Yêu chiều tận tim

Chương 26
 
Thẩm Dữ xoay người chuẩn bị đi vào, kết quả vừa xoay người thì đã thấy Dương Cánh đang đứng bên cạnh cửa từ lúc nào.
 
Trên khuôn mặt cậu ta tràn đầy sự nghi ngờ.

 
“Cậu đang làm gì ở đây?" Thẩm Dữ hỏi.
 
Dương Cánh mất nửa ngày mới phản ứng được: “Lão Thẩm, tôi không có nghe nhầm phải không, lỗ tai tôi không phải là bị hỏng đúng không, giọng nói của cậu vừa nãy quá dịu dàng trầm ấm đi?"
 
Dịu dàng trầm ấm?
 
Làm sao nó có thể xuất hiện trên người Thẩm Dữ nổi danh tham công tiếc việc này chứ?
 
Cậu ta từ trên xuống dưới làm gì có chỗ nào ấm áp?
 
Quen biết cậu ấy cũng đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ có thể nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ta.
 
“Lão Thẩm, cậu vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy?"
 

Thẩm Dữ đi ngang qua bên người Dương Cánh, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn.
 
"Cậu nói xem."
 
Dương Cánh, "........."
 
“Đúng rồi, tôi vừa mới nghe lão Điền nói, cậu đã chuyển cảnh quay của Lục Hi Hòa xuống vào buổi sáng ngày mai?"
 
Động tác của Thẩm Dữ thoáng ngừng lại giây lát, sau đó tiếp tục đáp lại:
 
“Ừ, Lục Hi Hòa trưa mai phải đi Thượng Hải quay quảng cáo, vì vậy cảnh quay của cô ấy được chuyển vào sáng mai."
 
Dương Cánh nhíu mày một cái: “Chỉ bởi vì buổi quảng cáo của cô ta, cậu thực sự đồng ý thay đổi thời gian quay sao?"
 
Anh cùng Thẩm Dữ cũng đã làm việc với nhau nhiều năm như vậy, Thẩm Dữ tuyệt đối không phải là người dễ dàng đồng ý điều chỉnh thời gian quay hình theo ý muốn của người khác.
 
Thẩm Dữ đặt bộ đàm trong tay xuống: “Lời này của cậu ám chỉ tôi là một người không hiểu lý lẽ, không có tình người sao?"
 
Khóe miệng Dương Cánh không khỏi giật giật một cái, đối với câu nói của Thẩm Dữ thật sự khiến cho anh nghẹn họng.
 
Tình người??
 
Ai mà không biết, trong công việc thứ mà Thẩm Dữ không có nhất chính là Tình người!
 
Thẩm Dữ thấy bộ dạng của Dương Cánh có vẻ như không nói nên lời, hiếm khi anh tâm tình tốt cười một tiếng, nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ treo ở cổ tay.
 
“Một rưỡi, cậu có muốn chợp mắt một lúc hay không, hai giờ mới bắt đầu quay cảnh tiếp theo."
 
Dương Cánh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương:
 
"Quên đi, tôi sẽ kiểm tra lại thiết bị một chút, đảm bảo mọi thứ không chút sai sót."
 
"Vậy cũng được, đi đi."
 
"Vậy tôi đi đây."
 

"Ừ."
 
Sau khi Dương Cánh ra ngoài, Thẩm Dữ ngồi xuống trước máy quay xem lại các cảnh vừa mới hoàn thành.
 
*
 
Bạc Kha Nhiễm ngủ một giấc đến tận mười giờ sáng.
 
Khi đến trường quay, vừa vặn mười giờ rưỡi.
 
Lúc cô ngồi vào bàn để trang điểm cũng là lúc Lục Hi Hòa đang tẩy trang.
 
"Đã quay xong rồi sao?”
 
Lục Hi Hòa gật đầu một cái, hơi mệt mỏi xoa xoa sống mũi.
 
"Mấy giờ cô ra sân bay?"
 
"11:20."
 
"Vậy sao."
 
Bạc Kha Nhiễm quay đầu, sau đó nhìn về phía chính mình gương.
 
"Phải rồi."
 
"Chuyện gì?"
 
"Tôi nhớ chiều nay cô cùng Cố Hựu có một cảnh hôn phải không?
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.
 
Cảnh hôn?
 
 "Sao vậy, không phải cô đã quên đấy chứ?”
 
"Ừ." Bạc Kha Nhiễm gật đầu, cô đúng là đã quên mất điều này.
 
Hôn?
 
Cùng Cố Hựu hôn sao?
 
Chính là môi kề môi?
 
 Vừa nghĩ đến chuyện môi kề môi với một người đàn ông khác ngoài Thẩm Dữ, tim Bạc Kha Nhiễm không khỏi đập rộn lên, vô thức muốn trốn tránh.
 
Lục Hi Hòa thấy sắc mặt Bạc Kha Nhiễm không được tốt lắm, suy nghĩ một chút vẫn đưa tay ra vỗ vỗ vào bả vai cô, an ủi:
 
"Chúng ta đều là diễn viên, chuyện này là điều không thể tránh khỏi."
 
Lục Hi Hòa an ủi Bạc Kha Nhiễm như vậy, trong đầu liền nghĩ đến lần đầu tiên cô bước chân vào làng giải trí, lần đầu tiên diễn cảnh hôn cùng với một nam diễn viên.
 
Tuy nhiên, cuối cùng cảnh hôn đó tất nhiên không thể quay thành công, nhưng điều đó cũng khiến cô suốt đời khó có thể quên được.
 
Nhưng không phải nam diễn viên nọ để lại cho cô ấn tượng khó quên mà chính là cái người tiểu tư bản xảo quyệt xấu xa từ trong xương tủy kia.
 
Cũng chính vì điều đó mà cho đến bây giờ, những kịch bản sau này của cô đều thuần khiết, không hề tồn tại cảnh hôn hít, giường chiếu, thậm chí ngay đến cái ôm cũng là ranh giới cuối cùng của người đó.
 

Thật sự cô không cũng không thèm để ý điều này, làng giải trí đối với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là một trò tiêu khiển, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phát triển lâu dài mà là nhàn rỗi mới chơi đùa một chút. Nếu như cô thực sự muốn phát triển ở trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, chỉ dựa vào người kia, giá trị của cô bây giờ đã không biết tăng gấp bao nhiêu lần.
 
Thậm chí Lục Hi Hòa cô muốn cái danh hiệu ảnh hậu, người đàn ông kia cũng có thể đưa tới trước mặt cô.
 
Nghĩ đến điều này, khóe miệng Lục Hi Hòa không khỏi nhấc lên.
 
"Được rồi, tôi không còn nhiều thời gian, không nói nữa, cô chuẩn bị cho tốt, tôi đi trước đây."
 
 "Ừ."
 
*
  
 "Cũng không biết hai nhân vật chính của chúng ta chuẩn bị như thế nào, cảnh hôn này vẫn có chút mong đợi."
 
Dương Cánh lật lật cuốn kịch bản trong tay, cảm thấy khá thú vị.
 
Ánh mắt Thẩm Dữ lại đang rơi vào những dòng chữ chói mắt kia.
 
"Triệu Khâm nhìn người thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng kia, không hiểu cảm nghĩ đến cái gì, ánh sáng trong còn mắt ngày càng rõ hơn, anh giơ tay đặt lên trên gò má trắng noãn như bạch ngọc, hơi cúi người xuống lại gần cô, đem đôi môi mình dán lên bờ môi như cánh hoa của thiếu nữ..."
 
 "Ba!" Thẩm Dữu đem kịch bản trong tay khép lại.
 
Này?
 
Tiếng gấp sách khiến Dương Cánh giật mình, anh đưa tay vỗ vỗ ngực một cái:
 
 "Có chuyện gì vậy, kịch bản có chỗ nào không đúng sao?"
 
Thẩm Dữ lạnh lùng liếc anh một cái.
 
"Không có gì."
 
"Hây… Thời tiết sao lại bỗng nhiên lạnh thế này…?" Dương Cánh đưa tay kéo chặt quần áo trên người, cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như bỗng nhiên giảm xuống mấy độ.
 
"Cậu không thấy lạnh sao?"
 
 "Không lạnh."
 
Cảnh quay vào buổi chiều chính thức bắt đầu, Bạc Kha Nhiễm cùng Cố Hựu đều đã thay quần áo xong.
 
Đây là một cảnh hôn.
 
Chính là của cô cùng Cố Hựu.
 
Bạc Kha Nhiễm vẫn luôn cảm thấy căng thẳng trước giờ quay hình hôm nay, bởi cho tới bây giờ, cô cũng chưa bao giờ thực sự diễn qua cảnh hôn.
 
Cố Hựu cũng cảm nhận sự khẩn trương của Bạc Kha Nhiễm, thành thật mà nói, chính anh cũng cảm thấy khá lúng túng, đây là lần đầu tiên anh cùng một nữ diễn viên đóng cảnh hôn.
 
"Thực ra, cô cũng không nên lo lắng... Chỉ là quay phim mà thôi... Tất cả chỉ là giả..." Anh an ủi Bạc Kha Nhiễm có chút không mạch lạc.
 
Có vẻ như nó có hơi sai sai, quay phim là giả, nhưng nụ hôn là sự thật...
 
"Ừ… Cái đó..."
 

Cố Hựu càng về sau càng không biết giải thích như thế nào.
 
Bạc Kha Nhiễm vốn đang rất khẩn trương bởi vì nụ hôn này, nhưng khi thấy Cố Hựu trông còn căng thẳng hơn cô, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
 
Xem ra cũng không phải chỉ mình cô là cảm thấy không quen.
 
Cố Hựu thấy Bạc Kha Nhiễm cười, cũng bất giác cười theo :
 
"Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, cố gắng tranh thủ diễn một lần là qua, được chứ?"
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
 
"Cố tiên sinh, Bạc tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi."
 
Cố Hựu gật đầu một cái, giơ ngón tay là hiệu ok với nhân viên.
 
"Vậy thì đi thôi."
 
"Ừ."
 
Bạc Kha Nhiễm đi theo Cố Hựu vào địa điểm ghi hình.
 
Địa điểm ghi hình ở đây chính là tẩm cung của tam hoàng tử Triệu Khâm, sau khi đi vào Bạc Kha Nhiễm đã nhìn thấy Thẩm Dữ đang ngồi phía sau máy quay phim.
 
Ánh mắt anh sắc bén, môi môi mím chặt thành một đường thẳng, trên khuôn mặt không lộ ra chút biểu cảm.
 
Bạc Kha Nhiễm không dễ dàng mới chiều chỉnh lại được tâm trạng của mình ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Thẩm Dữ, tất cả đều trở nên hỗn độn, trái tim không khỏi đập loạn lên
 
Khi hai người bọn họ vừa bước vào vị trí, nhân viên phụ trách ánh sáng đều đã chỉnh sửa hoàn tất, tất cả các máy quay phim đều đang hướng về phía cô cùng Cố Hựu.
 
"Kha Nhiễm, Kha Nhiễm, cô đã chuẩn bị xong chưa?" Cố Hựu hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm hít một hơi thật sâu, nói với anh:
 
"Ừ, xong hết rồi."
 
Cố Hựu nghiêng đầu nói với Dương Cánh:
 
"Sẵn sàng."
 
Cũng không phải là áo giác của anh hay không, khi anh xoay người nói với Dương Cánh, ánh mắt lướt qua người đạo diễn Thẩm, anh ấy nhìn anh với ánh mắt giống như… rất lạnh.
 
Cố Hựu theo bản năng rùng mình một cái.
 
"Có chuyện gì với anh vậy?" Bạc Kha Nhiễm kỳ quái hỏi anh.
 
"Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy có chút lạnh."
 
"Lạnh?"
 
Những ngày này dường như cũng không lạnh lắm.
 
"Chắc chỉ là ảo giác của tôi thôi, không sao đâu, chuẩn bị đi, lập tức bắt đầu."
 
Dứt lời liền nghe được Dương Cánh hô:
 
"Các diễn viên đã vào vị trí, các bộ phận khác chuẩn bị sẵn sàng."
 
"Action!" Dương Cánh ra lệnh một tiếng, xung quanh nhất thời yên tĩnh, các nhân viên làm việc ăn ý im lặng, không ai phát ra một chút âm thanh.
 
Vì xung quanh rất yên tĩnh, hai người cũng rất nhanh nhập vai diễn.
 
Triệu Khâm đứng trước cửa nhìn Ngọc Khê, anh giơ tay vẫy vẫy ra hiệu cô lại gần, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đẹp không thể diễn tả thành lời.
 
"Đến đây."
 
Ngọc Khê nhìn người đàn ông này, cảm thấy bản thân giống như bị đầu độc vậy, cô không thể không bước về phía anh ta.

 
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi hắn.
 
Triệu Khâm giơ tay lên cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu cô.
 
"Không có gì, chỉ là không thấy nàng, nhớ nàng."
 
Âm thanh dịu dàng nhu hòa, Ngọc Khê không khỏi đỏ bừng gò má.
 
"Chàng lại trêu chọc ta."
 
"Trời đất chứng giám, Triệu Khâm ta không phải là người hay trêu chọc người khác."
 
Ngọc Khê ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khâm.
 
Đúng vậy, hắn là Triệu Khâm, Triệu Khâm không thích nhất là lời nói đùa.
 
Triệu Khâm nhìn người thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng kia, không hiểu đang nghĩ đến cái gì, ánh sáng trong còn mắt ngày càng rõ hơn, hắn giơ tay đặt lên trên gò má trắng nõn như bạch ngọc, hơi cúi người xuống lại gần nàng, đem đôi môi mình dán lên bờ môi như cánh hoa của thiếu nữ.
 
Ngọc Khê nhìn khuôn mặt đang từ từ tiến lại gần của Triệu Khâm, chậm rãi nhắm mắt lại.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được Cố Hựu đang tiến gần về phía mình, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta.
 
Ở một góc khuất mà máy quay không thể nhìn thấy, bàn tay đang nắm quần áo của Cố Hựu siết chặt hơn mấy phần.
 
Trong lòng cô biết rõ, cô là một diễn viên, việc cùng với một nam diễn viên khác tiếp xúc thân mật là điều không thể tránh khỏi, cô phải tự thuyết phục mình chấp nhận điều đó.
 
Nhưng…
 
Nhưng cô thực sự không thể kiểm soát được bản thân, vừa nghĩ đến Thẩm Dữ đang ngồi ở đằng sau máy quay phim, cô liền…  
 
Khi đôi môi Cố Hựu nhanh chóng dính lên đôi môi cô, Bạc Kha Nhiễm ngay lập tức mở mắt.
 
"Cắt " Âm thanh của Dương Cánh vang lên giữa khung cảnh yên tĩnh.
 
"Kha Nhiễm, lúc này cô không nên mở mắt, ngay cả khi cô mở mắt, cũng không thể đột ngột như vậy, trong khoảnh khắc cô mở mắt ra đó, tất cả đều sai rồi."
 
"Triệu Khâm muốn hôn cô, Ngọc Khê lại rất thích anh ta, vẻ mặt này của cô… Thật là…"
 
Một lời khó nói hết.
 
Bạc Kha Nhiễm biết mình đã phạm sai lầm, cũng không dám nhìn thẳng vào Thẩm Dữ vội vàng cúi người với Dương Cánh nói lời xin lỗi:
 
"Thật xin lỗi đạo diễn, quay lại lần nữa đi."
 
Dương Cánh gật đầu một cái: "Ừ, vậy thì quay lại một lần, chú ý diễn thật tốt."
 
"Tôi hiểu."
 
"Đừng lo lắng, không có chuyện gì, chỉ cần nhẹ nhàng chút là được thôi." Cố Hựu an ủi cô.
 
Vừa nãy lúc Bạc Kha Nhiễm dùng sức nắm chặt áo anh, anh cũng đã cảm nhận được.
 
"Cố gắng lên!"
 
 "Ừ!"
 
Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu một cái, không ngừng tự an ủi chính mình, cố gắng xóa bỏ hình ảnh Thẩm Dữ trong tâm trí.
 
Không thể phạm thêm sai lầm nào nữa, cũng chỉ nhẹ nhàng một chút, nhẹ nhàng một chút liền qua.
 
"Tôi nói này, chúng ta không thể phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng, cô nhìn sắc mặt của đạo diễn Thẩm đi, thật đáng sợ."
 
Bạc Kha Nhiễm   "........."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận