Yêu chiều tận tim

 
Chương 49
 
Thẩm Dữ cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn sang:
 

"Vậy em thích loại nào?’’
 
Bạc Kha Nhiễm ngước nhìn anh:
 
"Giống như một số tạp chí thời trang, sắc đẹp, loại dành cho phái nữ."
 
Anh gật đầu một cái, thì thầm:
 
"Anh biết rồi."
 
"Anh nói gì?"
 
Cô không nghe rõ những gì Thẩm Dữ vừa nói, không thể không hỏi anh lần nữa.
 
Thẩm Dữ sờ sờ vào mái tóc cô, "Không có gì."

 
"Vâng."
 
Bạc Kha Nhiễm đặt cuốn tạp chí trở về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn chiếc TV bên cạnh rồi nói với anh:
 
"Chúng ta cùng nhau xem một bộ phim đi?"
 
"Được, em muốn xem phim gì?" Thẩm Dữ cúi đầu, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt.
 
Cô suy nghĩ một chút.
 
"Em muốn xem phim kinh dị."
 
Bạc Kha Nhiễm đã muốn xem phim kinh dị đã từ rất lâu rồi, nhưng mà công việc thực sự quá bận rộn, từ đoàn làm phim này đến đoàn làm phim khác, quay xong một bộ phim thì lại đi quay quảng cáo, cả ngày bận bịu đến mức chân không chạm đất.
 
Hiếm khi có thể dành ra một chút thời gian rảnh thì Nguyễn Lệ lại không cho phép cô xem mấy loại phim này. Theo nguyên văn lời của cô ấy chính là xem loại phim này không hề tốt cho làn da.
 
Thực tế thì Bạc Kha Nhiễm cũng không hiểu cho lắm, tại sao chỉ xem phim thôi lại không tốt cho da chứ.
 
Thẩm Dữ cầm lấy cái điều khiển từ xa: "Muốn xem phim nước nào.”
 
“Thái Lan đi, nghe nói phim Thái khá hay.’’
 
Thẩm Tư Gia đã từng giới thiệu qua cho cô mấy bộ phim Thái, nghe nói điểm đánh giá của mấy bộ đó cũng khá cao, cốt truyện cũng không tệ.
 
Với con mắt thẩm mỹ của Thẩm Tư Gia mà nói, nếu cô ấy đã nói hay thì chắc chắn cũng sẽ không kém chút nào đâu, Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn tin tưởng gu thẩm mỹ của cô.
 
Ngay khi Thẩm Dữ đang chuyển kênh, cô ngồi dậy từ trên đùi anh.
 
“Em đi kéo rèm cửa sổ.”
 

Lúc xem phim trong nhà phải kéo rèm cửa sổ xuống, tối tối một chút mới có không khí.
 
“Nhiễm Nhiễm.”
 
Ngay khi bàn chân vừa mới chạm đất thì đã nghe thấy âm thanh của anh phía sau, cô xoay người lại:
 
"Có chuyện gì sao?"
 
Thẩm Dữ mỉm cười với Bạc Kha Nhiễm, sau đó cầm lấy chiếc điều khiển từ xa ở trong góc sofa, hướng về phía cửa sổ sát đất ấn một cái, ngay lập tức hai bên rèm cửa sổ từ đóng khép chặt lại, căn phòng khách sáng rực theo cánh rèm buông xuống dần dần trở nên mờ tối.
 
"Wow."
 
Phòng khách bây giờ thật giống như đang vào ban đêm.
 
Thẩm Dữ thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, đưa tay chỉ chỉ trên vầng trán trắng nõn một cái: 
 
"Nào, tới đây nằm xuống."
 
"Tuân lệnh."
 
 Bạc Kha Nhiễm cười hì hì, lại một lần nữa trở về nằm gối đầu trên đùi anh.
 
Thẩm Dữ kéo kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người cô.
 
Bộ phim chính thức được phát, nhạc nền mở đầu vang lên vô hình có chút khiếp sợ cùng hốt hoảng, trong không gian mờ tối, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng bị cuốn vào trong những tình tiết của câu chuyện.
 
Khi bộ phim chính thức bước vào giai đoạn cao trào, Thẩm Dữ cảm giác được bàn tay Bạc Kha Nhiễm đang vô thức nắm chặt lấy tay mình, anh cúi đầu nhìn cô một cái.
 
Biểu cảm trên khuôn mặt cô nhìn rất khẩn trương, cảm giác như vừa muốn xem lại vừa muốn tránh đi.
 
"Em sợ sao?" Anh hỏi cô.
 
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi: "Vâng, hơi sợ.’’
 
Thẩm Dữ bất đắc dĩ mỉm cười: "Chính em cũng là người làm trong nghề này, sao lại sợ cơ chứ?’’
 
Bạc Kha Khiễm dịch dịch người dựa sát vào gần anh thêm một chút: "Anh không sợ sao?’’
 
"Tất cả chỉ là giả, sau khi quay phim xong, lúc xử lý hậu kỳ âm thanh mới được thêm vào, sợ cái gì?’’
 
"Nhưng vẫn còn một chút hiệu ứng tâm lý."
 
"Thẩm Dữ, anh có biết khi tham gia vào thể loại phim này, có hai nhân vật không thể đóng là gì không?"
 
"Là gì?"
 
"Người thứ nhất là thây ma, người thứ hai là người bị ma quấy nhiễu.’’
 
"Tại sao?"
 
"Bởi vì sợ nha."
 
Thẩm Dữ nhìn cô: "Vậy em có biết vẫn còn một loại người thứ ba không?’’

 
"Hử? Ai?"
 
"Khán giả."
 
Ví dụ như em.
 
Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
Những gì anh nói là rất có lý khiến cô không thể nói nên lời.
 
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục hình vào màn ảnh.
 
Không nói chuyện với anh nữa, nếu như còn nói thêm, cô cũng không thể xem tiếp diễn biến của bộ phim.
 
Không khí trong tivi ngày càng trở nên căng thẳng, nhạc nền dọa người lại vang lên một lần nữa, khiến cô cũng sợ hết hồn hết vía.
 
Tĩnh lặng trong giây lát, đột nhiên lại thêm một tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên.
 
Bạc Kha Nhiễm thốt lên một tiếng kinh hãi rất nhỏ, cánh tay vốn dĩ đang bỏ vào trong chăn cũng vùng ra che kín đôi mắt mình.
 
Thẩm Dữ dở khóc dở cười.
 
Chẳng lẽ tất cả cô gái đều như vậy hay sao?
 
Rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng lại không thể không chết được bản thân mình.
 
Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, "Không sợ, không sợ.’’
 
"Thực ra đó không phải là máu, tất cả đều là nước sốt cà chua.’’
 
"Nước sốt… Cà chua."
 
"Ừ, xung quanh cô ta đều là nhân viên làm việc, không sợ.’’
 
"Nói không chừng, cảnh quay này còn bi NG vô số lần cũng nên, ngậm nhiều nước sốt cà chua như vậy, đoán chừng sau khi quay xong, cả đời này cô ta cũng không muốn nhìn thấy tương cà chua nữa.’’
 
Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
Rõ ràng, đây là một cảnh quay vô cùng kinh dị, nhưng nghe Thẩm Dữ nói như vậy, không hiểu sao lại có chút buồn cười.
 
Cô lại nhớ đến một cảnh quay hộc máu mà trước đây cô đã từng diễn, trong miệng cô cũng chính là nước sốt cà chua, nhưng nước sốt này thật sự là quá chua, đến nỗi đến bây giờ nghĩ lại trong miệng vẫn còn cảm giác ê ẩm kinh hoàng.
 
"Nhưng diễn xuất của diễn viên này thực sự đáng kinh ngạc, biểu cảm sợ hãi lúc ấy của cô ấy đều rất chân thật."
 
Thẩm Dữ lắc đầu, xem thường, " Không đạt."
 
A?
 
"Biểu cảm như vậy còn chưa đủ, cảm giác sợ hãi tột độ cũng không hề biểu hiện rõ ràng, đặc biệt là khi cô ta ngã xuống đã liếc nhìn xuống đất một cái, nếu là anh, cảnh quay này tuyệt đối sẽ không được thông qua.’’

 
"Cô ấy vừa rồi có liếc nhìn xuống mặt đất sao?’’ Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc,  sao lại cô không chú ý tới.
 
"Có, lúc nãy em sợ đến như vậy, sao còn tâm trí mà chú ý đến những động tác nhỏ như thế.’’
 
"Vậy tại sao anh lại chú ý đến nó?’’
 
"Bệnh nghề nghiệp."
 
Bạc Kha Nhiễm, "........."
 
Cô đang suy xét đến việc sau này khi xem một bộ phim điện ảnh, phim truyền hình hay những chương trình khác có nên tìm một đạo diễn cùng xem hay không.
 
Cô thì xem diễn biến câu chuyện, còn anh dường như xem để tìm…
 
"Phải rồi, đã bao giờ anh nghĩ đến việc quay thể loại phim này chưa, nếu như anh làm đạo diễn, chắc chắn phòng vé sẽ đông nghịt.’’ Vẻ mặt Bạc Kha Nhiễm đầy hưng phấn.
 
"Chưa từng nghĩ, bây giờ đại đa số các bộ phim đều chạy theo lấy lòng thiên hạ, không có kỹ thuật nội dung gì đáng kể, anh không muốn đi theo con đường này.’’
 
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày một cái.
 
Lấy lòng thiên hạ?
 
Thẩm Dữ nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô, bỗng nhiên cảm thấy đáng yêu lạ thường.
 
Anh bất giác đưa tay ra xoa nhẹ đôi môi cô.
 
Ấm áp lại mềm mại.
 
Anh chà xát một lúc lâu, đôi môi đều trở nên nóng bỏng, còn có một chút đau nhẹ, Bạc Kha Nhiễm giữ lấy bàn tay anh, nhỏ giọng nói: "Đừng xoa nữa, đau đó.’’
 
"Đau?"
 
Thẩm Dữ nghe cô nói đau, lập tức cúi người xuống nhìn vào đôi môi cô.
 
"Đau ở đâu?"
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên cà lăm:
 
"Chỉ là... Anh xoa như vậy… Có chút đau."
 
"Vậy bây giờ còn đau không?"
 
Cô lắc lắc đầu, "Không... Không đau..."
 
Thẩm Dữ chăm chú nhìn đôi môi đóng mở, bởi vì đang nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh.
 
Môi đỏ răng trắng.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy ánh mắt này của anh cực kỳ quen thuộc, giống như mỗi lần anh làm chuyện xấu sẽ lộ ra ngoài…
 
“Vừa rồi em đã ăn đồ ăn vặt sau đó lại ăn cơm đúng không?’’
 
"Hả?" Bạc Kha Nhiễm mơ màng nhìn về phía anh.
 
"Vâng, ăn."
 
"Vậy em có muốn giảm cân không?" Thẩm Dữ hỏi.
 
"Bây giờ đi đến phòng tập thể dục sao?" Bạc Kha Nhiễm nghi ngờ hỏi.
 

"Không đi..."
 
Vừa dứt lời, cô đã bị anh đè ép xuống.
 
"Thẩm..."
 
Anh ngậm lấy đôi môi cô, quấn quýt cọ xát, nhiệt độ trước đó còn vương lại cộng thêm sức nóng của đôi môi anh khiến nó càng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
 
Thẩm Dữ càng lúc càng tiến sát lại, nụ hôn của anh cũng càng lúc càng sâu.
 
"Không... Phải nói là... Giảm cân... Sao ?"
 
 Bạc Kha Nhiễm né tránh đôi môi của anh, hỏi.
 
Thẩm Dữ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn cô.
 
"Thì đang giảm cân."
 
"Cái gì?"
 
 Đôi môi của anh dán sát vào tai cô, thì thầm:
 
"Vận động để giảm cân."
 
 Gò má Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.
 
Người này...
 
Thực sự không bao giờ có ý tốt!
 
"Anh làm sao có thể như vậy... Oh..."
 
Lời nói của Bạc Kha Nhiễm hơi ngập ngừng, Thẩm Dữ đang cắn cắn vào dái tai cô.
 
Người đàn ông này đều biết rõ ràng những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
 
"Suỵt... Đừng nói nữa."
 
Bạc Kha Nhiễm bây giờ hoàn toàn không thể nghe lọt những tiếng thét chói tai, những âm thanh sợ hãi trên màn hình, bởi trong trong tâm trí của cô bây giờ chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông đang ở trên người cô lúc này.
 
Không khí xung quanh bất chợt  trở nên mỏng manh, hơi thở cũng bị anh đánh loạn, bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, trời đất tối sầm, chờ đến khi hoàn hồn lại một lần nữa  đã bị áp dưới cơ thể anh lúc nào không hay biết.
 
"Anh..."
 
"Ngoan ngoãn, anh sẽ giúp em đi giảm cân."
 
Giọng nói của Thẩm Dữ khàn khàn không giống thường ngày.
 
"Anh... Kẻ xấu..." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nghẹn ngào, bàn tay không khỏi siết chặt mặt ghế sofa.
 
Thẩm Dữ hôn lên trán cô một cái, nhìn xuống hai cánh tay trắng nõn nắm chặt mặt ghế, anh bá đạo chen vào lòng bàn tay của cô nắm chặt.
 
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
 
Cô nghĩ.
 
Cả cuộc đời phong ba này cuối cùng đã có một người cứ thế ở bên cạnh cô cùng nhau vượt qua tất cả.
 
May mắn chính là anh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận