Yêu chiều tận tim

Chương 30
 
Bạc Kha Nhiễm chỉnh sửa lại quần áo một chút, sau đó đi đến khu vực chờ.
 
Sau khi nhìn thấy cử chỉ ra hiệu của Dương Cánh, cô ngay lập tức nhập vai vào nhân vật của mình, đi về phía đám người Lục Hi Hòa.

 
Ngọc Khê thấy một đám đông đang cãi nhau hỗn loạn, cũng không dừng bước đứng lại.
 
Trong cung điện này, có thể bảo toàn chính bản thân mình đã là một điều chẳng dễ dàng, cô cũng không phải là thánh nhân, gặp chuyện bất bình liền dừng lại cứu giúp.
 
Ngay khi cô chuẩn bị coi như không nhìn thấy chuyện gì bước qua đám đông, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
 
Minh Châu?
 
Ngọc Khê đột nhiên dừng lại bước chân, thực sự là Minh Châu.
 
“A Châu."
 
Những người kia còn đang tranh cãi nhanh chóng dừng lại.
 

Có thể nói rằng, người mà Ngọc Khê quý trọng nhất, không ai khác chính là người cùng cô từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau – Minh Châu.   
 
"Muội đang làm gì vậy?"
 
A Bích dừng động tác đang kéo Minh Châu, nhìn Ngọc Khê một cách khinh bỉ.
 
"A, thì ra còn tìm người tới hỗ trợ?"
 
"Vị cung nữ kia, chuyện của người khác không nên xen vào, nguyên tắc này ngươi không hiểu sao?"
 
"A Khê?"
 
Ngọc Khê nhìn vào mái tóc rối bù của Minh Châu, ánh mắt thường ngày luôn bình thản trong nháy mắt trở nên trầm xuống, tựa như một tảng băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.
 
"Chuyện của người khác ta không thèm quan tâm đến, nhưng nàng ấy thì không được."
 
"Tình cảm tỷ muội thật thắm thiết a, nhưng người ty muội này của ngươi thật không phải người tốt lành gì, chắc ngươi cũng cùng một dạng với cô ta mà thôi." A Bích vừa nói, vừa đưa tay ra hiệu, những cung nữ khác đi theo nàng ta liền tiến về phía Ngọc Khê.
 
Tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn, một đám cung nữ xông vào đánh nhau.
 
A Bích nắm lấy cổ áo Ngọc Khê, ánh mắt Ngọc Khê càng trở nên lạnh lẽo.
 
A Bích bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi, nhưng chẳng qua ngắn ngủi chỉ trong vòng mấy giây, liền dùng sức kéo xuống. 
 
Trong không khí chỉ nghe "xoạt "một tiếng, đường viền cổ áo bị xé toạc, cúc cài trên áo rơi xuống.
 
Sự cố bất ngờ này khiến mọi người không thể phản ứng kịp, bởi vì trong kịch bản không phải như thế này, không hề có cảnh cổ áo bị xé rách.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng có chút hoảng loạn, bởi vì nơi bả vai cô lúc này vẫn còn dấu hôn của Thẩm Dữ đêm qua lưu lại.
 
Lục Hi Hòa đang ở gần Bạc Kha Nhiễm nhất, khi nút áo cô ấy bị rơi xuống, cổ áo hơi rộng mở, lập tức hất tay người cung nữ đang nắm lấy cô ra, nhào đến chỗ Bạc Kha Nhiễm, che lại cổ áo của cô ấy, thuận thế đem người bảo vệ sau lưng.
 
"A Khê!"

 
Tiếng gọi A Khê  của Lục Hi Hòa lập tức kéo Bạc Kha Nhiễm hồi phục lại tinh thần.
 
Bọn họ vẫn còn đang ghi hình.
 
Chỉ mất vài giây, Bạc Kha Nhiễm đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cô một tay giữ lấy cổ áo, lạnh lùng liếc nhìn đám người A Bích.   
 
"Cắt!"
 
Tình trạng căng thẳng hai bên đang giương cung bạt kiếm theo tiếng “cắt” này biến mất không còn một mảnh.
 
Nữ diễn viên đóng vai A bích trên mặt đầy áy náy nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm:
 
"Cô Bạc, thật xin lỗi, vừa rồi tôi đã không thể kiểm soát được bàn tay mình."
 
A Miên đã nhanh chóng đem một chiếc áo khoác đến cho cô, Bạc Kha Nhiễm mỉm cười nhìn cô ta:
 
"Không sao đâu, cô đừng lo lắng."
 
Nữ diễn viên lại nói vài lần “xin lỗi" với Bạc Kha Nhiễm, lúc đó mới rời đi.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Lục Hi Hòa đang trang điểm lại bên cạnh, vừa rồi may mà có cô ấy nhanh tay nhanh mắt giúp cô khép cổ áo lại, nếu không những vết hôn kia chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy.
 
Nhưng mà…
 
Cô ấy có thể nhanh chóng giúp cô che lại như vậy, chắc chắn Lục Hi Hòa cũng đã nhìn thấy những dấu xanh tím trên xương quai xanh của cô.
 
"Chuyện vừa rồi cảm ơn cô." Bạc Kha Nhiễm nói với Lục Hi Hòa.
 
Lục Hi Hòa nhìn thoáng qua xương quai xanh của cô một chút, đôi mắt giảo hoạt hơi nhếch lên, khóe miệng cong cong.
 
"Không cần khách khí.”
 
Bạc Kha Nhiễm nhận thấy ánh mắt của Lục Hi Hòa dừng lại ở trên cổ cô, cô có chút lúng túng chỉnh sửa lại cổ áo.
 
"Đến đây, mọi người chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu quay cảnh tiếp theo."
 
*
 
Làm sao hai người bọn họ có thể đánh lại một đám người như thế, huống hồ, bọn họ đều là những người cao lớn khỏe mạnh.
 
Dĩ nhiên cuối cùng đều bị hung hăng đánh đập một phen.
 
Hai người tựa vào nơi góc tường, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo.
 
Minh Châu nhìn bộ quần áo hai người xốc xếch, đầu tóc rối bù, trong mắt mang vẻ áy náy.
 
"A Khê, thật xin lỗi, là muội đã làm liên lụy đến tỷ."
 
Ngọc Khê cười một tiếng, cô ngẩng đầu lên trời nhìn một cách vô định, bầu trời tối đen, chỉ có những ngôi sao rải rác thưa thớt.
 
"A Châu, muội còn nhớ năm chúng ta chín tuổi ở Hàn Hương cung đã xảy ra chuyện gì không?"
 
Minh Châu nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Khê.

 
Đó là lần đầu tiên hai người cùng một đám cung nữ nhỏ đánh nhau, ngày thường những cung nữ kia đều bắt nạt các nàng, hai người đã nhẫn nhịn thật lâu nhưng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Vào một đêm nọ, sau khi tất cả mọi người ngủ say, nàng cùng Ngọc Khê đến chỗ ngủ của đám người bọn họ, vén chăn tạt nước lên người khiến mấy người kia lạnh đến đông cứng người.  
 
Trong lòng hả hê không ít, nhưng đêm đó, hai người cũng bị đánh rất thảm, mặt mũi sưng phù, lại còn bị đuổi ra ngoài lúc nửa đêm, trong cái giá rét của mùa đông, cô cùng Ngọc Khê chỉ có thể ôm chặt đối phương để sưởi ấm lẫn nhau.
 
"Nhớ chứ, làm sao có thể quên được?"
 
"Cho nên giữa hai chúng ta, vĩnh viễn không cần phải nói lời xin lỗi chứ đừng nói liên lụy."
 
Minh Châu mỉm cười, nhưng bàn tay để hai bên người siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt trong veo dâng lên những cơn sóng ngầm.
 
"A Khê, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, một ngày nào đó, muội không thể để cho bất kỳ người nào tùy tiện bắt nạt, muội sẽ bảo vệ tỷ."
 
Ngọc Khê nhìn Minh Châu không lên tiếng.
 
Thật ra nàng không cần muội ấy phải bảo vệ, nàng chỉ hi vọng muội ấy có thể sống thật tốt, bình an qua ngày trong cái hoàng cung đầy thị phi này.
 
Sau khi cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm kết thúc, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Thẩm Dữ.
 
"Anh sẽ kết thúc công việc sớm thôi, chờ anh."
 
Thẩm Dữ nói chờ anh, Bạc Kha Nhiễm dĩ nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
 
Cô đút tay vào trong túi áo khoác, nói với A Miên đang thu dọn đồ đạc bên cạnh.
 
"A Miên, hôm nay em không cần đưa chị về khách sạn đâu, em cứ về nhà trước đi."
 
A Miên đứng thẳng dậy, nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.
 
"Có chuyện gì vậy chị?"
 
"Không có gì, hôm nay em cũng đã rất vất vả rồi, em cứ đi về nghỉ ngơi trước đi."
 
"Nhưng chị Lệ đã dặn dò em rất kỹ càng, mỗi tối đều phải đưa chị về khách sạn."
 
A Miên có một chút lúng túng nói.
 
Đối với lời nói của Nguyễn Lệ, cô ấy luôn luôn nghe theo.
 
Mặc dù Bạc Kha Nhiễm mới thực sự là boss của cô nhưng không hiểu tại sao cô một chút cũng không hề sợ Bạc Kha Nhiễm, còn đối với Nguyễn Lệ, cô vẫn có chút sợ hãi cùng kính trọng.
 
Dẫu sao Nguyễn Lệ làm việc gì cũng rất quyết đoán, sạch sẽ, gọn gàng, chị ấy như thế cô mới càng thêm kính sợ.
 
"A Miên, em cứ đi về trước đi, Kha Nhiễm đang đợi chị, cô ấy sẽ đi cũng chị, nhìn em xem, quầng thâm trên mắt cũng đã xuất hiện." Lục Hi Hòa không biết từ đâu đi tới, nói.
 
"Quầng thâm?" A Miên sợ hãi, cô theo phản xạ có điều kiện sờ sờ mắt mình một cái.
 
“Thực sự nghiêm trọng lắm sao?"
 
Lục Hi Hòa nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chính em cũng không nhận ra sao?"
 

Bạc Kha Nhiễm nhìn vành mắt A Miên một cái, có chút quầng thâm, nhưng cũng không khoa trương như Lục Hi Hòa miêu tả.
 
"Vậy… Vậy..." A Miên đang do dự.
 
"Cách tốt nhất để loại bỏ quầng thâm là đi ngủ sớm một chút, giấc ngủ rất quan trọng." Lục Hi Hòa tiếp tục bổ sung.
 
 A Miên cắn môi một cái "Chị Lục, vậy chị ấy nhờ chị nha."
 
"Không sao." Lục Hi Hòa cong cong môi gật đầu với A Miên.
 
Sau khi A Miên đi, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại Lục Hi Hòa cùng Bạc Kha Nhiễm.
 
Lục Hi Hòa nhìn thấy những vết hôn của cô, bằng giác quan thứ sáu của người phụ nữ, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy như cô ấy đã biết được bí mật của mình.
 
"Chuyện này..."
 
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm vừa mới mở miệng, điện thoại di động trong túi liền rung lên.
 
Cô nhanh chóng rút di động ra.
 
Là tin nhắn WeChat của Thẩm Dữ, anh đã kết thúc công việc.
 
"Còn chưa chuẩn bị đi sao?" Lục Hi Hòa cười nói.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút lúng túng, "Ngay lập tức..."
 
"Ừ, vậy thì đi thôi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi đây." Nói xong, Lục Hi Hòa liền xoay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
 
"Chị Hi Hòa." Bạc Kha Nhiễm gọi cô trở lại.
 
Lục Hi Hòa kinh ngạc nhíu mày.
 
Vào đoàn làm phim lâu như vậy, Bạc Kha Nhiễm chưa bao giờ gọi cô như thế này, mỗi lần cô ấy đều gọi như bao người khác, Lục tiểu thư, Lục tiểu thư.   
 
Lục Hi Hòa xoay người lại nhìn về phía cô.
 
"Thật ra, tôi cùng anh ấy..."
 
"Vợ chồng." Lục Hi Hòa cắt ngang lời Bạc Kha Nhiễm.
 
Trong nháy mắt Bạc Kha Nhiễm ngây người.
 
Cô chưa bao giờ nói cho Lục Hi Hòa biết chuyện này, cô ấy làm sao có thể biết được.
 
Lục Hi Hòa nhìn khuôn mặt đầy sửng sốt của Bạc Kha Nhiễm, không thể nhịn được cười.
 
"Cô... Cô làm sao có thể biết?"
 
"Ừ, tôi chỉ là đoán như thế." Lục Hi Hòa cố ý không nói cho cô biết, "Được rồi, cô nhanh đi đi, tôi cũng đi đây."
 
Nói xong, cô vẫy vẫy tay với Bạc Kha Nhiễm, lần này thật sự cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.
 
Quan hệ giữa Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm cô cũng chỉ biết mấy ngày trước.
 
Thật ra thì chính Bạc Kha Nhiễm cũng không biết rằng, cô cùng Thẩm Dữ đã quen biết nhau cũng được một thời gian dài, cô quen biết Thẩm Dữ bởi vì anh ta cùng người kia là bạn thân với nhau mà Lục Hi Hòa cô lại ma vương nhỏ trong lòng người kia.
 
Bạc Kha Nhiễm hoảng hốt đi xuống nhà để xe dưới tầng hầm, cho đến khi tiếng còi xe Thẩm Dữ vang lên, cô mới hồi phục tinh thần lại.
 
Sau khi hồi phục tinh thần cô mới phát hiện, mình đã xoa xoa chiếc xe của anh đến sáng bóng.
 
Không khỏi có chút lúng túng, Bạc Kha Nhiễm vội vàng mở cửa xe ngồi xuống.
 
"Có chuyện gì với em vậy, sao em hốt hoảng thế?" Thẩm Dữ thấy vẻ mặt cô không đúng lắm, lo lắng hỏi.

 
Bạc Kha Nhiễm nghĩ đến những lời vừa rồi của Lục Hi Hòa, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
 
"Lục Hi Hòa."
 
"Ừ, cô ta thế nào?"
 
"Cô ấy biết mối quan hệ của chúng ta, nhưng em cho đến bây giờ không hề nói chuyện đó với cô ấy."
 
Thẩm Dữ cười một tiếng, "Chắc là Kỷ Uấn Chi nói cho cô ấy biết."
 
"Kỷ… Uấn chi?"
 
"Có phải...Đó là CEO của công ty giải trí Thiên Ngu?"
 
Thẩm Dữ gật đầu, "Ừ."
 
"Vậy bọn họ..."
 
"Vợ chồng."
 
Bạc Kha Nhiễm có chút sụp đổ, gần một lúc hai tin tức kinh thiên động địa làm cho cô vô cùng hỗn loạn.
 
Lục Hi Hoà đã kết hôn rồi!
 
Chồng cô ấy là CEO của công ty giải trí Thiên Ngu!
 
Nhưng chẳng phải chị Lệ nói với cô rằng cô ấy là người của nhà đầu tư sao?
 
Thẩm Dữ nhìn ra những suy nghĩ hỗn loạn trong mắt cô.
 
“Nhà đầu tư của Cung phi chính là Kỷ Uấn Chi, hơn nữa Lục Hi Hòa gia nhập đoàn làm phim hoàn toàn dựa vào năng lực của chính cô ấy."
 
Bạc Kha Nhiễm sững sờ gật đầu.
 
Như vậy, người duy nhất đi từ cửa sau gia nhập đoàn làm phim này chỉ có một mình cô thôi sao.
 
“Chuyện này… Em có thể hỏi anh một câu được không? "
 
"Được."
 
"Lúc ấy, tại sao em lại chọn em làm diễn viên chính."
 
Thảm Dữ trầm tư một lúc, khi anh đang chuẩn bị trả lời cô thì đã nghe người bên cạnh nói tiếp.
 
"Bởi vì chúng ta là vợ chồng…"
 
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói hết, liền nghe âm thanh Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.
 
"Bạc Kha Nhiễm..."
 
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra chút cảm xúc, đôi môi mỏng hơi cong cong:
 
"Em đang tự ti về chính mình sao?"
 
"A?"
 
Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, cô đã nghĩ gì khiến cô có một ảo giác đến nỗi cho rằng mình đi cửa sau?
 
"Thẩm Dữ anh cho đến bây giờ chưa có bất kỳ ai đi cửa sau vào đoàn làm phim, anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?"
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận