Chương 43
Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dữ.
Cô chỉ vừa mới ngồi xuống đã thấy bàn tay của anh duỗi về phía mình, cô liếc nhìn anh một cái rồi thản nhiên đưa cả hai cánh tay đặt lên bàn.
Muốn nắm tay cô sao, có bản lĩnh thì tới đây nắm đi, tay cô đặt ở đây này.
Bạc Kha Nhiễm cho anh một ánh mắt khiêu khích.
Tuy nhiên, ánh mắt khiêu khích này rơi vào trong mắt Thẩm Dữ lại trở thành một đứa trẻ đang giận dỗi, nhất thời khiến cho anh dở khóc dở cười.
Nhưng mà…
Anh có cái gì không dám.
Người không muốn công khai cuộc hôn nhân này cũng không phải là anh, nếu như cô còn không sợ, vậy thì anh còn sợ cái gì?
Vì vậy, Thẩm Dữ thực sự nhấc tay từ từ đưa về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy động tác này của anh, nụ cười nơi khóe miệng nhất thời trở nên cứng đờ.
Người này…
Thật không biết xấu hổ.
Ngay khi cánh tay anh sắp chạm vào cạnh bàn, Bạc Kha Nhiễm chợt đưa tay rụt xuống, đây chính là điều Thẩm Dữ mong muốn, tay cô vừa rơi xuống, ngay lập tức đã được giữ chặt bởi bàn tay ấm áp của anh.
Bạc Kha Nhiễm ở dưới gầm bàn đang cố gắng muốn rút về nhưng lòng bàn tay cô thật giống như đang bị Thẩm Dữ dính chặt, cố gắng thế nào cũng không thể tránh thoát.
"Đừng làm rộn.’’
Thẩm Dữ đột nhiên ghé lại gần tai cô, nhẹ giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm giật mình một cái, ngay lập tức quên mất đi giãy giụa.
Sao anh có thể cả gan như thế?
Thật ra thì trong mắt những người bên cạnh, Thẩm Dữ cũng chỉ là nghiêng đầu một chút, những lời nói của anh nói với Bạc Kha Nhiễm, chỉ vừa đủ để cho hai người họ nghe thấy.
Cố Hựu đặt ly rượu đang cầm trong tay xuống, nghiêng người vừa định nói vài câu với Bạc Kha Nhiễm, nhưng trong khoảnh khắc quay người ấy, anh lại nhanh mắt nhìn thấy bí mật về hai bàn tay đang nắm chặt nhau dưới bàn.
Vị đạo diễn luôn lạnh lùng và kiêu ngạo của họ lại len lén ở dưới bàn nắm tay Bạc Kha Nhiễm!!
Cố Hựu thiếu chút nữa sửng sốt đến rớt cằm.
Lá gan của hai người này cũng thật lớn?
Ngay khi anh ta đang nhìn đến thất thần, thì bất thình lình nhận ra được một ánh mắt sắc bén chiếu đến trên người mình, sau lưng Cố Hựu rùng mình một cái, không hiểu như thế nào trong đầu lại nghĩ đến một câu nói.
"Ánh mắt của Tử thần."
Anh cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía "Ánh mắt của Tử thần."
Thẩm Dữ.
Ánh mắt của Thẩm Dữ dừng lại lên người anh một giây, rồi lại nhìn xuống dưới bàn hai giây, nhưng cũng chỉ trong ba giây ngắn ngủi ấy đủ để cho Cố Hựu lĩnh ngộ.
Anh lặng lẽ di chuyển mông mình về phía trước một chút.
Mình thật đúng là lá chắn thịt vô cùng tuyệt vời.
Anh đột nhiên cảm thấy mình có chút bị coi thường, tại sao lại phải đi xem hai người bọn họ làm gì cơ chứ?!
Trong suốt cả bữa ăn, bàn tay của Thẩm Dữ về cơ bản cũng chưa từng buông lỏng, cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát cũng không vùng vẫy nữa, cứ để mặc cho anh nắm như vậy.
Đột nhiên, Cố Hựu dùng cánh tay của mình chạm vào tay cô một cái, Bạc Kha Nhiễm nghi ngờ nhìn về phía anh:
"Sao vậy?"
Cố Hựu không lên tiếng, chẳng qua hất hất chiếc cằm của mình vào một hướng vào đó.
Cô thuận thế theo ánh mắt anh nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy một diễn viên đang cầm ly rượu trên tay đi về phía bàn của mấy người, Kỷ Thơ Kỳ.
Kỷ Thơ Kỳ là diễn viên phụ thứ năm trong đoạn làm phim của bọn họ, đóng vai một thị thiếp của Thái Tử, ở trong phim luôn luôn đối đầu với Lục Hi Hòa, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn.
Bạc Kha Nhiễm cũng không thực sự thích cô ấy, bởi vì cô cảm giác được tình cảm của Kỷ Thơ Kỳ đối với Thẩm Dữ không hề bình thường, mặc dù cô ta chưa từng biểu hiện ra bên ngoài, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn luôn chính xác.
Cô ta cầm trên tay ly rượu đi về phía Thẩm Dữ, vì vậy Bạc Kha Nhiễm bấm bấm lòng bàn tay của anh một cái, muốn hất tay của anh ra.
Cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền đến khiến Thẩm Dữ đưa mắt sang nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.
Ngay khi anh vừa mới quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Thơ Kỳ đang tiến về phía này.
Anh nhìn Bạc Kha Nhiễm, phát hiện cô chẳng qua chỉ là mím môi một cái, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, anh nhíu mày, sau đó dùng lực bóp bàn tay cô một cái.
Nhìn Kỷ Thơ Kỳ càng lúc càng đến gần, Thẩm Dữ lúc này này mới buông lỏng bàn tay cô.
Kỷ Thơ Kỳ mỉm cười cầm một ly rượu vang đến bên cạnh Thẩm Dữ.
“Đạo diễn Thẩm, tôi kính ngài một ly rượu, cảm ơn ngài thường ngày đã hướng dẫn và chăm sóc tới tôi thật tận tình.”
Giọng nói của Kỷ Thơ Kỳ thật ngọt ngào, mềm mại, hơn nữa cùng với vẻ ngoài xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ của mình thật sự sẽ khiến cho mọi người chỉ muốn đối xử thật nhẹ nhàng.
Bạc Kha Nhiễm, "???"
Lục Hi Hòa, "???"
Cố Hựu, "???"
Mọi người, "???"
Tại sao trong lời nói của cô ta lại nghe ra một tia kỳ lạ?
Hướng dẫn thì không cần phải bàn, nhưng chăm sóc kia là có ý gì chứ?
Kỷ Thơ Kỳ chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên phụ thứ năm mà thôi, đất diễn cũng có không nhiều lắm, nói gì đến việc Thẩm Dữ chăm sóc cô ta??
Người phụ nữ này không phải đang tự biên tự diễn hơi nhiều sao??
Tuy nhiên đây cũng chỉ là những suy nghĩ trong lòng mọi người, cũng không một ai nói ra thành lời.
Ly rượu của Thẩm Dữ đang cầm trên tay hơi chuyển động một chút, sau đó đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt với Kỷ Thơ Kỳ.
Kỷ Thơ Kỳ nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Dữ, khuôn mặt không thể không nhuộm một màu đỏ ửng.
"Cô Lâm không cần nói những lời khách khí.’’
Cô Lâm?
Một hòn đá nhỏ khuấy động cả ngàn lớp sóng.
Khuôn mặt mọi trở nên mờ mịt, không phải là cô Kỷ sao?
Sao lại trở thành cô Lâm rồi?
Tuy nhiên, tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, nhanh chóng hiểu được ngọn ngành bên trong.
Thẩm đạo diễn ngay cả họ tên của cô ta còn không biết, làm sao có thể hướng dẫn cùng quan tâm người tận tình được cơ chứ?
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ một cái, khóe miệng không thể khống chế được tạo thành một đường cong nhỏ.
Người xung quanh không khỏi xì xào bàn tán, điều này làm cho khuôn mặt Kỷ Thơ Kỳ trở nên vặn vẹo, lần này mặt cô ta càng trở nên đỏ hơn, nhưng chẳng qua không phải là một màu đỏ thẹn thùng mà là vì nhục nhã, mất sạch mặt mũi.
Lục Hi Hòa xoa xoa cằm nhìn Kỷ Thơ Kỳ, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên khiến cho người khác không thể đoán ra bất kỳ tâm tư nào trong đó, dường như thoáng qua một chút hứng thú xem kịch vui.
"Đạo diễn Thẩm, tôi họ Kỷ."
"Ồ, vậy sao?" Thẩm Dữ quơ quơ ly rượu, giọng điệu mang theo một chút nghi ngờ.
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng trở nên ồn ào hơn, khuôn mặt của Kỷ Thơ Kỳ càng không thể kìm nén được sự tức giận.
Lúc này, người đại diện đứng bên cạnh cô nhanh chóng bước ra nói chuyện.
"Đạo diễn Thẩm, hôm nay là ngày lễ mừng công của "Cung phi’’ hay là tất cả mọi người chúng ta ở đây cùng nhau mời ngài một ly, chúc "Cung phi’’ gặt hái được thành công lớn trên màn ảnh.’’
Khóe miệng Thẩm Dữ khóe kéo ra một độ cong, nghiêng người mỉm cười, nâng ly lên trước mặt mọi người.
"Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ và cống hiến tận tình cho “Cung phi’’ trong ba tháng này, Thẩm Dữ tôi xin kính mọi người một ly.’’
Thẩm Dữ vừa dứt lời, tất cả mọi người hiển nhiên cũng nâng ly rượu của mình lên.
Trong lúc nhất thời, bữa tiệc trở lại linh đình, tiếng cụng ly phát ra âm thanh thanh thúy vang bên bên tai không dứt.
Kỷ Thơ Kỳ mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì một nụ cười, cùng mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng.
Sau sự mở màn đầu tiên này, càng ngày càng nhiều người bắt đầu mời rượu nhau, trong phòng tiệc vốn dĩ đông người, lúc này lại càng trở nên náo nhiệt không ít.
Tâm trạng Bạc Kha Nhiễm lúc này đang thật tốt, sau khi Thẩm Dữ ngồi xuống, liền chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Dữ ngay lập tức sững sờ một chút, cô gái nhỏ này của anh vừa rồi còn miễn cưỡng để anh nắm tay, sao chỉ mới một lúc trôi qua đã trở nên chủ động như vậy?
Mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng người ở đầu quả tim mình chủ động đưa tới cửa, anh dĩ nhiên là nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay.
Lại một lần nữa suy nghĩ cẩn thận một chút, Thẩm Dữ liền bừng tỉnh.
Xem ra, đây là phần thưởng cho việc chính mình chủ động xử lý “cánh đào nát’’ này.
Thế là trong lòng Thẩm đại đạo diễn chúng ta lại bắt đầu âm thầm tính toán. Sau này anh cần phải chăm chỉ quét dọn, "cánh đào nát’’ xung quanh mình mới được, chỉ cần anh để cho Nhiễm Nhiễm vui vẻ, Nhiễm Nhiễm mới có thể cho anh vui vẻ.
Lục Hi Hòa không biết đã đổi vị trí với Cố Hựu từ lúc nào, ngồi bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, dĩ nhiên cũng có thể nhìn thấy hai bàn tay đang đan chặt vào nhau đặt dưới gầm bàn.
Cô ngay lập tức bày ra một vẻ mặt ghét bỏ.
Cái gì?
Bắt nạt nhị cẩu nhà cô không có ở đây sao?
Lục Hi Hòa lấy tay đụng cô một cái.
"Nhìn kìa."
“Nhìn cái gì?’’ Bạc Kha Nhiễm khó hiểu hỏi.
"Vẻ mặt của Kỷ Thơ Kỳ.’’
Nghe những lời này của Lục Hi Hòa, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ nhận ra được một chút hả hê trong đó.
Cô đưa mắt nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ đang ngồi, phát hiện biểu cảm của cô ta thật khó coi, bàn tay nắm chặt ly rượu đến nỗi lộ ra từng khớp xương trắng bệch như hận không thể đem ly rượu trong tay nghiền nát.
Kỷ Thơ Kỳ bên kia dường như cũng phát giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía này, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm.
Hai người mặt đối mặt với nhau không quá ba giây, nhưng ngay khi Bạc Kha Nhiễm đang chuẩn bị dời mắt, cô dường như nhận thấy trong ánh mắt của cô ta thoáng qua một tia oán hận.
Bạc Kha Nhiễm muốn nhìn rõ một lần nữa, tuy nhiên Kỷ Thơ Kỳ đã cúi đầu xuống, không còn nhìn cô nữa, lúc ấy trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Cô ta có vẻ như rất ghét cô đấy." Lục Hi Hòa chống cằm nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Ừ?"
"Cô không nhìn thấy ánh mắt của cô ta sao, chỉ cần nhìn một cái là đã biết không thích cô rồi.’’
Bạc Kha Nhiễm mặc kệ, cô đưa tay sờ sờ cánh tay Lục Hi Hòa:
"Cô ta có thích tôi hay không chẳng liên quan gì đến tôi cả.’’
Lục Hi Hòa mỉm cười, cô cực kỳ thích sự thẳng thắn này của Bạc Kha Nhiễm.
"Đúng, cô có nhiều người thích như vậy, cô ta miễn cưỡng cũng chỉ được xem là một cái bánh quy nhỏ?’’
Bạc Kha Nhiễm vừa bực mình vừa buồn cười, liếc mắt nhìn cô một cái.
"Cô có thể nói chuyện nghiêm túc được hay không?"
Lục Hi Hòa vuốt vuốt quai hàm, nhìn về phía Kỷ Thơ Kỳ một cái.
"Được rồi, cô ta chỉ là một khối bánh quy đã hết hạn mà thôi, được chưa?’’
Bạc Kha Nhiễm, "…………..”
Tốt, Lục Hi Hòa lại một lần nữa chứng minh một sự thật.
Rằng Bạc Kha Nhiễm cô thực sự không thể hiểu hết tinh hoa của thế giới diễn xuất.
Nhưng mà cô cũng không thể phủ nhận những lời kia của Lục Hi Hòa.
Kỷ Thơ Kỳ thực sự là một cái bánh quy đã hết hạn.