Chương 36
Bạc Kha Nhiễm vừa hơ khô tay vừa nhìn chính bản thân mình trong gương.
Nhìn một chút, cô đột nhiên hét vào trong gương mắng.
"Khốn kiếp.”
"Khốn kiếp."
Bởi vì vẫn chưa hết giận, cô lại tiếp tục mắng chừng mấy tiếng, chờ khi mắng đủ rồi, tay cũng đã khô, hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Nhưng mà, cô vẫn còn chưa kịp ra ngoài, đã thấy Thẩm Dữ đang tựa vào cánh cửa, hai bàn tay lười biếng đút vào trong túi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
Trong nháy mắt hô hấp của Bạc Kha Nhiễm trở nên đình trệ, nhìn vào vẻ mặt này của anh, cô cũng biết những lời nói vừa rồi của cô anh nhất định đã nghe thấy.
Nhưng cũng bởi vì cái biểu tình tựa tiếu phi tiếu này của anh, Bạc Kha Nhiễm càng cảm thấy nỗi tức giận của mình không có chỗ nào phát tiết.
Cô mắng anh đấy, thì sao nào?
Thu lại cảm giác hốt hoảng mấy giây trước, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, chuẩn bị vượt qua anh rời đi.
Nhưng có một điều Bạc Kha Nhiễm đã không nghĩ đến, người trước mặt có đồng ý để cho cô rời đi hay không.
Cô vừa mới bước chỉ một bước, cổ tay đã bị một bàn tay nóng bỏng nắm giữ.
"Đi đâu vậy?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng muốn vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của anh, nhưng người đàn ông hết lần này đến lượt khác dùng với một lực vừa phải, không tạo ra một cảm giác đau đớn, cũng không để cho cô dễ dàng thoát ra.
Một ngọn lửa không tên tự nhiên bùng phát ở trong lòng, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát phá vỡ bức tường thành đang vây chặt bản thân mình.
"Không cần anh quan tâm, buông ra.’’
Thẩm Dữ kinh ngạc nhướng này, một chút hứng thú đang xao động trong ánh mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm nổi giận với anh?
Chẳng qua là, cô rõ ràng đang nổi giận, nhưng tâm tình của anh bỗng nhiên cảm thấy thoải mái lạ thường.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cánh tay đang giữ lấy cô dẫn cô đi vào nhà vệ sinh.
Bạc Kha Nhiễm lập tức trợn tròn hai mắt.
Đây là... Phòng vệ sinh nữ...
Cũng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Bạc Kha Nhiễm nghe được một tiếng "cạch’’, cánh cửa phòng vệ sinh bị Thẩm Dữ khóa trái, cảm giác toàn thân bỗng trở nên nhẹ bẫng, anh đã nhấc bổng cô lên sau đó đặt ngồi trên bồn rửa tay.
"Anh..."
Cô ngay lập tức không thể thốt ra thành lời, toàn thân cũng còn chưa thể phản ứng kịp.
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt hơi mơ màng của Bạc Kha Nhiễm, không hề báo trước sáp lại gần, đôi môi đặt trên cái cổ trắng nõn tinh xảo người trước mặt.
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh kề sát nơi cô, bàn tay vô thức nắm chặt, muốn đẩy anh ra nhưng lại nghe thấy được anh dán chặt vào cổ mình, thấp giọng hỏi.
"Buông ra? Làm sao có thể buông ra?
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt hai giây, lửa giận trong lòng còn chưa được dập tắt, cô cố ý quay đầu sang chỗ khác, giọng nói vẫn rất mãnh liệt.
"Nên buông như thế..."
Lời nói của cô còn chưa kết thúc, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của người nọ mang theo một chút bất đắc dĩ nhưng vẫn hết mực cưng chiều.
"Không thể buông tay."
Trái tim Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên tê dại, cô cắn môi một cái không tiếp lời.
"Em vẫn còn đang giận anh sao?"
"Tại sao lại phải giận anh?"
"Nếu không phải như vậy, tại sao một ngày nay em đều không để ý anh, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn anh?’’
Bạc Kha Nhiễm nghe anh nói những điều này, không hiểu sao cô lại nghe thấy mấy phần ủy khuất ẩn chứa trong đó.
Người như anh cũng có lúc cảm thấy bị ủy khuất sao?
Vì vậy cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Nhưng vừa mới xoay đầu, không cẩn thận liền chạm vào ánh mắt thâm thúy như mực của Thẩm Dữ, dưới sự khúc xạ của ánh sáng, nó càng có một sức quyến rũ không thể nói thành lời.
Trong lúc nhất thời, cô đã quên mất những lời mà bản thân mình muốn nói, cứ thế ngây ngốc nhìn anh.
Một lần nữa nghe thấy giọng nói của Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới từ trong mộng tỉnh dậy.
"Em đang ghen sao?" Thẩm Dữ nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh trầm thấp.
Bạc Kha Nhiễm lập tức giống như một còn mèo bị nắm lấy cái đuôi, lên tiếng chối cãi.
"Không có."
"Vậy tại sao lại không để ý tới anh?’’
"Không muốn quan tâm đến anh, còn cần đến lý do sao?” Cô giận dỗi đáp trả,
Thẩm Dữ trầm mặc hai giây rồi nói.
"Anh cần."
"Anh cần làm gì..."
"Bởi vì chỉ khi biết lý do, anh mới biết mình đã sai ở chỗ nào, khi biết sai anh mới có thể sửa chữa.’’
Bạc Kha Nhiễm há miệng một cái, nhất thời không thể nói thành lời.
Đáy lòng mơ hồ dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Ngọt ngào, nhưng cũng hơi chan chát.
Vị ngọt được hòa quyện với vị chan chát, chẳng hiểu tại sao lại khiến cho chóp mũi cô trở nên chua xót.
"Đừng phớt lờ anh."
Bạc Kha Nhiễm quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, "Mặc kệ anh, anh có lý lẽ riêng của chính mình, ở bên cạnh anh cũng không phải chỉ có một mình em.’’
Ánh mắt của Thẩm Dữ dường như sâu thêm mấy phần.
"Bên người anh có rất nhiều người, nhưng vợ anh... chỉ có một."
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy rằng mình sắp không thể chống đỡ tiếp được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng.
"Anh để em xuống, em không muốn nói chuyện cùng anh nữa.” Vừa nói cô vừa đưa tay đẩy đẩy cánh tay của anh ra, cố gắng nhảy xuống khỏi bồn rửa.
Ai ngờ rằng Thẩm Dữ liền đi về phía trước một bước, cưỡng bách chen vào giữa hai chân của cô, vững vàng đứng ở nơi đó, hai cánh tay chống lên bồn rửa, đem cô bao bọc giữa cơ thể mình và tấm gương ở phía sau lưng.
"Thẩm Dữ!"
Bạc Kha Nhiễm có chút sốt ruột, càng dùng sức đẩy anh mạnh hơn.
"Anh và cô ta không có một chút quan hệ nào cả.’’
Đang đẩy, cô nghe được giọng nói bình tĩnh của anh vang lên bên tai.
Động tác của cô hơi dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ trong hai giây ngắn ngủi, lại bắt đầu giãy giụa.
"Anh cùng cô ta có quan hệ hay không thì liên quan gì đến em chứ.’’
Vừa dứt lời Bạc Kha Nhiễm nhạy cảm phát hiện, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống.
Cô theo phản xạ có điều kiện nhìn sang Thẩm Dữ, ngay cả đôi mắt sâu thăm thẳm của anh giờ phút này cũng mang theo chút lạnh giá, đôi môi mím chặt, dễ dàng nhìn ra được người đàn ông này đang tức giận.
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy trái tim mình có chút trống rỗng, tay cũng không còn dám cử động nữa.
Thẩm Dữ bỗng nhiên đưa cánh tay ôm lấy gò má của cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:
“Tại sao lại không có liên quan gì đến em, em là vợ anh, nếu như đến em cũng không có một chút liên quan gì, vậy em thử nói xem có thể liên quan đến ai?’’
Bạc Kha Nhiễm như bị nghẹn ở cổ họng, không nói thành lời.
"Nói cho anh biết."
"Em... Em..."
Thẩm Dữ nhìn thấy dáng vẻ bị mình dọa cho sợ hãi của cô, bất đắc dĩ thở dài một cái, anh buông cánh tay đang giữ lấy gò má trắng nõn, áp vào trong lồng ngực mình, để cho gò má của cô dán lên vòm ngực vững chãi của anh.
"Nhiễm Nhiễm, lần sau đừng nói những lời như thế nữa, anh sẽ rất khó chịu.’’
Bạc Kha Nhiễm "........."
Khó chịu?
Đến tột cùng ai mới là người khó chịu??
“Nhiễm Nhiễm?”
"... Hửm?"
"Anh xin lỗi."
????
"Là anh đã không nghĩ một cách chu đáo, làm cho em buồn, là lỗi của anh, nhưng mà em cũng phải tin tưởng anh, anh cùng cô ấy ngoại trừ quan hệ trên công việc, còn lại cũng không một chút liên quan.’’
Bạc Kha Nhiễm biết Thẩm Dữ đang nói đến ai.
Nghe anh nói như vậy, mặc dù trong lòng cũng không còn khó chịu như trước, nhưng vẫn còn một chút ủy khuất.
"Người ngoài đều nói hai người là … Quan hệ yêu đương, còn… Còn kết hôn rồi…’’
"Nhiễm Nhiễm."
Bạc Kha Nhiễm nghe thấy tiếng thở dài của Thẩm Dữ, tiếp đó cô bị anh đẩy ra, bàn tay anh nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.
"Bọn họ nó yêu thì là yêu? Bọn họ nói kết hôn là kết hôn sao?"
"Em cũng đừng quên, bây giờ người anh đang yêu chính là em, người đã kết hôn cùng anh cũng chính là em, người anh yêu vẫn chỉ là em.’’
Cả người Bạc Kha Nhiễm chấn động một cái, cô không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ.
"Anh... Anh vừa mới nói... Anh yêu em sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Nếu như anh không yêu em, tại sao lại phải cùng em kết hôn, nếu như không yêu em, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy, nếu như không yêu em, tại sao bây giờ lại ở nơi này dỗ dành em?’’
Ba lý do của Thẩm Dữ khiến cho hốc mắt Bạc Kha Nhiễm chua xót.
Cô đã nghĩ rằng anh kết hôn với cô chỉ vì lời đính ước giữa hai nhà.
Cô đã nghĩ rằng anh đối xử tốt với cô là bởi vì cảm thấy áy náy, thậm chí là vì cảm thông.
Cô đã nghĩ rằng...
Nhưng mà, tất cả những thứ này chỉ là cô nghĩ mà thôi, những điều cô nghĩ hoàn toàn trái ngược với sự thật.
Thẩm Dữ không thể chịu được khi thấy Bạc Kha Nhiễm khóc, anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt cô.
"Ngoan, đừng khóc."
Nhưng cũng bởi vì những lời này của anh, nước mắt cô càng rơi dữ dội hơn.
Đột nhiên Thẩm Dữ có chút bất lực.
"Đừng khóc, em đừng khóc, anh xin lỗi, đừng khóc mà."
Bạc Kha Nhiễm thật sự không thể ngăn được dòng nước mắt, anh càng dỗ, cô lại càng muốn khóc.
Cuối cùng, Thẩm Dữ không còn cách nào khác, anh không muốn cô khóc, chỉ cần cô vừa khóc, anh sẽ lập tức thấy đau lòng.
Vì vậy, ngay khi Bạc Kha Nhiễm đang nghẹn ngào nức nở đã bị một bàn tay rộng lớn giữ lấy đằng sau ót, tiếp đó, đôi môi trở nên nóng bỏng.
Những giọt nước mắt ngay lập tức liền ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Dữ đang ở gần cô trong gang tấc.
Sống mũi cao chạm vào trên má cô, môi đôi dùng sức ma sát lấy môi cô.
Bạc Kha Nhiễm không thể khóc nổi, cả người trở nên choáng váng, và rồi không biết tự khi nào, cô đã chủ động mở miệng, cánh tay quấn chặt lấy cổ anh.
Thẩm Dữ một tay ôm lấy eo thon thả của cô, một tay giữ sau đầu, dùng sức đem cô ấn mạnh về phía mình.
Hơi thở của anh nặng nề, đầu lưỡi linh hoạt lục lọi khắp khoang miệng, quấn quít cuộn quanh đầu lưỡi mềm mại, ngọt ngào.
Sau khi kết thúc, Bạc Kha Nhiễm mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, hơi thở có phần không ổn định.
Thẩm Dữ cảm giác được lồng ngực hơi phập phồng của cô, không khỏi cười một tiếng.
"Xem ra thể lực còn chưa đủ."
Khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm "Đùng" một cái trở nên đỏ bừng, cắn môi không trả lời anh.
Thật ra thì khi Thẩm Dữ nói lời yêu cô, Bạc Kha Nhiễm thậm chí còn cảm thấy chính mình có phải đang nằm mơ hay không, nhưng mà nếu chỉ là mộng cũng quá mức chân thật.
Hóa ra, cảm giác được người mình yêu thổ lộ chính là như vậy.
"Nhiễm Nhiễm."
"Vâng?"
"Tất cả những gì anh nói với em mỗi câu đều là là thật.’’
"Em nên nhớ kỹ, mối quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo vệ, trên thế giới này, người có đủ tư cách nhất để hỏi anh chính là em.’’
Bạc Kha Nhiễm dùng sức siết chặt quần áo Thẩm Dữ, có trời mới biết, hiện tại cô đang phải dùng hết nghị lực của bản thân để khống chế tâm trạng của chính mình.
Lời nói của Thẩm Dữ chưa kết thúc.
"Còn nữa, bất kể như thế nào, em cũng phải biết…."
"Biết cái gì?" Bạc Kha Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
"Biết…."
"Anh yêu em rất nhiều."