Yêu chiều tận tim

Chương 29
 
"Vâng..."
 
Sắc mặt  Bạc Kha Nhiễm đỏ ửng gật đầu, rúc trong ngực anh không dám cử động.

 
Ánh mắt cô lướt nhanh ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời vẫn còn tối đen.
 
"Bây giờ... Mấy giờ rồi..." Cô nhỏ giọng hỏi anh.
 
Thẩm Dữ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái:
 
"Hơn bốn giờ."
 
"Còn khá sớm..." Bạc Kha Nhiễm lẩm bẩm bẩm nói.
 
Thẩm Dữ cười một tiếng, nhẹ nhàng buông người trong vòng tay ra, vén chăn rời khỏi giường, nửa người trên của anh vẫn còn cởi trần...
 
Bạc Kha Nhiễm len lét nuốt nước miếng một cái, bên ngoài của anh nhìn qua có vẻ hơi gầy, nhưng vóc người bên trong thật đẹp, cơ bụng rắn chắc, mỗi một động tác nhỏ anh khiến cơ thịt trên người như muốn nổ tung.
 

Mặc dù đôi mắt của Thẩm Dữ không nhìn vào Bạc Kha Nhiễm nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô đang dán trên cơ thể anh.
 
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn cô:
 
"Em đang nhìn cái gì vậy?"
 
"Nhìn... Nhìn anh.. A..." Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ trả lời anh.
 
Cho đến khi bên tai vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, cô mới như tỉnh giấc từ trong mộng.
 
"Cái đó..." Đôi mắt Bạc Kha Nhiễm hơi né tránh.
 
Thẩm Dữ không nói gì, chẳng qua vẫn chăm chú nhìn cô, chiếc chăn đắp trên người chưa đến bả vai, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, trên đó chi chít những vết hôn xanh tím do anh để lại.
 
Một sự tương phản màu sắc rõ rệt như vậy khiến cho yết hầu nơi cổ Thẩm Dữ chuyển động, ánh mắt mơ hồ trở nên nóng bỏng.
 
"Em có muốn đi tắm không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
 
"Vâng."
 
Bây giờ cô cảm thấy cơ thể mình hơi chua xót, nếu có thể ngâm mình trong nước nóng thì thật thoải mái biết bao nhiêu.
 
Vì vậy, cô chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, để lộ bả vai mỏng manh trong không khí, trên cổ đeo một dây chuyền nho nhỏ.
 
Bạc Kha Nhiễm không biết nhìn cô bây giờ quyến rũ đến nhường nào.
 
Cô nhìn khắp nơi một cái, không thể tìm thấy quần áo tối qua.
 
Sau đó mới chú ý đến mép giường, thì ra chúng bị ném xuống đây, vì vậy cô hơi cúi người, đưa tay ra muốn nhặt lại quần áo, đáng tiếc ngay cả quần áo cô cũng chưa thể chạm vào thì,
 
"A!"

 
Sau lưng bất ngờ không kịp đề phòng bị người ôm lên, tiếp đó cả người bay lên không trung.
 
Cô một lần nữa bị Thẩm Dữ bế lên.
 
"Anh… Làm gì..." Cô theo bản năng đưa hai quay quấn chặt cổ anh, hỏi.
 
"Tắm."
 
Nói rồi, anh bế cô đi về phía phòng tắm.
 
"Nhưng… Em muốn..."
 
Em muốn tự mình tắm.
 
"Bây giờ không được." Thẩm Dữ ghé mắt nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói.
 
Âm thanh của anh lúc này không khác thường, nhưng ánh mắt kia lại phơi bày suy nghĩ của anh.
 
Ánh mắt này là rõ ràng…
 
"Ầm"
 
Cửa phòng tắm bị đóng lại.
 
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếp đó là âm thanh của người đàn ông cùng cô gái dây dưa bên tai không dứt.  
 
*
 
Cố Hựu từ bên ngoài đi vào, trên mặt vẫn đổ đầy mồ hôi.
 
"Anh bị làm sao vậy?"
 
Cố Hựu không chút hình tượng ngồi xoài trên ghế ngồi, nghe được âm thanh Bạc Kha Nhiễm hỏi, cũng không còn đủ sức trả lời.
 
"A Hựu, cậu ta vừa rồi lại phải diễn lại rất nhiều lần.” Hồ Siêu Minh tốt bụng giải thích giúp anh.
 
Nhìn vào vẻ mặt mệt mỏi của Cố Hựu, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút chột dạ, trong đầu lại nghĩ về những gì Thẩm Dữ đã nói với cô.
 
Giết hắn...
 
"Chị, đến giờ diễn rồi."
 
Lúc này, A Miên bước từ bên ngoài vào.
 
"Ừ, chị đến đây." Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy mình không có mặt mũi nào ở lại chỗ này, vì vậy cô vội vàng đứng dậy.
 
"Tôi đi ra ngoài trước." Cô nói với Cố Hựu.
 
Cố Hựu uể oải gật đầu với cô một cái.
 
Bạc Kha Nhiễm nhất thời cảm thấy càng áy náy.
 
*

 
Cảnh này nói về cuộc cãi vã giữa Minh Châu và một đám cung nữ khác thì bị Ngọc Khê bắt gặp, dẫn tới cuộc cãi lộn giữa các cung nữ, nói chung là một cảnh quay tương đối hỗn loạn.
 
"Cảnh thứ bảy mươi, chuẩn bị!"
 
"Action!"
 
"Ngươi là cái thá gì, đừng tưởng rằng Thái tử gia đối với ngươi nhìn với con mắt khác một chút thì ngươi có thể đứng đây kiêu ngạo! "
 
Một cung nữ hai tay ôm trước ngực, vênh váo hung hăng nhìn Minh Châu.
 
Bây giờ chưa đến lượt Bạc Kha Nhiễm xuất hiện, vì vậy cô liền đứng ở phía sau nhìn Lục Hi Hòa cùng các nữ diễn viên khác diễn.
 
Không biết từ lúc nào Thẩm Dữ - người vốn nên ở đằng sau máy quay giám sát đã đi đến bên cạnh cô.
 
Bạc Kha Nhiễm bị động tác của anh hù dọa đến sợ hãi, sao anh có thể đến đây một cách trắng trợn như vậy chứ.
 
"Anh, anh không giám sát việc ghi hình sao?"
 
"Có Dương Cánh rồi." Thẩm Dữ nhàn nhạt nói.
 
"Nhưng..."
 
Hai người bọn họ lúc này đang dựa vào nhau quá gần, nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ, cô theo bản năng muốn dịch chuyển sang một bên, nhưng bước chân vừa mới di chuyển, cổ tay đã bị anh giữ chặt.
 
Bạc Kha Nhiễm thật sự hoảng hốt.
 
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Thẩm Dữ trấn an cô.
 
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm bị anh nắm thật chặt đưa về phía sau che giấu, thật may tay áo của trang phục diễn đủ rộng, có thể che giấu một chút.
 
Xung quanh dường như cũng không có ai chú ý bọn họ, tầm mắt của mọi người đều bị Lục Hi Hòa cùng các diễn viên khác hấp dẫn, dẫu sao cuộc chiến giữa những người phụ nữ vẫn luôn thu hút nhiều người xem.
 
Thẩm Dữ thấy cô không còn vùng vẫy nữa, lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô cũng từ từ buông lỏng, di chuyển xuống lòng bàn tay.
 
Mười ngón tay của hai người dưới ống tay rộng rãi của bộ trang phục đan vào nhau, thật chặt.
 
Ngón tay của Thẩm Dữ đang xoa xoa khớp xương của cô, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy dường như anh rất thích tay cô.
 
"Sao tay lại lạnh như thế này?"
 
Cô cảm giác được anh thay đổi thành tư thế dắt tay, từ mười ngón tay đan vào nhau trở thành bao chặt lấy bàn tay của nhau, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
 
"Em không biết."
 
"Em có dán miếng dán giữ nhiệt không?"
 
"Có."
 
"À, phải rồi."
 

"Có chuyện gì vậy?"
 
"Chính là… Cố Hựu… Anh có thể không NG anh ta nữa được không..." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nói.
 
Cô thực sự cảm thấy quá áy náy.
 
Bạc Kha Nhiễm thấy Thẩm Dữ vẫn im lặng không trả lời, vì vậy liền nghiêng đầu nhìn anh.
 
Ngay lúc này, Thẩm Dữ lên tiếng.
 
"Mười giây trước, anh đã quyết định tha cho cậu ta, nhưng mười giây sau, anh đã thay đổi suy nghĩ."
 
"Tại sao?" Bạc Kha Nhiễm không hiểu.
 
Thẩm Dữ mỉm cười với cô, không lên tiếng.
 
Vì em nài nỉ anh tha cho cậu ta!!!
 
Em lại dám vì cậu ta mà nài nỉ anh!!!
 
Nếu anh không NG, anh sẽ không mang họ Thẩm!!!
 
Bạc Kha Nhiễm, "???"
 
Cả hai cùng nắm tay nhau đứng như vậy một lúc, cho đến khi cách thời điểm Bạc Kha Nhiễm phải quay mấy phút.
 
"Đến lượt của em rồi. " Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
 
Thẩm Dữ lần này cũng không còn dây dưa.
 
"Ừ."
 
*
 
Cố Hựu dựa lưng vào tường, khẽ cúi đầu xuống chăm chăm nhìn dưới đất, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
 
Anh... Anh vừa rồi thấy gì...
 
Anh dường như đã nhìn thấy những gì không nên thấy.
 
Cho tới bây giờ anh vẫn đang nghi ngờ có phải mình đã nhìn lầm hay không?
 
Chắc là anh nhìn lầm rồi?
 
Bạc Kha Nhiễm làm sao có thể nắm tay với đạo diễn Thẩm chứ.
 
Người đó là Thẩm Dữ đấy!
 
Làm sao họ có thể...
 
Cố Hựu lắc lắc đầu.
 
Nhất định là hôm nay anh phải NG quá nhiều, phải diễn lại nhiều lần nên vì mệt mỏi mà sinh ra ảo giác, nhất định là…
 
Giây tiếp theo, Cố Hựu chợt ngẩng đầu.
 
NG?
 
Cố Hựu đột nhiên nhận ra, hình như sau mỗi lần anh có cảnh quay cùng với Bạc Kha Nhiễm, đều sẽ bị ăn NG?
 
Lúc đầu, anh cứ nghĩ rằng có thể là do kỹ năng diễn xuất của mình không làm hài lòng đạo diễn Thẩm, nhưng bây giờ nghĩ lại...
 
Cố Hựu dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy xa!!

 
Đây căn bản không phải là vấn đề ở kỹ năng diễn xuất của anh, đạo diễn Thẩm đây là đang chỉnh anh.
 
Nếu thật đúng là như vậy, vậy thì sau này anh cùng Bạc Kha Nhiễm quay cùng nhau chẳng phải rất nguy hiểm hay sao.
 
Cố Hựu đang rất lo lắng cho bản thân mình.
 
"A Hựu, cậu ở đây làm gì vậy?" Giọng nói của Hồ Siêu Minh từ bên tai truyền đến.
 
Cố Hựu thẳng người bước về phía Hồ Siêu Minh.
 
"Không có gì, em đang nghĩ một chút về nhân sinh của mình."
 
Hồ Siêu Minh ghét bỏ nhìn anh, "Đầu óc cậu cũng có thể suy nghĩ về nhân sinh sao?"
 
Cố Hựu có chút nghẹn lời, anh đang suy nghĩ, có nên đề nghị với công ty...
 
Cho anh đổi một người quản lý khác???
 
“Thợ trang điểm đang tìm cậu khắp nơi đấy, nhanh chóng đi trang điểm lại đi."
 
"Biết, biết."
 
Hồ Siêu Minh dẫn Cố Hựu đi về phòng hóa trang, Cố Hựu đi sau anh hai bước, đột nhiên nghĩ đến một điều.
 
Trên đường trở lại phòng hóa trang, anh nhất định sẽ phải đi qua địa điểm quay hình, cũng chính là sẽ đi qua Thẩm Dữ, cho đến bây giờ anh vẫn không biết hai người bọn họ có còn ở chỗ cũ nữa hay không.
 
Chính anh cũng biết được, nếu bị Hồ Siêu Minh bắt gặp thì chuyện này sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
 
"Anh Siêu Minh."
 
"Có chuyện gì?" Hồ Siêu Minh quay lại nhìn anh.
 
"Chuyện này... Em muốn đi vệ sinh, em muốn giải quyết một chút."
 
Hồ Siêu Minh một lần nữa ghét bỏ, "Cậu thật nhiều chuyện."
 
Cố Hựu, "........."
 
Con người đều có ba chuyện cấp bách, tại sao đến lượt anh thì lại trở nên nhiều chuyện cơ chứ?
 
Thật sự mấy ngày tới anh phải đi đến công ty đề nghị đổi người quản lý mới được?
 
"Được rồi, nhanh đi đi."
 
"Không được, anh phải đi cùng em."
 
"Cậu đi vệ sinh, tôi đi theo làm gì?"
 
"Chuyện này... Em đi một mình hơi sợ, không phải anh phải bảo vệ em sao?"
 
Hồ Siêu Minh, "........."
 
Sợ ???
 
Hồ Siêu Minh đưa tay vỗ vỗ đầu mình một cái... Cậu ta là một nghệ sĩ sao?
 
Anh phải lương thượng với công ty một chút...
 
Cho anh đổi sang quản lý một người khác?
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận