Yêu chiều tận tim

Chương 28
 
Sau khi kết thúc công việc tối nay, A Miên đưa Bạc Kha Nhiễm đến cửa khách sạn, dặn dò cô mấy câu, lúc này mới rời đi.
 
Sau khi vào khách sạn, một người phụ nữ với vẻ ngoài tuyệt đẹp ở quầy lễ tân ngay lập tức thu hút sự chú ý của Bạc Kha Nhiễm.

 
Người phụ nữ này nhìn có chút quen mắt, nhìn kỹ lại một lần nữa, người này không phải chính là Thẩm Tư Gia đã biến mất không thấy tăm hơi trong mấy ngày nay sao.
 
Mà đúng lúc này, Thẩm Tư Gia đang ở quầy lễ tân cũng đã nhìn thấy cô.
 
Thẩm Tư Gia khẽ mỉm cười với cô, vẫy vẫy tay:
 
“Tiểu Nhiễm."
 
"Sao cậu lại đến đây?" Bạc Kha Nhiễm đi về phía cô ấy.
 
Thẩm Tư Gia liếc cô một cái, đôi mắt đào hoa khẽ nhấc lên, đôi môi cong cong, thật sự rất quyến rũ.
 
Bạc Kha Nhiễm hừ một tiếng: “Đừng lộ vẻ mặt này trước mặt tớ, tớ cũng không bị đánh lừa đâu.”
 

Cô cùng Thẩm Tư Gia chơi với nhau từ thời còn cởi truồng đến bây giờ, trò vặt này của cô ấy ở trước mặt cô chẳng có tác dụng gì đâu.
 
Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ liếc cô một cái, khoác tay cô đi về phía trước.
 
"Cậu cũng không phải không biết, tớ phải lấy hết dũng khí mới dám đến đây đấy?"
 
Cô cho đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhìn đến nhớ lại nét mặt lạnh lùng của Thẩm Dữ lúc ấy, cô đây không sợ trời không sợ đất, nhưng hết lần này tới lần khác lại sợ chú nhỏ ghê gớm chỉ lớn hơn mình mấy tuổi.
 
Sau khi bước vào cửa, Thẩm Tư Gia đem giày cao gót tùy tiện đá đá một cái rồi đi thẳng về phía ghế sofa mềm mại trong phòng khách.
 
Cô vỗ nhẹ vào bên cạnh, ra hiệu Bạc Kha Nhiễm mau tới đây ngồi. 
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn đôi giày mà Thẩm Tư Gia đã tùy tiện đá đá, không khỏi cau mày một cái, cũng không biết có phải là do ở chung với Thẩm Dữ lâu ngày hay không, cô bây giờ cũng đã bị lây nhiễm một chút cái chứng rối loạn cưỡng chế từ anh rồi.
 
Cô đi tới cúi người đem đôi giày đặt ngay ngắn ngay tại lối đi, lúc này mới đi về phía Thẩm Tư Gia
 
Thẩm Tư Gia chăm chú nhìn động tác của Bạc Kha Nhiễm, chậc chậc hai tiếng rồi nói:
 
“Đây cũng có thể coi là một sự thay đổi ngầm đi."
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Tư Gia một cái, hiển nhiên biết cô nàng đang chế nhạo mình.
 
“Đúng rồi, cậu mau nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu cũng chú nhỏ của tớ đã xảy ra chuyện gì?"
 
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì, không phải lần trước tớ đã kể mọi chuyện cho cậu rồi sao?"
 
Thẩm Tư Gia vỗ vỗ đầu một cái: "Thật ra thì mấy ngày nay tớ vẫn luôn tự hỏi chính mình, lần trước có phải tớ đã nghe lầm hay không?"
 
"Nghe nhầm cái gì?"
 

"Thì chuyện cậu cùng chú tớ kết hôn chứ sao, ôi chúa ơi, thật sự đây là điều mà tớ chưa bao giờ nghĩ đến."
 
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng: “Đừng nói cậu chưa từng nghĩ đến, ngay cả chính tớ cũng không dám tin tưởng, tớ cùng anh ấy kết hôn thật rồi."
 
Thẩm Tư Gia dang tay dựa vào trên ghế sofa, mắt hướng lên trần nhà:
 
“Thật sự không thể tưởng tượng được, trong hai chúng ta, tớ vẫn luôn nghĩ, tớ sẽ là người kết hôn trước cậu, ai ngờ được tốc độ của cậu lại nhanh như vậy chứ."
 
Bạc Kha Nhiễm cười cười, ban đầu cô cũng nghĩ như vậy, cô sẽ kết hôn sau Tư Gia, kết quả chính là vận mệnh trêu ngươi.
 
Cô đã kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn lại là Thẩm Dữ, người mà cô đã gọi chú nhỏ mười mấy năm.
 
Cô vốn nghĩ rằng, cái gọi là đính hôn từ nhỏ kia chỉ là một lời nói đùa của những người lớn, nhưng thực sự không ngờ đến, lời nói đùa ấy lại trở thành sự thật.
 
Từ lúc mới bắt đầu còn chưa thích ứng được cho đến hiện tại đã trở thành một thói quen, thật giống như tất cả mọi thứ theo thời gian cũng sẽ trở nên quen thuộc.
 
Quen với những cái ôm ấm áp, quen với sự quan tâm của anh, làm quen với việc ngủ cùng anh trên một chiếc gối.
 
Nghĩ đến điều này, khóe miệng Bạc Kha Nhiễm không khỏi nở một nụ cười.
 
Thẩm Dữ.
 
Dường như chỉ nghĩ đến anh, nhắc đến anh cô cũng sẽ không nhịn được cười một tiếng.
 
Thẩm Tư Gia thấy khóe miệng Bạc Kha Nhiễm nở nụ cười, nụ cười mà cô không thể nào quen thuộc hơn nữa, nụ cười của một người phụ nữ rơi vào bể tình, chỉ cần nhắc tới người mình thích liền bộc lộ ra bên ngoài một cách chân thật nhất.
 
"Tiểu Nhiễm, cậu thích cuộc sống hiện tại sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười:
 
“Thích"
 
Cô thích.
 
Thích cuộc sống như vậy.
 
Cũng thích có Thẩm Dữ ở bên cạnh, đồng thời cũng thích được yêu đương trong bí mật.
 
May mắn thay đối tượng kết hôn của cô là Thẩm Dữ.
 
"Ừ, chỉ cần cậu thích là được, những thứ khác không quan trọng."Thẩm Tư Gia nói.
 
Thẩm Tư Gia cũng là người đã trải qua chuyện tình cảm, nên cô có thể nhận ra, Bạc Kha Nhiễm thật sự thích Thẩm Dữ, nhưng cô cũng không nói cho cô ấy biết, bởi vì chính cô ấy cần phải tự mình nhận ra điều đó.
 
Ngày hôm nay cô đến, thật ra chỉ là muốn biết, Bạc Kha Nhiễm có thực sự hài lòng với cuộc sống như vậy hay không, cuộc hôn nhân này có đem lại cho cô ấy áp lực hay không, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như cô đã suy nghĩ quá nhiều.
 
Thẩm Tư Gia liếc về phía hai chiếc gối được đặt trên giường, hỏi:
 
"Chú tớ sẽ trở về sớm sao?"
 
"Ừ?"

 
" Ừ... Tớ không thể để chú ấy phát hiện tớ đã đến đây." Thẩm Tư Gia vừa nói, vừa bật dậy đi về phía cửa ra vào.
 
Bạc Kha Nhiễm  "???"
 
"Tớ nói này, nếu cậu có bất cứ chuyện gì, hãy gọi cho tớ, lão Triệu tới đón tớ rồi."
 
 Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
 Ôi, người phụ nữ này!!!
 
Sau khi Thẩm Tư Gia đi về, Thẩm Dữ vẫn còn chưa trở về.
 
Cô nhìn vào đồng hồ một cái, đã gần mười giờ rồi.
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi trên ghế sofa, vô thức sờ sờ màn hình điện thoại di động, cô đang tự hỏi có nên điện thoại cho Thẩm Dữ hay không, hỏi anh lúc nào trở về, nhưng nghĩ lại vẫn có chút do dự.
 
Cô ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thực hiện cuộc gọi.
 
Đặt điện thoại sang một bên, tiện tay mở TV và chuyển sang chương trình giải trí mà cô vẫn thường xem.
 
*
Lúc Thẩm Dữ quay trở lại khách sạn, đã gần mười hai giờ.  
 
Mới vừa mở cửa, anh đã nghe thấy âm thanh của ti vi, khóe môi không tự chủ được tạo thành một đường cong nhàn nhạt.
 
Cô bé này đã trễ thế này còn xem tivi.
 
Nhưng khi anh đóng cửa đi vào mới phát hiện, tivi đang bật, còn cô bé của anh lại đang ngủ thiếp đi trên ghế. 
 
 Bạc Kha Nhiễm cuộn tròn cơ thể trên ghế chiếc ghế sofa, đầu dựa vào cánh tay trắng nõn, trong ngực ôm một chiếc gối ôm nhỏ, vài lọn tóc rơi trên gò má, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
 
Thẩm Dữ thở dài một cái.
 
Cô sao có thể ngủ ở đây cơ chứ?
 
Ngủ thiếp đi như thế này cũng không biết đắp một cái chăn, nếu bị cảm thì sao?
 
Nghĩ đến đây, Thẩm Dữ đem áo khoác cởi ra để sang một bên, đi về phía Bạc Kha Nhiễm đang ngủ trên chiếc ghế sofa.
 
Khi anh vừa định cúi người ôm cô trở lại giường, chỉ mới chạm vai bờ vai của cô thì người con gái đang ngủ say đã tỉnh lại.
 
Bạc Kha Nhiễm lẩm bẩm một tiếng, ngồi thẳng dậy, đưa tay dụi mắt.
 
"Anh đã về?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ kia thật sự là rất mềm mại yêu kiều.
 
"Sao lại không ngủ trên giường ?"
 
"Em chỉ muốn đợi anh, liền ngồi trên ghế xem tivi, không biết ngủ quên từ lúc nào." Khuôn mặt cô mơ màng, thật sự dễ thương không thể nói thành lời, làm cho trái tim Thẩm Dữ trở nên mềm nhũn.

 
"Đợi anh sao?"
 
"Vâng."
 
Thẩm Dữ đột nhiên chống hai tay trên ghế sofa, vây quanh lấy cô, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh đột nhiên sát lại gần như vậy, sửng sốt một chút, cơn buồn ngủ bay đi phân nửa.
 
"Sao... Sao thế... A..."
 
Giây tiếp theo, cô đã được Thẩm Dữ bế lên, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng vòng tay qua ôm lấy cổ anh.
 
“Chuyện này... Em còn chưa tắm đâu."
 
Bước chân Thẩm Dữ dừng lại.
 
"Em còn chưa tắm..."
 
 Thẩm Dữ ôm cô đổi phương hướng, đi về phía phòng tắm.
 
"Vậy thì đi tắm thôi."
 
"A?" Bạc Kha Nhiễm ngẩn người.
 
"Không cần!"
 
"Em... Em muốn tự mình tắm..."
 
Thẩm Dữ nhìn khuôn mặt đầy ngốc nghếch của cô, không thể nhịn được cười, khi anh cười, hai hàng lông mày đều giãn ra.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn có chút ngây người.
 
Thẩm Dữ cười thật đẹp, sự đẹp mắt đến từ trong tâm khảm.
 
"Được rồi, vậy em tắm trước đi."
 
 Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.
 
Thẩm Dữ đem Bạc Kha Nhiễm đặt trước cửa phòng tắm, chân cô vừa mới chạm xuống đất, đầu cũng không thèm quay lại, như một con lươn nhỏ nhanh chóng chui vào trong.
 
Thẩm Dữ nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt “ầm” một tiếng, không thể nhịn được bật cười thành tiếng.
 
Sau khi Bạc Kha Nhiễm đi ra, Thẩm Dữ liền đi vào.
 
Cô lúc này rúc sâu vào trong chăn, có chút bối rối.
 
Cũng không lâu lắm, âm thanh trong phòng tắm dừng lại, một lát sau, cô cảm nhận được phần giường bên cạnh hơi lún xuống.
 
Anh đã lên giường.
 
Trong giây kế tiếp, cô bị người bên anh ôm vào trong ngực, thật sự rất bá đạo.  
 
"Nhiễm Nhiễm." Giọng anh dán bên dái tai cô.
 
"Vâng?"
 
"Đi rồi chưa?"
 
"Cái gì... Cái gì?" Cơ thể Bạc Kha Nhiễm hơi cứng lại.
 

"Dì cả."
 
Bạc Kha Nhiễm xấu hổ không biết phải làm sao, nhưng vẫn gật đầu một cái.
 
Cô cảm giác hơi thở của người phía sau lưng mình phát ra ngày càng dồn dập, sau đó cô được anh lật người nằm ngửa, mắt hướng lên trần nhà, một giây kế tiếp người nọ đã trèo lên người cô.
 
Trong nháy mắt, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên khẩn trương.
 
"Nhiễm Nhiễm, anh muốn hôn em." Thẩm Dữ thấp giọng nói.
 
Bạc Kha Nhiễm không có cách nào cự tuyệt, trong lòng cũng không muốn cự tuyệt anh, vì vậy cô khẽ nâng đầu lên, đem môi mình dán lên đôi môi anh.
 
Cánh tay cô cũng rất tự giác vòng qua cổ anh, say đắm ôm hôn.
 
Sau nhiều lần cọ xát, môi anh dần trở nên nóng bỏng.  
 
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt lại bá đạo, cuốn đầu lưỡi cô từng bước từng bước tới gần.
 
Hai người càng hôn càng triền miên, càng hôn càng trở nên mãnh liệt, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy nụ hôn của Thẩm Dữ dần dần đi xuống.
 
Thẩm Dữ ở trên người cô, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hô hấp dồn dập, giọng nói khàn khàn, thực sự cám dỗ chết người.   
 
"Nhiễm Nhiễm, có thể không?"
 
Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn làm cho thất điên bát đảo, ánh mắt trở nên mê mang, cô nhìn Thẩm Dữ đang ở trên người mình, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
 
Bạc Kha Nhiễm vẫn luôn cảm thấy bàn tay Thẩm Dữ chính là đều tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng, thon dài sạch sẽ, không hề lẫn bất kỳ một tạp chất nào.
 
Bây giờ bàn tay ấy lại khiến cho cô như người say rượu, sống mơ mơ màng màng.
 
Cô nghĩ rằng, cảm giác của những cơn sóng bão có lẽ như cũng chỉ như vậy.
 
"Nhiễm Nhiễm..."
 
Âm thanh của Thẩm Dữ khàn khàn trầm thấp, nhưng lại cực kỳ mê hoặc lòng người.
 
Và Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy bị anh từng bước mê hoặc, thời khắc này cô giống như một con thuyền nhỏ phiêu bạt, không tìm được bến đậu, chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai anh.
 
Cô không muốn nghĩ về bất cứ điều gì trong thời khắc này, cái gì cũng không muốn, ngay lúc này cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh, chỉ có anh mới là bến cảng cuối cùng nơi cô có thể dừng chân.
 
Đêm nay dường như không có gì ngoài một màu trắng xóa, trong khoảnh khắc trước khi hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, trong đầu Bạc Kha Nhiễm chỉ có một suy nghĩ.
 
Hai người bọn họ...
 
Cuối cùng cũng hữu danh hữu thực.
 
*
 
Bạc Kha Nhiễm vừa tỉnh giấc, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Dữ, cặp mắt thâm thúy đen nhánh chăm chú không chớp mắt đang nhìn cô, mảnh ôn tình trong đó dường như muốn tràn ra vậy.
 
Sự hỗn loạn của đêm qua nhảy vào trong tâm trí cô.
 
Hàng phòng thủ của cô cuối cùng cũng tan rã, không thể không nộp vũ khí đầu hàng.
 
Thẩm Dữ mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo đầu cô, hai cánh tay vòng qua cổ, hơi dùng sức một chút liền dễ dàng ôm trọn cô vào lồng ngực.
 
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu.
 
"Dậy rồi sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận