Yêu chiều tận tim

Chương 31
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây.
 
Thẩm Dữ nói như vậy là có ý gì?

 
Ý của anh là cô cũng không phải đi cửa sau tiến vào mà là dựa vào thực lực của chính mình sao?
 
Thẩm Dữ vì thực lực của cô mới lựa chọn cô là diễn viên chính sao?
 
Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm xuất hiện thoáng qua một vài sự ngạc nhiên mừng rỡ trong ánh mắt, cô nghiêng người nhìn Thẩm Dữ.
 
"Chú nhỏ..."
 
Bạc Kha Nhiễm mới vừa nói ra hai chữ này, ánh mắt Thẩm Dữ bỗng trở nên lạnh lẽo, cô ngay lập tức im miệng.
 
"Em vừa gọi anh là gì?"
 
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, Bạc Kha Nhiễm càng trở nên sợ hãi, ngây người trong vài giây. 
 

"Nhiễm Nhiễm, em cảm thấy bây giờ em gọi anh là chú còn thích hợp sao?"
 
Vừa nói, Thẩm Dữ càng tiến sát lại gần cô, nhìn gương mặt tuấn tú của anh dần dần phóng đại ngay trước mắt, hai tay cô đặt trên đầu gối không khỏi xoắn chặt vào nhau.
 
Giữa họ là quan hệ vợ chồng, vợ chồng hữu danh hữu thực, nếu cô tiếp tục kêu anh là chú nhỏ, quả thực có chút không thích hợp.
 
"Thẩm Dữ."
 
"Hả?"
 
"Em có thể gọi tên anh."
 
Bạc Kha Nhiễm không nói gì, trong ánh mắt hiện lên một chút do dự.
 
Trực tiếp kêu tên anh… Thẩm Dữ??
 
"Hoặc em cũng có thể gọi anh là…"
 
Lời nói còn chưa biến mất, Thẩm Dữ đột nhiên tiến lại gần cô hơn nữa, chỉ vẻn vẹn trong vòng mấy giây, hơi thở mát lạnh của anh đã toàn bộ bao quanh lấy cô, đôi môi dán lên dái tai trắng nõn của cô.

 
Cảm giác mát lạnh khiến cho Bạc Kha Nhiễm giật mình một cái, cô theo bản năng lùi về phía sau.
 
Nhưng Thẩm Dữ đâu dễ dàng để cho cô có cơ hội này, một giây tiếp theo, bàn tay anh liền đặt lên sau gáy cô, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, phát ra hai chữ.
 
"Oanh!!"
 
Gò má Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn đỏ bừng.
 
Thẩm Dữ thoáng rời đi một chút, trong đáy mắt không thể che giấu ý cười nồng đậm.
 
Bởi vì nụ cười trong mắt anh, Bạc Kha Nhiễm dường như không có chỗ nào để ẩn nấp, nhất là bây giờ hai người lại gần nhau như vậy, cô không thể không ngửa đầu về phía sau.
 
Nhưng mà cô chỉ vừa mới có ý nghĩ này, còn chưa kịp hành động, đôi môi Thẩm Dữ liền ép tới.
 
Lòng bàn tay ấm áp của anh một bên giữ lấy bờ vai mỏng manh của cô, một tay kia giữ lấy gáy của cô.
 
Đôi môi mỏng dán vào môi cô, anh nhẹ nhàng ngậm môi dưới, dịu dàng mút mát, đôi mắt thường ngày thanh tĩnh giờ đây đong đầy một mảnh ôn nhu.
 
Dưới cử chỉ nhẹ nhàng của anh, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng, chủ động mở miệng cùng anh, chiếc lưỡi mềm mại của anh nhanh chóng trượt vào miệng cô.
 
Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến cả người tê dại, toàn thân mềm nhũn dựa vào anh, dựa vào lồng ngực rắn chắc ấy.
 
Ngay khi hai người hôn nhau thật say đắm, tiếng chuông điện thoại di động bất ngờ vang lên trong chiếc xe mập mờ.
 
Điện thoại di động vang lên một lúc, Bạc Kha Nhiễm phát hiện anh không có ý định nghe, vì vậy liền ngẩng đầu lên rời khỏi đôi môi anh, nhân cơ hội nói với anh:
 
"Điện thoại di động… Điện thoại di động... Reo..."
 
"Đừng bận tâm tới nó."
 
Hơi thở của Thẩm Dữ có chút không ổn định, giọng nói khàn khàn gợi cảm chết người.
 
Tuy nhiên, điện thoại di động vẫn như cũ không biết mệt mỏi vang lên, một tiếng lại một tiếng trong không gian đầy mập mờ này.
 
Bạc Kha Nhiễm lấy tay để trước ngực anh: "Đừng, nghe điện thoại trước đi, nó kêu rất lâu rồi, chắc là có chuyện gì gấp?"
 
Thẩm Dữ nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, yết hầu nơi cổ họng chuyển động, cuối cùng anh vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra.
 
Thẩm Dữ liếc nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, là bố anh.
 

Đã trễ thế này, tại sao ông lại điện cho anh vào giờ này, nghĩ nghĩ, anh ấn nút nghe điện thoại:
 
"Vâng, bố."
 
Bạc Kha Nhiễm nghe thấy tiếng bố kia, theo bản năng nhìn về phía anh.
 
Bố?
 
Bố cô hay là bố anh?
 
Nhưng cô còn chưa có thời gian để suy nghĩ một cách cẩn thận thì đã thấy chân mày Thẩm Dữ nhíu thật chặt, biểu cảm trên mặt trở nên kỳ quái, trong lòng cô liền hiện lên một nỗi bất an mơ hồ.
 
"Có chuyện gì vậy?"
 
*
 
Khi bọn họ chạy đến bệnh viện, Thẩm Trường Kiến còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, xung quanh có rất nhiều đang đứng trước cửa phòng cấp cứu.
 
"Bố, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thẩm Dữ hỏi Thẩm Quan đang đứng ở hành lang.
 
"Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, ông vẫn còn đang ở bên trong.”
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn ánh đèn phòng cấp cứu đang sáng đỏ, hai hàng lông mày vẫn chíu chặt.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô càng ngày càng dùng sức, mơ hồ có chút đau nhưng cô vẫn nắm chặt bàn tay anh như một lời an ủi thầm lặng.
 
Cô không tiếng động an ủi làm cho Thẩm Dữ phục hồi lại tinh thần, lúc này anh mới nhận ra sự thất thố của mình, nhanh chóng thả lỏng bàn tay, nhỏ giọng nói với cô:
 
"Anh xin lỗi."
 
Cô mỉm cười và lắc đầu một cái, cô cũng như Thẩm Dữ, ông nội đối với họ mà nói là một người cực kỳ quan trọng, cho nên cô có thể hiểu được tâm trạng của anh.
 
Vào thời khắc này, từng giây từng phút trôi qua đều là một sự chờ đợi dài dằng dẵng.
 
Trong hành lang không một ai nói chuyện với nhau, mọi người đều ăn ý giữ im lặng.
 
Cho đến khi "Tạch" một tiếng.
 
Đèn đỏ ở cánh cửa phòng cấp cứu vụt tắt.

 
Giống như vừa trong giấc mộng tỉnh dậy, mọi người thấy bác sĩ từ trong đi ra đều nhanh chóng đến vây quanh.
 
"Bác sĩ Tống, tình hình thế nào rồi?"
 
Tống Nham tháo chiếc khẩu trang trên mặt xuống, trên trán ông thấm ướt mồ hôi, có thể nhìn ra, mời vừa rồi ở bên trong phòng vất vả làm việc như thế nào.
 
"Không cần lo lắng quá mức, cuộc phẫu thuật của ngài ấy rất thành công, tình trạng đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng mà cơ thể cũng yếu hơn rất nhiều, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."
 
Sau khi nghe tình trạng đã ổn định lại, trái tim của mọi người đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.
 
"Vất vả cho ông, lão Tống." Thẩm Quan vỗ vỗ vai Tống Nham.
 
Tống Nham lắc đầu với ông: "Không cần khách khí, nhưng mà lão Thẩm, lão gia tử ngài ấy dẫu sao tuổi tác cũng đã cao..."
 
Tống Nham không tiếp tục nói nữa, song những người ở nơi này trong lòng cũng hiểu rõ ràng.
 
Thế gian này, thứ duy nhất không thể chống lại chính là thời gian.
 
Sau khi được chuyển đến phòng bệnh bình thường, Thẩm Trường Kiến cũng đã tỉnh lại.
 
“Ông nội, bây giờ ông cảm thấy như thế nào?"
 
"Bố, bố không sao chứ?"
 
"........."
 
Mọi người cũng không hẹn mà cùng lúc mở miệng hỏi.
 
"Các con hỏi nhiều như vậy, ta cũng không biết trả lời người nào.” Thẩm Trường Kiến bất đắc dĩ nói.
 
Sắc mặt ông cụ xanh xao, hốc mắt trũng sâu, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ.
 
Thẩm Trường Kiến đưa mắt nhìn đến bên người Bạc Kha Nhiễm, ông mỉm cười:
 
"Tiểu Nhiễm, đến đây với ông."
 
Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng tiến về phía trước hai bước: "Ông nội.”
 
Thẩm Trường Kiến hiền hòa nhìn Bạc Kha Nhiễm, trong lòng ông thật sự hài lòng nhất chính là người cháu dâu này, người cháu dâu mà ông đã tận mắt nhìn cô trưởng thành, từ nhỏ đến lớn thông minh hiểu chuyện, đặc biệt khiến cho ông cảm thấy rất vui vẻ.
 
"Đêm đến còn xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ quá phải không?" Thẩm Trường Kiến hiền từ nói.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hốc mắt mình có chút chua xót, nói cô không bị hù dọa chính là chuyện không thể.
 
Từ nhỏ Thẩm Kiến Trường đối với cô giống như một người cháu gái ruột vậy, ở trong lòng Bạc Kha Nhiễm, ông cũng chiếm một phần rất quan trọng.
 

"Vâng."
 
 Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
 
"Tiểu Nhiễm, thân thể của ông còn rất khỏe mạnh lắm, cháu đừng sợ, đừng sợ."
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay cầm lấy lòng bàn tay của ông cụ, bàn tay của ông thật lạnh.
 
Thẩm Trường Kiến cười một tiếng: "Đứa nhỏ này, sao bàn tay của cháu còn lạnh hơn bàn tay của một ông già như ta vậy chứ ?"
 
"Bây giờ là mấy giờ rồi, các con cũng không cần ở lại trong bệnh viện đâu, trở về đi, trở về đi."
 
"A Dữ, hai đứa cũng nên trở về trước đi, nơi này có chúng ta là được rồi." Tần An Viện nói.
 
Thẩm Dữ nói: "Bố mẹ, bố mẹ trở về nghỉ ngơi đi, để con ở đây đi, không sao đâu."
 
Tần An Viện nhìn Bạc Kha Nhiễm một cái:
 
“Con không sao nhưng còn vợ con thì sao?"
 
"Huống chi hai đứa ngày mai cũng còn phải đi làm, không thể ngày đêm đảo lộn như vậy được, ngày mai còn phải đi quay phim, con chịu được, nhưng Kha Nhiễm làm sao chịu được."
 
"Mẹ ơi, thật ra con không..." Bạc Kha Nhiễm chỉ muốn nói con không sao đâu, nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy tiếng của Thẩm Quan.
 
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, tất cả mọi người hãy trở về hết đi, mình tôi ở lại nơi này với bố là được, cứ như vậy đi."
 
"Như vậy cũng được, các con trở về đi thôi, A Quan ở lại với ta là được rồi." Thẩm Tường Quan cũng đúng lúc mở miệng.
 
Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm một chút, anh dặn dò Thẩm Trường Kiến mấy câu, cuối cùng mới nói lời tạm biệt với mọi người.
 
Hai người trước tiên đưa Tần An Viện trở về đại viện.
 
"A Dữ à, hay là hai đứa hôm nay ngủ lại nơi này đi, ngày mai hẵng trở về." Tần An Viện nhìn lên bầu trời bên ngoài, đề nghị.
 
Thẩm Dữ, "Không được, mẹ, ngày mai chúng con còn phải bắt đầu công việc rất sớm, chắc không kịp đâu."
 
Tần An Viện nắm lấy bàn tay của Bạc Kha Nhiễm, "Vậy sao, nhưng mẹ nhìn thấy sắc trời cảm thấy trời sắp mưa rồi."
 
"Mẹ ơi, nếu trời thực sự mưa, sáng mai chúng con sẽ còn khó đi hơn."
 
Tần An Viện suy nghĩ một chút, cũng có lý, "Được rồi, hai đứa trở về đi, trên đường lái xe chậm một chút."
 
"Vâng, mẹ cũng đi nghỉ sớm một chút đi, đừng để mệt mỏi quá."
 
Tần An Viện tiễn bọn họ đến cửa, sau khi hai người lên xe rời đi bà mới trở vào nhà.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận