Chương 46
Sau khi nụ hôn kết thúc, Bạc Kha Nhiễm không thể không dựa vào lồng ngực của Thẩm Dữ thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Thẩm Dữ cảm nhận được người trong ngực mình hô hấp thay đổi nhanh chóng, mở miệng trêu chọc cô:
"Thở hổn hển như vậy sao?"
Bạc Kha Nhiễm không nói nên lời.
Không khí trong miệng cô gần như bị anh cướp mất không còn lại chút nào, cô có thể không thở như vậy sao?
Cho đến khi hơi thở của cô gần như trở lại bình thường, lúc này cô mới trả lời:
"Lát nữa chúng ta về nhà sao?"
"Ừ, dọn dẹp một chút chúng ta trở về nhà."
Bạc Kha Nhiễm thích Thẩm Dữ nói với cô hai chữ về nhà, bởi vì đó là ngôi nhà của cô và anh.
Là một thế giới hoàn toàn thuộc về hai người họ.
"Sau đó em muốn ăn cơm do đích thân anh làm."
Thẩm Dữ mỉm cười hôn lên chóp mũi cô một cái, nói:
"Bữa sáng em còn chưa ăn, chờ lâu như vậy không thấy đói bụng sao?"
Bạc Kha Nhiễm một lần nữa áp chặt gò má cô vào lồng ngực anh.
"Đói, nhưng cũng chỉ muốn ăn cơm anh làm.”
Bọn họ đã kết hôn cũng được hơn ba tháng, nhưng trong ba tháng qua, cô cũng chỉ mới được ăn một bữa sáng anh làm mà thôi.
Có thể làm một bữa sáng ngon miệng như thế, chắc hẳn bữa trưa và bữa tối cũng sẽ không kém đâu nhỉ.
Mặc dù Thẩm Dữ luôn đối với cô cưng chiều hết mực, nhưng ở một số khía cạnh nào đó, anh cũng sẽ không nhượng bộ.
"Trở về nhà anh sẽ nấu bữa trưa cho em, nhưng bữa sáng nhất định phải ăn.”
Bạc Kha Nhiễm sờ sờ cằm giả bộ suy nghĩ:
"Được rồi."
Cô dịch dịch người trên bệ cửa sổ một chút:
"Em muốn đi xuống."
Thẩm Dữ hiểu ý, hai tay đặt nơi eo cô dùng sức một chút liền đem người vững vàng đặt trên mặt đất.
Bạc Kha Nhiễm ném chiếc chăn đang quấn chặt trên người cho anh:
"Nóng quá."
Anh duỗi tay một cái, dễ dàng bắt lấy cái chăn cầm chắc trong tay.
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười: "Chúng ta thu dọn đồ đạc ngay đi.”
Thẩm Dữ vừa đặt chiếc chăn ngay ngắn lại trên giường vừa nói: "Ăn sáng xong mới thu dọn."
Sau đó anh gọi điện thoại gọi bữa sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đem đồ đạc đã thu thập gọn gàng lên xe rồi cùng nhau lái xe về nhà.
"Chúng ta phải đi siêu thị một chuyến." Bạc Kha Nhiễm nghiêng người nói với Thẩm Dữ.
"Đã rất lâu chưa trở về nhà, thức ăn trong tủ lạnh chắc chắn đã hết hạn, không thể dùng được nữa."
Thẩm Dữ gật đầu một cái, đúng vậy, những thức ăn trong tủ lạnh kia nhất định phải vứt vào sọt rác rồi.
"Chúng ta đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn đi."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Thẩm Dữ lái xe vào bãi đậu xe của siêu thị.
Trước khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm lấy từ trong túi xách ra một chiếc khẩu trang cùng mũ lưỡi trai.
Cô liếc nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy anh cũng đang đeo khẩu trang vào.
Ánh mắt của hai người chạm nhau một cái, không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.
Bọn họ như vậy, vô tình có chút giống như hai tên trộm.
Vào siêu thị, Thẩm Dữ đẩy xe đẩy sang một bên.
"Em muốn ăn cái gì?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn xung quanh một cái:
"Em cũng không biết, anh xem thử, dù sao cũng là anh nấu.”
Khóe miệng Thẩm Dữ đằng sau lớp khẩu trang không khỏi cong lên một chút.
"Vậy được, chúng ta đi đến khu thực phẩm tươi sống một chút."
"Vâng."
Bạc Kha Nhiễm đến gần anh, thản nhiên đưa tay khoác lên cánh tay của anh, hai người cùng nhau tiến về khu thực phẩm tươi sống.
Bọn họ dừng lại ở khu vực hải sản, Thẩm Dữ liếc nhìn mấy lần:
"Em có muốn ăn tôm không ?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn những con tôm trong tủ lạnh, phía trên cùng bị đông cứng lại thành một lớp băng mỏng.
"Ăn." Cô gật đầu.
Có lẽ Thẩm Dữ có thể làm món tôm chua ngọt cho cô.
"Được, vậy thì mua nó."
Hai người mua thêm mấy loại hải sản, sau đó lại mua thêm không ít rau củ.
Khi đi qua khu vực ăn vặt, Bạc Kha Nhiễm vô thức dừng lại.
Nhìn những đồ ăn vặt đang bày la liệt trên quầy hàng một chút, trong lòng cô lại ngứa ngáy không nhịn được.
Hương vị của những món ăn vặt, dường như cô đã quên hết từ lâu.
Bởi vì sự kiểm soát chặt chẽ của Nguyễn Lệ, cô rất ít khi có cơ hội ăn những món đồ ăn vặt này, Nguyễn Lệ thường xuyên nói rằng chúng luôn là nguồn gốc của mọi tội lỗi.
Thẩm Dữ theo ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm nhìn sang, phát hiện tầm mắt của cô đang chăm chú dán vào những món đồ ăn vặt cách đó không xa.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười một cái.
Thật sự là một đứa trẻ.
Không thể chống lại sức hấp dẫn của đồ ăn vặt.
"Muốn mua sao?" Anh hơi cúi người xuống, hỏi cô.
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm bây giờ đang đấu tranh dữ dội.
Rốt cuộc cô có muốn mua hay không?
Thật vất vả mới hoàn thành xong một bộ phim, hiếm có một khoảng thời gian thư giãn như thế này, huống chi Nguyễn Lệ lại không ở bên cạnh.
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm còn đang suy nghĩ, đột nhiên bị Thẩm Dữ kéo đi về phía trước, mà trùng hợp lại đi về phía khu đồ ăn vặt.
"Muốn ăn thì ăn đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Thẩm Dữ đưa tay cốc đầu cô một cái.
Thật ra thì không hề đau chút nào, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn theo bản năng đưa tay xoa xoa một cái.
"Ăn một chút cũng không sao, anh sẽ không để em tăng cân đâu.”
"Sao?" Bạc Kha Nhiễm không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Sẽ không để cô tăng cân??
Câu cuối cùng của anh có nghĩa là gì?
Nhưng Thẩm Dữ cũng không trả lời cô, mà chỉ vào một hàng đồ ăn vặt trên kệ, hỏi cô.
"Muốn ăn cái gì?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn theo ngón tay anh, chỉ với một cái liếc mắt như vậy đã khiến cô quên đi những lời nói vừa rồi của Thẩm Dữ.
Quả thật lúc nên ăn phải ăn, ăn xong rồi cũng có thể giảm cân sau.
Dù sao thì kể cả cô mập lên như thế nào, Sindy cũng có cách thể làm cho cô khôi phục lại dáng người, chẳng qua là vất vả một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, Bạc Kha Nhiễm cũng không còn kìm chế được nữa, bắt đầu ném những đồ ăn vặt mà cô muốn ăn vào xe đẩy, chỉ một lúc sau, chiếc xe đã chất đống như một ngọn núi nhỏ.
Mua xong đồ ăn vặt, hai người lúc này mới cùng nhau đi thanh toán.
Hôm nay không biết là ngày gì, người trong siêu thị thật đông, đoàn người xếp hàng thanh toán xếp thành một hàng dài, thậm chí nhìn lên một chút còn không thể thấy được bóng dáng của nhân viên thu ngân.
Bạc Kha Nhiễm đẩy xe đồ đứng ở phía trước, Thẩm Dữ đứng ở đằng sau cô.
Anh lại gần bên cạnh, cô theo bản năng dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn của anh.
"Sao vậy?" Thẩm Dữ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu một cái: "Không có gì, chỉ là muốn dựa vào anh một chút.”
Thẩm Dữ cười xoa xoa đầu cô.
"Em thích thì cứ dựa vào đi."
Bạc Kha Nhiễm thả lỏng dựa vào trên người Thẩm Dữ, đột nhiên cảm nhận được một vài tầm mắt nóng bỏng.
Cô trời sinh tương đối nhạy cảm với những ánh nhìn, chỉ cần có người nhìn đến mình, cô ít nhiều cũng có thể cảm nhận được, đại khái là do bệnh nghề nghiệp tạo thành.
Cô theo bản năng nhìn sang, thì phát hiện những tầm mắt thăm dò nghiên cứu của mấy nữ sinh đang xếp hàng bên cạnh hai người, có vẻ như họ còn rất trẻ, có lẽ chỉ là những học sinh trung học.
Ánh mắt của họ nhìn vào cô và Thẩm Dữ giống như một người hâm mộ gặp được thần tượng của mình.
Mấy người kia đã nhận ra rồi sao?
Bạc Kha Nhiễm vô thức kéo kéo quần áo của Thẩm Dữ, mà Thẩm Dữ lúc này cũng đã chú ý tới mấy học sinh bên cạnh.
"Có phải không?"
"Nhìn rất giống."
"Tớ cũng cảm thấy rất giống Thẩm Dữ."
"Có lẽ vậy?"
Cuộc trò chuyện thì thầm của họ truyền đến tai hai người.
Bạc Kha Nhiễm xoay người ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ, hình như anh đã bị nhận ra.
Mắt thấy mấy người kia bắt đầu móc điện thoại di động ra, Bạc Kha Nhiễm đứng thẳng người, nói với bọn họ:
"Tại sao các bạn lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi vậy?"
Lời của cô vừa thốt ra, mấy cô gái đều ngẩn người, bởi vì họ không nghĩ rằng cô lại đột ngột mở miệng nói chuyện cùng mình như vậy.
Bàn tay đang ôm ngang hông cô của Thẩm Dữ cũng hơi cứng lại một chút.
Người này sợ rằng chơi chung một thời gian với Lục Hi Hòa cũng bị lây bệnh đi.
"Em... Chúng em..."
Bạc Kha Nhiễm thản nhiên nhìn mấy người kia, tầm mắt từ trên khuôn mặt chuyển đến những chiếc điện thoại di động họ đang cầm trên tay.
"Các em đang chụp chồng chị sao?"
“Chồng?" Một trong những cô gái ngạc nhiên lên tiếng.
Hai tay Bạc Kha Nhiễm khoanh trước ngực, nhìn cô gái kia một cách nghiêm túc.
"Nếu không thì sao?"
"Anh ấy hơi giống... Một chút..."
"Giống cái gì?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
"Thẩm Dữ."
“Thẩm Dữ?" Cô chớp chớp mắt hai cái, tiếp tục nói :
"Thẩm Dữ là ai?"
Cô vừa thốt ra những lời này, sắc mặt mấy cô gái bên cạnh đều thay đổi.
"Chị ngay cả Thẩm Dữ cũng không biết sao?" Giọng điệu rất ngạc nhiên.
"Chị... Nhất định phải biết sao ?”
"A? Nói thế nào... không có nghĩa là chị phải..."
Bạc Kha Nhiễm chỉ một mực nói chuyện cùng với mấy nữ sinh kia, chẳng mấy chốc sự chú ý của họ đã hoàn toàn bị cô thu hút.
Bởi vì cô nói mình không hề biết Thẩm Dữ, mấy cô gái kia liền điên cuồng kể với cô về anh.
"Chị gái, em nói với chị, chị nhất định sẽ thích Thẩm Dữ.”
"Đúng vậy, chị, Thẩm Dữ thật sự rất đẹp trai lại có vô cùng có tài.”
"Ồ, vậy sao?" Bạc Kha Nhiễm liếc nhìn người đàn ông đang thanh toán.
"Tất nhiên rồi!"
"Thẩm Dữ là một người đàn ông vừa xinh đẹp lại tài năng."
"Đẹp… Xinh đẹp..." Bạc Kha Nhiễm cố gắng kìm nén nụ cười, lúc này cô cảm thấy thật biết ơn chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt.
"Được rồi, chị biết rồi, chị sẽ trở về tìm hiểu một chút, nhưng mà chồng chị đã thanh toán rồi, chị đi trước đây?"
"Vâng, vâng, tạm biệt chị."
"Ừ, tạm biệt." Bạc Kha Nhiễm vẫy tay với họ.
Cho đến khi ra khỏi siêu thị, xung quanh không có người nào, sau khi lên xe, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới không nhịn được cười phá lên.
Vừa nghĩ đến những người hâm mộ của của Thẩm Dữ nói anh xinh đẹp, cô thực sự rất buồn cười, xem ra không chỉ có một mình cô cảm thấy như vậy.
Vừa cười, giọng nói nhàn nhạt của Thẩm Dữ vang lên trong xe.
"Cười đủ chưa?"