.
 
Rửa sạch, đem chiếc ly đặt trên bàn nhỏ rồi đi về phía giường ngủ.
 
Bạc Kha Nhiễm dịch dịch vào bên trong, chừa cho anh một chỗ trống.
 
Sau khi nằm xuống, Thẩm Dữ ôm lấy Bạc Kha Nhiễm đang tiếp tục nhích vào phía trong, hơi dùng sức một chút, liền dễ dàng đem cô nằm gọn vào lòng anh.
 
"Em đang tránh cái gì?"
 
Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy bả vai Bạc Kha Nhiễm.
 
"Không tránh, em chỉ muốn chừa cho anh một chỗ thôi." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng tranh cãi.
 
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, cô cảm giác được anh lại ôm chặt cô thêm mấy phần.
 
"Được, em nói cái gì thì chính là cái đó." Giọng anh mang theo chút cưng chiều.
 
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, lắng nghe những lời anh nói, trong lòng lại dâng lên chút dư vị ngọt ngào.
 
Cô đang tự hỏi, giữa bọn họ sao lại trở nên như thế này?
 
Đôi khi cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng một tháng trước, hai người chỉ vừa mới gặp lại nhau, nhưng bây giờ lại có thể thân mật nằm chung một giường như vậy.

 
Bỗng nhiên, cánh tay anh đang đặt trên vai cô rời đi, tiếp đó đặt vào bụng dưới của cô, nhẹ nhàng xoa xoa qua bộ đồ ngủ mỏng manh.
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, cô hơi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Dữ đang nằm sau cô.
 
Ánh mắt thâm thúy của anh lúc này như một đại dương bao la hiền lành êm ả, đôi mắt sâu thẳm này dường như có thể dung nạp bất kỳ mọi thứ, cho dù là cô tốt hay không tốt, anh cũng có thể chấp nhận tất cả.
 
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp bao trùm ánh mắt cô, trước mặt nhất thời chỉ còn là một mảnh tối tăm.
 
Gò má của cô bị bàn tay rộng lớn của anh che đi hơn nữa.
 
Ánh mắt của Thẩm Dữ rơi vào trên đôi môi tươi tắn hồng hào tựa như hai cánh hoa của người con gái trước mặt.
 
“Thẩm Dữ?’’
 
 Bạc Kha Nhiễm theo bản năng đưa tay ra muốn gỡ bàn tay đang che đi đôi mắt của mình.
 
Cô vừa mở miệng, liền lộ ra hàm răng trắng tinh, môi đỏ răng trắng mang theo một sức quyến rũ không thể nói thành lời.
 
Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp dùng sức thì một hơi thở nam tính dịu dàng đập vào mặt.
 
Đôi môi mát lạnh của anh bao phủ lấy môi cô.
 
Trái tim Bạc Kha Nhiễm chậm mất nửa nhịp, bàn tay đang đặt trên mu bàn tay anh khẽ buông, mềm nhũn rơi xuống giường, cô cảm nhận được đầu lưỡi của anh đang ở trong miệng cô tùy ý khuấy đảo.
 
Cảm giác này giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm cô từng chút, tê dại, muốn dừng mà không ngừng được.
 
 Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nhận ra tư thế của hai người họ đã có chút thay đổi, Thẩm Dữ đã bỏ bàn tay đang che lấy mắt cô, một tay anh chống trên giường, một tay giữ lấy sau gáy cô.
 
Cô không ghét nụ hôn của anh, dần dần bắt đầu ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn nóng bỏng này, phản ứng này của cô khiến hứng thú của anh dâng cao, càng dùng sức ôm hôn mạnh mẽ hơn.
 
Sau khi kết thúc, Bạc Kha Nhiễm mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, cái miệng nhỏ thở hổn hển.
 
"Nhiễm Nhiễm."
 
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên từ đỉnh đầu.
 
Cô nhỏ giọng "Vâng" một tiếng.
 
"Lần sau không cho phép dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.’’
 
Bạc Kha Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.
 
Cô đã dùng ánh mắt như thế nào để nhìn anh?
 
Thẩm Dữ thở dài, anh đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô:
 

“Em còn nhìn anh như vậy, anh thật sự không thể khống chế được bản thân.’’
 
Trong nháy mắt gò má Bạc Kha Nhiễm đỏ ửng, dứt khoát vùi đầu trong ngực không nhìn anh.
 
Cô không nhìn, cô mới không thèm nhìn anh?
 
Thẩm Dữ không nhịn được liền nở nụ cười, anh đưa tay xoa xoa đầu cô rồi giơ tay lên đầu giường tắt đèn.
 
Căn phòng bỗng trở nên mờ mịt, cô nghe thấy giọng anh:
 
“Mau ngủ đi, ngoan.’’
 
Cũng không biết là do ban ngày làm việc quá mệt mỏi, hay giọng nói của anh có ma lực đặc biệt, Bạc Kha Nhiễm nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Giấc ngủ này vô cùng an ổn, cũng giống như mọi ngày, khi cô mở mắt, Thẩm Dữ đã không còn ở bên cạnh, chẳng qua là chiếc cốc đêm qua không biết từ lúc nào đã được đặt ở trên chiếc bàn cạnh đầu giường.
 
Dưới chiếc cốc màu đen được đặt một tờ giấy, một dòng ghi chú đơn giản được viết trên tờ giấy màu trắng.
 
"Nhớ uống."
 
Ký tên Thẩm Dữ.
 
Chữ viết gọn gàng và rõ ràng, cấu trúc chặt chẽ.
 
Bạc Kha Nhiễm cẩm lấy chiếc cốc giữ nhiệt, sau khi mở ra, một luồng khí nóng bốc lên, mang theo hương vị đặc biệt của quả Sơn Tra.
 
*
 
Cảnh Ninh cung.
 
"Ở Cảnh Ninh cung phục vụ cẩn thận một chút cho ta, nếu như chọc giận chủ tử, cẩn thận cái đầu của các người, hiểu chưa?’’
 
“Nô tỳ biết."
 
"Thế thì tốt, đi làm việc đi."
 
"Vâng."
 
 Sau khi đoàn người tản đi, Ngọc Khê gọi Hà ma ma.
 
"Hà ma ma."
 
Ngọc Khê liếc nhìn xung quanh, sau đó lấy ra một chiếc vòng tay ngọc bích, đưa nó cho Hà Xuân Lan.
 
Hà Xuân Lan nhìn vào chiếc vòng tay ngọc bích, trên mặt tràn đầy ý cười.

 
"Ngọc Khê cô nương, ngươi đây là..."
 
"Chỉ là lễ tạ ơn nhỏ, cũng không có gì to tát, mong Hà ma ma có thể vui vẻ nhận, Ngọc Khê xin tạ ơn ma ma."
 
Hà Xuân Lan đem chiếc vòng phỉ thúy cất vào trong tay áo:
 
"Ngọc Khê cô nương thật sự là quá khách khí, nhưng mà ta vẫn có một vẫn không biết có nên hỏi hay không?’’
 
"Mama mời nói."
 
"Mọi người đều muốn tránh xa Cảnh Ninh cung giống như tránh tà, tại sao cô nương lại một mực muốn đến nơi này chứ.’’
 
Hà Xuân Lan không hề nói dối.
 
Cảnh Ninh cung tuy là tẩm cung của tam hoàng tử, nhưng cũng chỉ là một hoàng tử không được coi trọng, bị Thái Tử xem như một cái gai trong mắt, đi theo một chủ nhân như vậy, làm sao có thể có kết quả tốt?
 
Ngọc Khê rũ mắt xuống, hàng mi dày che khuất tia sáng trong ánh mắt.
 
Trong đầu hiện lên một màn kia.
 
Trời đông giá rét, tuyết rơi dày đặc.
 
Cô đang bị phạt quỳ trước cửa Tụng Hàn cung, một thiếu niên áo trắng đi ngang qua cô.
 
“Có lạnh không?’’
 
Giọng nói nhàn nhạt của thiếu niên vang lên từ trên đỉnh đầu.
 
Sau đó một đôi tất tay rơi vào trong ngực cô, người thiếu niên đã xoay người rời đi.
 
Kể từ đó, hình ảnh ấy liền in đậm trong trái tim cô, nhẹ nhàng mà khắc sâu.
 
Sau khi phân cảnh này kết thúc, thì tất cả các cảnh quay vào buổi sáng hôm nay của cô cũng hoàn thành, phía sau đều là cảnh của nam diễn viên chính.
 
Trong mấy ngày tiếp theo, Bạc Kha Nhiễm trở nên bận rộn bởi vì công việc bên ngoài của Cố Hựu đã xử lý xong toàn bộ, bây giờ mỗi ngày anh đều tập trung ở đoàn làm phim như các diễn viên khác, việc quay phim cũng đã dần dần đi vào quỹ đạo.
 
Tiến độ quay phim càng ngày càng nhanh, cơ hồ mỗi ngày đều kín lịch.
 
Mà Nguyễn Lệ trong mấy ngày qua chưa từng đến trường quay một lần, chẳng qua mỗi tối vẫn gọi điện cho cô hỏi thăm một chút về tình hình của ngày hôm nay.
 
Vào lúc mười một giờ tối, trường quay vẫn sáng rực.
 
Vẫn còn một vài cảnh đêm được quay trong đêm, các diễn viên không có cảnh quay đã sớm rời đi, Bạc Kha Nhiễm vẫn còn một cảnh được quay lúc mười hai giờ, cho nên hiện tại vẫn chưa được trở về.
 
Bạc Kha Nhiễm tựa lưng vào ghế rồi, cảm thấy đôi mắt vô cùng nặng trĩu, hôm nay cô đã quay liên tục trong cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng chỉ ăn được vài miếng thì lại vội vã tiếp tục làm việc, bây giờ vẫn còn một cảnh đêm.
 
A Miên nhìn Bạc Kha Nhiễm như vậy, có chút đau lòng.
 
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian hiển thị trên màn hình.
 
"Chị, hay là chị tranh thủ thời gian này chợp mắt một chút đi, vẫn còn hai mươi phút nữa, khi nào đến lượt chị, em sẽ gọi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, gật đầu một cái:

 
"Vậy chị chợp mắt một chút. ‘’
 
"Vâng, chị ngủ đi." A Miên đem chiếc chăn nhỏ ở bên cạnh đắp lên người cô.
 
"A Miên?"
 
 Một nhân viên đột nhiên đến đây gọi A Miên.
 
Cô nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm một cái, sắc mặt bình tĩnh, hô hấp đều đặn, dường như không bị đánh thức.
 
Cô nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi về phía nhân viên.
 
"Có chuyện gì sao?" A Miên hạ giọng hỏi.
 
Nhân viên làm việc cũng thấy Bạc Kha Nhiễm đang nghỉ ngơi, tự nhiên thấp giọng.
 
"Bên kia có một số đồ dùng của chị Bạc, tôi không biết sắp xếp nó như thế nào, cho nên nhờ cô đi nhìn xem một chút."
 
A Miên liếc nhìn Bạc Kha Nhiễm một cái, lại nhìn thời gian hiển thị trên màn hình.
 
Bây giờ cách thời gian quay vẫn một một lúc, sắp xếp một chút cũng không mất nhiều thời gian, suy nghĩ một chút, cô gật đầu.
 
"Được, bây giờ chúng ta đi luôn."
 
"Được."
 
*
 
"A Miên."
 
 A Miên đang sắp xếp mọi thứ, nghe thấy có người kêu mình,vừa quay lại liền thấy Nguyễn Lệ đang từ trên xe bước xuống.
 
"Chị?"
 
 A Miên đặt những thứ trên tay xuống.
 
"Chị ơi, những việc trong công ty đã được xử lý ổn thỏa rồi sao?"
 
"Vẫn chưa."
 
"Vậy đã trễ thế này chị đi qua đây làm gì?’’
 
Nguyễn Lệ quơ quơ cặp lồng trong tay: "Kha Nhiễm hôm nay không phải có cảnh quay sao, chị mang chút bữa ăn khuya cho cô ấy.’’
 
"Đúng rồi, cô ấy đâu rồi?"
 
"Đang nghỉ ngơi đằng kia, bây giờ đang tranh thủ chợp mắt.’’
 
Nguyễn Lệ gật đầu một cái, cười nói:
 
“Vậy sao, vậy chị đi qua đó một chút, à đúng rồi em ăn trước, trong đó cũng có phần của em đấy.”
  
"Cảm ơn chị." A Miên mặt mày hớn hở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận