Yêu chiều tận tim

 
Chương 50
 
Lúc tỉnh dậy một lần nữa, Bạc Kha Nhiễm phát hiện mình đã không còn ở trên ghế sofa phòng khách, mà là ở trên giường phòng ngủ, hơn nữa quần áo trên người cũng đã được đổi thành một bộ đồ ngủ thoải mái.
 

Trên tủ đầu giường là một ngọn đèn sáng màu cam hình ngôi sao, rèm cửa sổ phòng ngủ được kéo lại kín đáo, cũng không biết bây giờ là buổi chiều hay buổi tối.
 
Trên giường chỉ còn lại một mình cô, không hề thấy bóng dáng của Thẩm Dữ.
 
Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn về phía cửa phòng.
 
"Thẩm Dữ" Cô gọi tên anh một tiếng, nhưng cũng không có ai đáp lại.
 
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày một cái.
 
Chẳng lẽ anh đã đi ra ngoài?
 
Nghĩ như vậy, cô liền vén chăn lên chuẩn bị rời giường, nhưng khi bàn tay chỉ mới chạm vào một góc chăn, động tác ngay lập tức dừng lại.
 
Một chiếc nhẫn chẳng biết từ lúc nào đã được đeo vào trên ngón áp út bên trái của cô.

 
Chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, không họa tiết cầu kỳ, nhưng lại đặc biệt xinh xắn tinh xảo, kích thước vừa vặn đeo ở ngón tay cô.
 
Nhìn vào nó, không hiểu sao đôi mắt Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên ửng đỏ, chua xót, giây tiếp theo, nước mắt không thể khống chế được cứ thế rơi xuống.
 
Nếu như là trước kia, cô vẫn một mực không thể hiểu nổi, tại sao những cô gái khi nhận được chiếc nhẫn từ người đàn ông đều phải khóc, không phải họ nên cảm thấy thật hạnh phúc hay sao?
 
Nhưng ở trong khoảnh khắc này, chỉ trong một giây này, cô liền hiểu rõ tất cả.
 
Sở dĩ rơi nước mắt là bởi vì tình yêu.
 
Chiếc nhẫn kia tuy nhỏ bé nhưng nó lại là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới dùng để biểu đạt tấm lòng của bản thân đối với người mình yêu.
 
"Cạch."
 
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ được bật mở, Thẩm Dữ trên tay bưng một ly nước từ bên ngoài đi vào.
 
Anh vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy một người con gái đang ngồi trên giường khóc thật thương tâm, bờ vai cô độc không ngừng lay động.
 
"Nhiễm Nhiễm?" Anh sải bước tới chỗ cô.
 
Đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, anh ngồi trên mép giường, hai tay đặt lên bả vai mảnh khảnh.
 
"Có chuyện gì vậy, tại sao lại khóc?"
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, hốc mắt đều một màu đỏ ửng, hàng mi dày ẩm ướt, trên gương mặt còn vương lại những giọt lệ chưa khô.
 
Thẩm Dữ đau lòng dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô.
 
Cô đưa tay đến trước mặt anh, khi nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay áp út của cô, anh đột nhiên hiểu rõ.

 
"Hóa ra là vì nó."
 
"Anh... Đeo.. ?" Bạc Kha Nhiễm nức nở hỏi.
 
"Nếu không phải anh thì là ai, trên thế giới này trừ anh còn có ai có thể đeo cho em, bất cứ ai cũng không thể.’’ Thẩm Dữ nghiêm túc nói.
 
"Bá... Đạo..."
 
"Anh chỉ bá đạo đối với một mình em mà thôi.’’ Anh vươn tay ôm cô vào lòng, cô thật gầy, ôm vào cảm giác thật nhỏ bé.
 
Thẩm Dữ đưa tay nắn bóp ngón tay nhỏ nhắn của cô, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới chú ý, trên ngón tay áp út của anh cũng đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với cái của cô.
 
Của cô là dành cho phụ nữ, còn anh là dành cho đàn ông.
 
Cô cầm ngược bàn tay anh lại.
 
"Thích không?" Thẩm Dữ hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.
 
"Thích, vô cùng thích."
 
Anh mỉm cười rồi hôn lên trán cô một cái, "Chúng ta kết hôn vội vàng như vậy, không có lấy một chiếc nhẫn cũng không có một hôn lễ, thời gian trước anh thực sự rất bận rộn, đến bây giờ mới có thể bổ sung nhẫn cho em.’’
 
"Anh mua nó khi nào vậy?"
 
“Mấy ngày trước. ‘’
 
"Sao anh có thể biết được kích thước tay em.’’
 
Thẩm Dữ chạm vào ngón tay cô, cười nói: "Nhỏ như vậy sờ một cái còn không biết sao?’’
 
Bạc Kha Nhiễm không khỏi nghiêng người, đưa tay ôm lấy eo anh, chiếc cằm nhỏ xinh dựa vào trên bờ vai rộng rãi của anh.
 
"Thẩm Dữ, cảm ơn anh."
 
Thẩm Dữ ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô: “Em còn nhớ những gì lần trước anh đã nói với em không?’’
 
"Cái... Cái gì..."
 
"Em thực sự không nhớ."
 
"Anh đã nói, anh không cần lời cảm ơn của em, nếu anh muốn cảm ơn anh…’’
 
Thẩm Dữ còn chưa dứt lời đã bị Bạc Kha Nhiễm chặn môi.
 
Đôi môi mềm mại chủ động ngậm lấy anh, cho dù hai người cũng đã từng hôn rất nhiều lần, nhưng nụ hôn này của cô vẫn vô cùng trúc trắc.
 
Chỉ biết ngậm lấy đôi môi anh, còn không biết bước tiếp theo nên làm cái gì?
 
 Đôi mắt của Thẩm Dữ tràn đầy ý cười, buông bàn tay đang nắn bóp ngón tay Bạc Kha Nhiễm, giữ chặt lấy sau gáy của cô, bây giờ quyền chủ động đến lượt anh nắm giữ.

 
Anh càng hôn càng sâu, không cho cô thời gian phản ứng, đầu lưỡi của anh trực tiếp tấn công vào miệng cô, ở trong đó khuấy động long trời lở đất.
 
Bạc Kha Nhiễm không khỏi rên rỉ một tiếng.
 
Kỹ thuật hôn của anh, cô sợ rằng mình vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp.
 
Mà một tiếng rên rỉ này của cô đổi lấy một nụ hôn ngày càng mãnh liệt.
 
Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến không còn chút sức lực nào chống đỡ, chỉ có thể nắm thật chặt quần áo ở hai bên eo anh.
 
Cho đến khi đôi môi cũng trở nên tê dại, anh buông cô ra.
 
Thẩm Dữ dùng hai bàn tay nâng niu gò má cô, ngón trỏ tinh tế nhẹ nhàng xoa xoa hàng lông mày xinh đẹp.  
 
"Xem ra em đã nhớ lại rồi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm đưa tay che trùm lên bàn tay anh.
 
"Ừ, em nhớ ra rồi.’’
 
Đó chính là nụ hôn đầu tiên của hai người, vừa rồi chỉ nghe anh nói như vậy, cô rất nhanh chóng kịp thời phản ứng.
 
"Mấy giờ rồi?" Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía rèm cửa.
 
Thẩm Dữ liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay một cái.
 
"7:34."
 
 "Hóa ra em đã ngủ lâu như vậy rồi sao?" Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút khó tin.
 
Thẩm Dữ tiếp lời: “Ừ, chắc là em đã quá mệt mỏi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm chớp chớp mắt hai cái, cô chẳng qua cũng chỉ thuận miệng than thở một chút thôi mà, bây giờ anh lại tiếp lời như vậy, chủ đề này sao lại lập tức trở nên hàm ý thế này.
 
Thẩm Dữ nhìn động tác nháy mắt của cô, cười một tiếng, không kiểm soát được đưa tay nhẹ nhàng véo má cô một cái.
 
"Dậy thôi, anh đưa em đi ăn tối.’’
 
"Ra ngoài ăn cơm?’’
 
"Ừ, mau dậy đi.’’
 
"Vâng.’’
 
"Em đi rửa mặt một chút.’’
 
"Ừ, được."
 

Chờ Bạc Kha Nhiễm rửa mặt xong đi ra, Thẩm Dữ cũng đã thay xong quần áo.
 
Anh mặc một chiếc áo len bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu nâu sẫm, kết hợp với chiếc quần jean cùng đôi chân dài thẳng, cả người từ trên xuống dưới trông vừa thoải mái lại trẻ trung.
 
"Em cảm giác như anh lập tức trẻ thêm mười tuổi đấy.’’ Cô đùa giỡn đi về phía anh.
 
Thẩm Dữ bật cười, anh bây giờ chỉ mới hai mươi tám tuổi, trẻ thêm mười tuổi, chẳng phải anh chỉ trông như mười tám tuổi thôi sao?
 
Anh cầm lấy chiếc khăn lông từ trong tay cô, cẩn thận lau khô những giọt nước còn đọng lại trên mặt cô.
 
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn nhắm mặt lại, mặc cho anh nhẹ nhàng lau.
 
"Nói bậy bạ."
 
Bạc Kha Nhiễm lập tức bày tỏ mình vô tội, cô thật không hề nói bậy bạ, anh bây giờ nhìn rất trẻ đấy, nói tóm lại anh mặc bộ này rất tuyệt.
 
Không giống như trước kia ở trên phim trường, nhìn tới nhìn lui toàn thấy anh mặc áo khoác, tất cả các tông màu tối anh đều có đủ.
 
Sau khi được anh lau khô mặt, Bạc Kha Nhiễm lại gần tủ quần áo, nhìn vào giá treo quần áo của mình, màu sắc tươi sáng ấm áp, hoàn toàn trái ngược lại với tông màu của Thẩm Dữ.
 
Cô đột nhiên quay đầu lại và mỉm cười với anh.
 
"Anh chọn quần áo cho em đi."
 
Thẩm Dữ nhướn mày, “Được."
 
Anh đi đến bên cạnh cô, ánh mắt dán vào từng bộ quần áo rồi dừng lại mấy giây, sau đó từ trong tủ cầm ra một bộ đưa cho cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn vào bộ quần áo anh đang cầm trên tay, áo khoác màu đỏ, áo len cùng quần jean  
 
"Mặc cái này sao?"
 
"Ừ, nhìn em sẽ trẻ ra đấy."
 
Khóe mặt Bạc kha Nhiễm giật giật.
 
Trẻ ra!!
 
Cô cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi mà!!!
 
Căn bản không cần trẻ ra nữa!!!
 
Nhưng mà cô vẫn nhận lấy quần áo từ tay anh, "Em phải thay quần áo."
 
Có nghĩa là em phải thay quần áo, anh có thể ra ngoài.
 
"Thay đi." Thẩm Dữ gật đầu một cái rồi thản nhiên ngồi xuống mép giường, nhìn cô. 
 
Bạc Kha Nhiễm, "???"
 
Lúc này trên khuôn mặt Thẩm Dữ lại tràn ngập ý cười, chẳng qua nụ cười này có vẻ mang theo chút trêu chọc.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng nhìn thấu những tâm tư của anh, suy nghĩ một chút, bọn họ cũng đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, có vẻ như không còn cái gì để che dấu nữa.
 
Vì vậy cô nhướn mày, mỉm cười.
 
Tiếp theo liền nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ngủ, tùy ý ném ở trên mặt giường.
 
Trên người cô bây giờ chỉ còn lại một chiếc bra cũng quần lót, dưới ánh sáng vàng cam của ngọn đèn trong phòng ngủ, bả vai mảnh khảnh, xương quai xanh thanh tú, chỗ kia mặc dù không lớn lắm nhưng rất cao và đầy đặn cùng một đôi chân thon dài, trắng noãn tất cả đều hiện ra trước mắt anh.
 

Chỉ một cái liếc mắt Thẩm Dữ cảm thấy khí huyết trong người phút chốc cuồn cuộn, cổ họng trở nên khô khốc đến đáng sợ.
 
Anh đứng dậy rồi đi về phía cô.
 
Bạc Kha Nhiễm liếc nhìn anh một cái, nở nụ cười:
  
"Em đói."
 
Thẩm Dữ ngay lập tức dừng bước, ánh mắt dời xuống cái bụng phẳng lỳ, thoạt nhìn bề ngoài của cô có vẻ gầy yếu, nhưng bởi vì đã luyện tập trong một thời gian dài, những đường cong trên người vô cùng quyến rũ.
 
Bạc Kha Nhiễm cong cong môi, từ trên giường cầm lấy quần áo theo thứ tự mặc vào. Rõ ràng chỉ mất khoảng hai ba phút có thể mặc xong, nhưng cô lại chậm rãi lề mề mất đến tận năm sáu phút còn chưa hoàn thành.
 
Nhìn vào dáng vẻ nhẫn nhịn của Thẩm Dữ, trong lòng cô như nở muôn ngàn đóa hoa.
 
Không sai, cô đang cố tình.
 
Chỉ qua mấy phút, Thẩm Dữ liền cảm thấy bị giày vò đến không chịu được, anh dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
 
"Anh ở bên ngoài chờ em.’’
 
Không thể ở lại đây lâu hơn nữa, anh sợ rằng nếu mình còn nán lại nơi này thì thực sự không thể mang cô đi ăn cơm được.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn theo bóng lưng của Thẩm Dữ, cho đến khi nó hoàn toàn khuất hắn trong tầm mắt, lúc này cô mới nhanh chóng thay quần áo.
 
Cái này gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, chẳng qua là tất cả những điều này đều là cô ỷ vào tình yêu của anh mà thôi.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn vào bản thân trong gương, suy nghĩ một chút liền quyết định không trang điểm, dù sao làn da của cô cũng trắng mịn, nhan sắc cũng không có chỗ nào đến nỗi tệ, cô thực sự không muốn sau khi ăn cơm trở về còn phải tiến hành một loạt quá trình tẩy trang rườm rà, phức tạp.
 
Khi cô đi ra, Thẩm Dữ đã đi giày xong đứng ở chỗ lối đi.
 
 "Đến đây."
 
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn bước tới, anh hơi cúi người xuống đưa cho cô một đôi giày.
 
Anh không lấy cho cô một đôi giày cao gót, mà là một đôi giày vỏ sò.
 
Thẩm Dữ đem đôi giày đặt dưới chân cô, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh mấy lần nhưng anh vẫn ngồi ở đó, không có ý định đứng lên.
 
"Anh muốn mang giày cho em sao?" Cô hỏi.
 
 Anh đây là muốn mang giày cho cô đến nghiện?
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu, "Không được sao?’’
 
"Được."
 
Bạc Kha Nhiễm duỗi chân ra, Thẩm Dữ liền giữ cả hai chân cô bằng một tay, tỉ mỉ giúp cô xỏ giày vào rồi đem dây giày buộc chặt.
 
Nút thắt cánh bướm của anh vô cùng cân đối, quả nhiên là con người mắc chứng rối loạn cưỡng chế, đến cả buộc dây giày cũng phải hoàn hảo như vậy.
 
Sau khi anh cúi người mang giày cho cô xong, nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh cùng mềm mại của anh, cô theo bản năng lại đưa tay xoa xoa một cái.
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu lên nhìn cô.
 
Bạc Kha Nhiễm chớp chớp đôi mắt long lanh:
 
"Em yêu anh."
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận