Yêu chiều tận tim

Chương 25
 
"Cắt !"
 
Thẩm Dữ từ đằng sau máy quay đứng dậy, trầm giọng nói.

 
“Nghĩ ngơi một chút, thợ trang điểm trang điểm lại, một lát nữa sẽ tiếp tục.’’
 
Vương Lượng ở bên cạnh anh từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, nhìn về phía Thẩm Dữ.
 
"Đi ra ngoài hút một cái không?"
 
Thẩm Dữ nhìn điếu thuốc một chút, lắc đầu cự tuyệt:
 
"Không cần."
 
Dương Cánh đứng dậy, khoác vai Vương Lượng.
 
"Cậu cũng không phải không biết, cậu ta không hút thuốc mà.’’
 

Vương Lượng cười một tiếng, vỗ vỗ đầu nói:
 
“Ôi trí nhớ của tôi này, tôi thật sự đã quên mất.”
 
“Lão Thẩm, vậy chúng tôi đi một chút." Dương Cánh nói với Thẩm Dữ.
 
"Ừ, đi đi."
 
Sau khi hai người họ rời đi, Thẩm Dữ liếc nhìn thấy chiếc cốc trống rỗng ở bên cạnh, đưa tay sờ một cái, bên trong đã không còn một giọt nước, anh đứng dậy đi đến phòng nước.
 
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang nằm nghỉ ngơi cách đó không xa.
 
Cô vẫn mặc nguyên bộ trang phục diễn nằm ngủ trên ghế.
 
Trời lạnh như thế này mà cô chỉ mặc như vậy rồi ngủ sao?
 
 Nghĩ đến đây, anh nhíu chặt chân mày, sải bước đến chỗ Bạc Kha Nhiễm.
 
 Khi Thẩm Dữ nhìn thấy cái chăn rơi xuống bên cạnh ghế, trong lòng liền hiểu rõ.
 
Lúc cô ngủ đặc biệt không an phận, rất thích đá chăn, anh cũng thường thức dậy lúc nửa đêm đắp chăn lại cho cô.
 
Thẩm Dữ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đem chiếc cốc giữ nhiệt đang cầm trong tay để lên bàn, cúi người nhặt chiếc chăn trên mặt đất, động tác nhẹ nhàng đắp lại cho cô.
 
Nguyễn Lệ đi về phía phòng chờ, còn chưa đến lại gần, xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng người đàn ông cao lớn, anh ta cúi người xuống, giống như là đang nhặt cái gì từ trên mặt đất lên.
 
 Khi người nọ một lần nữa đứng dậy, Nguyễn Lệ mới thấy rõ khuôn mặt của anh ta.
 
Thẩm Dữ!!
 
Tiếp đó cô nhìn thấy anh động tác nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người đang ngủ say trên ghế.
 
Mà cái người đang nằm trên ghế kia không ai khác chính là Bạc Kha Nhiễm.
 
Nguyễn Lệ nhất thời cảm thấy dưới chân mình đột nhiên trơn trượt, thiếu chút nữa không thể đứng vững, cô nhỏ giọng:
 
"Đạo diễn Thẩm."
 
Thẩm Dữ đưa mắt nhìn cô.
 
“Suỵt.”

 
Anh đưa ngón trỏ đặt trên môi.
 
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đang ngủ say sưa, theo bản năng lấy tay che miệng.
 
Thẩm Dữ cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt tiến gần về phía cô.
 
"Đạo diễn Thẩm..’’
  
"Ừ, cô ấy ngủ thiếp đi, cái chăn rơi xuống đất."
 
Nguyễn Lệ vội vàng gật đầu.
 
"Vậy tôi đi trước đây.’’
 
"Được." Nguyễn Lệ lại gật đầu lần nữa.
 
Cô nhìn theo bóng lưng cao ngất của Thẩm Dữ.
 
 Mặc dù cô nhiều hơn Thẩm Dữ mấy tuổi, nhưng trên người anh ta lại toát ra một phong cách chững chạc già dặn nên cô cũng không thể trước mặt tỏ ra mình là một vị trưởng bối, huống chi, Thẩm Dữ chính là người nắm giữ sự thành bại của các cô.
 
Ánh mắt Nguyễn Lệ bỗng nhiên rơi vào chiếc cốc giữ nhiệt mà anh ta đang cầm trên tay.
 
Tại sao cô lại có cảm giác như đã nhìn thấy nó ở đâu đó?
 
Thật sự rất quen thuộc!
 
Ngay khi Nguyễn Lệ đang nghĩ xem rốt cuộc cô đã nhìn thấy chiếc cốc ấy ở nơi nào thì Bạc Kha Nhiễm đã thức dậy.
 
Bạc Kha Nhiễm vừa mở mắt đã thấy Nguyễn Lệ đứng cách đó không xa, cô theo bản năng dụi mắt một cái.
 
Cô đang nhìn thấy ảo giác sao?
 
Chị ấy tại sao lại ở trường quay?
 
"Chị?" Cô cẩn thận mở miệng gọi.
 
 Suy nghĩ của Nguyễn Lệ bị âm thanh bất ngờ của Bạc Kha Nhiễm cắt dứt.
 
Bóng dáng Thẩm Dữ sớm đã biến mất từ lâu, cô đi về phía Bạc Kha Nhiễm.
 
"Dậy rồi sao?"
 
"Không phải ảo giác?"
 
"Một lúc nữa mới bắt đầu quay, chị mang cho em một chút cháo gà, tới đây ăn đi.” Nguyễn Lệ vừa nói, vừa mở nắp cặp lồng giữ nhiệt.
 
"Vâng, đến ngay."
 
Bạc Kha Nhiễm nhận lấy cháo gà trong tay Nguyện Lệ, vừa mới nhấp một ngụm đã nghe cô nói:
 
"Lúc nãy đạo diễn Thẩm đã đắp chăn lại cho em đấy.’’
 
"Khụ... Khụ..."
 
Bởi vì lời này, Bạc Kha Nhiễm bất hạnh bị sặc.
 
Nguyễn Lệ liếc nhìn cô một cái, tiện tay đưa cho cô một chiếc khăn giấy.
 
Bạc Kha Nhiễm qua loa lau miệng.
 
Nguyện Lệ ngồi bên cạnh, nghiêm túc nhìn cô.
 

Bạc Kha Nhiễm bị biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt Nguyễn Lệ dọa sợ, cô lúng túng mở miệng:
 
“Chị... Chị Lệ, tại sao lại nhìn em như vậy?’’
 
"Kha Nhiễm."
 
"Vâng?"
 
"Em có cảm thấy gì không..."
 
"Thấy gì cơ?"
 
"Đạo diễn Thẩm..."
 
 Trái tim Bạc Kha Nhiễm ngay lập tức căng thẳng.
 
"Đạo diễn Thẩm hình như cũng không có tin đồn nào đáng sợ đúng không?’’
 
Này?
 
Nguyễn Lệ sờ sờ cằm, "Tấm chăn của nữ diễn viên rơi xuống đất, anh ta cũng có thể thuận tay giúp họ nhặt lên, điều này cho thấy thật ra anh ta cũng là một người rất tốt, phải không?’’
 
"Vâng..." Bạc Kha Nhiễm lúng túng cười một tiếng.
 
Nguyễn Lệ vỗ vai cô một cái: "Nhìn bộ dạng của em này, được rồi, em nhanh chóng ăn nó đi, làm ấm cơ thể.’’
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cháo gà.
 
Vừa mới ăn xong một chén cháo gà, trường quay liền vang lên âm thanh báo hiệu bắt đầu cảnh quay.
 
*
 
"Lão Thẩm."
 
Thẩm Dữ từ máy quay ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Lượng đang đi đến.
 
"Có chuyện gì vậy?"
 
"Chính là..."
 
"Hử?"
 
"Người đại diện của Lục Hi Hòa nói với tôi rằng cô ấy có một buổi quay quảng cáo vào chiều mai, phải đi Thượng Hải, hỏi tôi có thể đẩy cảnh quay của cô ta về phía sau hay không, tôi còn chưa trả lời, ý cậu thế nào?’’
 
Thẩm Dữ không vội trả lời, ngón tay chỉ di chuyển nhẹ nhàng trên mặt bàn.
 
Một hồi lâu sau anh mới mở miệng:
 
"Có thể."
 
"Thực sự có thể sao?" Vương Lượng không thể tin được.
 
Thẩm Dữ đồng ý việc này sao?
 
Với tính khắt khe trong công việc của mình, cậu ta thực sự đồng ý để cho Lục Hi Hòa đi?
 
"Nhưng... Không thể hoãn lại được, chúng ta có thể quay trước dự định.’’
 
"Trước?" Vương Lượng có chút không hiểu ý anh.

 
"Ừ, có nghĩa là cảnh cô ấy vào buổi trưa sẽ được đổi sang buổi sáng."
 
"Nhưng không phải buổi sáng Bạc Kha Nhiễm còn có một cảnh quay với Cố Hựu hay sao?
 
"Cứ như vậy đi, Lục Hi Hòa sẽ diễn cảnh cùng với Đường Trí Lăng, của Cố Hựu thì chuyển sang buổi trưa.’’
 
"Cái này..."Vương Lượng do dự một hồi, anh biết Thẩm Dữ thực sự đã quá nhượng bộ.
 
"Vậy cũng được, tôi đi sắp xếp một chút.’’
 
"Ừ."
 
*
 
Sau khi kết thúc cảnh quay cũng đã gần một giờ sáng.
 
Bầu trời xa xăm giống như bị bao phủ bởi một tấm vải đen khổng lồ, không khí vào rạng sáng vô cùng giá lạnh, tất cả không khí tràn vào đều là một sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
 
Bởi vì sáng mai Nguyễn Lệ vẫn còn một cuộc họp vào lúc sáng sớm, cho nên sau khi đưa cháo xong liền rời đi.
 
Bạc Kha Nhiễm nhắm mắt lại ngồi trước gương để Miumi tẩy trang.
 
Điện thoại đang để trên bàn trang điểm bỗng phát ra tiếng rung.
 
"Chị Kha Nhiễm, có điện thoại." Miumi nhắc nhở cô.
 
Bạc Kha Nhiễm cố mở đôi mắt mệt mỏi, sau khi nhìn đến cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, sự mê mang trong ánh mắt lập tức tan biến trong nháy mắt.
 
Người gọi điện tới là...
 
Chú nhỏ.
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng ngồi thẳng người dậy, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn.  
 
Miumi vừa tẩy trang cho cô vừa hỏi:
 
“Chú chị sao trễ như thế này rồi vẫn còn gọi điện cho chị?’’
 
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng:"Ừ, có lẽ là có chuyện gì gấp."
 
Sau đó, cô quơ quơ điện thoại trước mặt Miumi, ra hiệu cô muốn ra ngoài nhận điện thoại.
 
Động tác tẩy trang của Miumi dừng lại, vung tay tỏ ý chị cứ nghe tự nhiên.
 
Bạc Kha Nhiễm cầm điện thoại di động đứng dậy bước ra khỏi phòng chờ, vừa đi vừa ấn nút trả lời.
 
"A lô?" Cô cẩn thận a lô một tiếng.
 
Đầu dây bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến âm thanh quen thuộc.
 
"Kết thúc chưa?"
 
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, "Em vừa tẩy trang, sắp xong rồi, anh cũng xong rồi chứ?’’
 
“Anh chưa xong, lát nữa vẫn còn một vài cảnh quay."
 
Bạc Kha Nhiễm do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
 
"Vậy tối nay anh có trở về khách sạn không?’’
 
Bên kia truyền đến tiếng cười của anh:
 
“Hình như anh nghe thấy trong giọng điệu của em có chút thất vọng?’’
 
Cách màn hình điện thoại, khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm trở nên đỏ bừng.
 
Thẩm Dữ biết Bạc Kha Nhiễm da mặt mỏng cũng không tiếp tục trêu chọc cô:
 
"Được rồi, anh chỉ muốn nghe giọng nói của em thôi."
 
Cô ngạc nhiên.

 
Tại sao trước đây cô không hề phát hiện ra Thẩm Dữ chính là một cao thủ tình trường, lời nói này phát ra từ trong miệng anh, làm có cô có cảm giác như đây chỉ là một loại ảo giác.
 
"Vậy bây giờ anh đã nghe rồi chứ.’’
 
"Ừ, anh rất thỏa mãn, em cũng đã kết thúc công việc vậy nhanh trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai mười một giờ hẵng đến.’’
 
"Mười một giờ?"
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng lặp lại thời gian.
 
"Không phải em sẽ đến trường quay lúc sáu giờ sao?’’
 
"Xem ra trợ lý của em còn chưa nói với em, cảnh quay của em và Cố Hựu đã được hoãn đến trưa, mười một giờ mới bắt đầu.’’
 
Bạc Kha Nhiễm: "........."
 
"Được rồi, không nói nữa, anh còn có chút việc phải làm, nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon.’’
 
"Vâng… Ngủ ngon"
 
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm quay trở lại phòng chờ, trên đường trở về vừa vặn gặp phải A Miên đang vội vàng chạy về phía cô:
 
"Chị, chị, ngày mai chị không cần phải đến trường quay sớm đâu, cảnh quay của chị được dời về trưa, mười một giờ mới đến trường quay, chị có thể nghỉ ngơi thêm mấy giờ.’’
 
Dường như A Miên có vẻ còn phấn khích hơn cả cô.   
 
"Ừ, chị biết rồi."
 
"A, tại sao em cảm thấy chị hình như một chút cũng không ngạc nhiên mừng rỡ vậy?’’
 
"Không có a." Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu cười với cô một cái, rồi sau đó chuyển chủ đề:
 
“Em nhanh đi thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta cần phải quay về sớm một chút.’’
 
A Miên cũng cười:
 
“Vâng, vậy em đi thu dọn một chút.’’
 
"Ừ."
 
Nụ cười trên khóe miệng Bạc Kha Nhiễm từ đầu đến cuối cũng không hạ xuống, ngay cả Miumi cũng không nhịn được hỏi cô:
 
"Chú của chị nói cho chị tin tốt gì sao, em thấy chị luôn nở nụ cười trên môi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm đưa tay sờ sờ khóe miệng: "Ừ, quả thực là một câu chuyện rất vui vẻ.’’
 
Miumi giúp cô tháo mi giả gắn trên mắt, "Em cảm thấy hình như quan hệ của chị với chú nhỏ rất tốt?’’
 
Bạc Kha Nhiễm trầm mặc một hồi.
 
Tình cảm của cô và Thẩm Dữ rất tốt sao?
 
Có vẻ như không phải vậy.
 
Thật ra cô cũng không thể khẳng định tình cảm của cô cùng Thẩm Dữ tốt hay là không tốt.
 
Khi còn bé, Thẩm Dữ luôn mang đến cho cô một cảm giác thật khó gần gũi, mặc dù anh cũng không lớn tuổi hơn cô nhiều lắm, nhưng sự thành thục trưởng thành, trong công việc luôn gọn gàng nghiêm túc của anh không hề tương xứng với độ tuổi của mình.
 
Đặc biệt là trong đôi mắt kia, khi anh ấy nhìn về phía bạn dường như mọi bí mật trước mặt anh đều không thể nào che dấu.
 
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy?"
 
 Âm thanh của Miumi kéo Bạc Kha Nhiễm thoát khỏi những suy nghĩ của mình.
 
Cô hồi phục tinh thần lại.
 
"Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, em đưa chị trở về khách sạn nghỉ ngơi." Miumi vừa nói vừa thu nhập đồ đạc trên bàn trang điểm.
 
"Ừ, được."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận