Yêu chiều tận tim

Chương 51
 
"Chúng ta đi ăn ở đâu?" Bạc Kha Nhiễm vừa lướt lướt Weibo vừa hỏi Thẩm Dữ.
 
Hai bàn tay Thẩm Dữ nắm chặt vô lăng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

 
"Nhà bạn."
 
"A?"
 
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc từ trên điện thoại ngẩng đầu lên, cô nghiêng người nhìn về phía Thẩm Dữ.   
 
"Nhà bạn?"
 
"Ừ."
 
"Vậy tại sao anh không nói trước với em, em cũng không trang điểm."
 
Ban đầu cô nghĩ rằng anh chỉ đơn giản là đưa cô đi ra ngoài ăn tối, không hề nghĩ đến việc anh lại mang cô đi gặp bạn bè.
 

Cô ngửa mặt lên trời than thở, làm sao có thể gặp…. Người.
 
Thẩm Dữ liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt dịu dàng.
 
"Không sao, ngay cả khi em không trang điểm, cũng vẫn là người xinh đẹp nhất."
 
Bạc Kha Nhiễm vốn vẫn có chút bận tâm, nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, cô lại có chút ngượng ngùng.
 
"Thật sao?"
 
"Anh cho đến bây giờ chưa bao giờ nói láo."
 
Bạc kha Nhiễm suy nghĩ một chút hình như là vậy, nghĩ đến đây tâm trạng không khỏi buôn lỏng hơn nhiều.
 
"Chúng ta đến nhà của người bạn nào?"
 
"Lúc đến em sẽ biết."
 
Cô xoay xoay chiếc điện thoại di động trong tay, "Vâng."
 
Khoảng chừng hơn mười lăm phút sau, Thẩm Dữ nói với cô một tiếng:
 
"Đến rồi."
 
 A?
 
Thẩm Dữ lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của một tiểu khu.   
 
Vừa rồi ở ngoài kia Bạc Kha Nhiễm đã thấy được tên của tiểu khu này.
 
Thanh Miện.
 
Cũng giống như khu nhà hai người đang sống, đây là một khu dân cư cao cấp hàng đầu ở Ninh Hạ, người sống ở chỗ này không giàu thì sang, hơn nữa là nơi được nhiều nghệ sĩ nổi tiếng chọn mua.
 
Xem ra người bạn này của Thẩm Dữ chắc cũng làm việc trong làng giải trí.
 

Sau khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm nhìn cô và Thẩm Dữ, trong tay hai người đều trống rỗng.
 
"Anh, chúng ta đi nhà người khác ăn cơm, quà cáp cũng không mang, có vẻ như không được tốt lắm."
 
Thẩm Dữ mỉm cười rồi mở cửa ghế sau, cô lúc này mới nhìn thấy gói quà đang được đặt ở đó.
 
Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị.
 
Sau một lát, Thẩm Dữ lại lấy ra một hộp quà đưa cho Bạc Kha Nhiễm.
 
"Cái gì đây?"
 
"Một món quà cho trẻ em."
 
"Họ có con rồi sao?"
 
Có vẻ như người bạn của anh là một cặp vợ chồng đã kết hôn.
 
"Ừ, đi thôi."
 
Bước ra từ thang máy ở tầng tám, Bạc Kha Nhiễm đứng bên cạnh Thẩm Dữ, nhìn anh đưa tay ấn chuông cửa.
 
"Đinh dong."
 
Cô không khỏi có chút khẩn trương, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay anh.
 
Thẩm Dữ nghiêng đầu ôn nhu nhìn người bên cạnh một cái, nắm chặt lấy bàn tay cô, an ủi cô không cần phải lo lắng.
 
Sau mấy giây, bên trong truyền tới một loạt bước chân, có vẻ như người bên trong đang đi tới cửa.
 
"Cạch."
 
Cánh cửa mở ra.
 
Người mở cửa là một thiếu niên.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn cậu bé đang đứng trước mặt mình, trong lúc nhất thời sững sờ một chút.
 
Là một tiểu chính thái!!!
 
Có vẻ như đứa trẻ này chỉ khoảng mười hai tuổi, nhưng chiều cao còn cao hơn so với cô, ước chừng khoảng một mét bảy.
 
Trên người cậu bé mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng trẻo lại mềm mịn.
 
Chỉ là...
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút quen mắt.
 
Người này, cô đã gặp qua ở đâu sao?
 
"Chú Thẩm, chú tới rồi."
 
"Rất lâu rồi không gặp cháu, lại cao hơn một chút rồi." Thẩm Dữ đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu bé.
 
Cậu thiếu niên khẽ mím môi. "Vâng, hình như cao hơn vài cm so với trước đây ạ."
 
"Lại đây, giới thiệu một chút, cháu sau này phải gọi cô ấy là thím."
 

Cậu bé liếc nhìn Bạc Kha Nhiễm một cái, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
 
Chú Thẩm đã kết hôn rồi sao?
 
Chuyện này tại sao cậu không hay biết một chút nào vậy?
 
Nhưng vì lễ phép, cậu vẫn gật đầu chào hỏi, kêu một tiếng:
 
“Thím.”
 
Bạc Kha Nhiễm có chút lo lắng, cô chỉ có thể gật đầu mỉm cười.
 
"Chào cháu."
 
"Chú Thẩm, thím, hai người mau vào đi."
 
"Ừ."
 
"Anh ơi, có phải chú Thẩm đến rồi không?"
 
Hai người chỉ mới thay dép, Bạc Kha Nhiễm đã nghe được một chuỗi âm thanh leng ka leng keng từ trên lầu đi xuống, kém theo đó một là giọng nói một cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
 
Chỉ mấy giây sau, một bé gái cũng mặc một bộ quần áo thể thao chạy tới bên cạnh bọn họ.
 
Trong ngực cô còn ôm một con mèo nhỏ, Bạc Kha Nhiễm chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhận ra được giống của con mèo này.
 
Mèo Munchkin.
 
Còn được gọi là mèo chân ngắn.
 
Nhưng khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô bé, trong nháy mắt liền ngẩn người.
 
Cô bé này không phải là…
 
Tiểu Điềm chanh!!!
 
Tiểu công chúa nhỏ được sủng ái nhất của nhà Khương Trừng – Khương Gia Gia.
 
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng.
 
Cô bé này chính là tiểu Điềm chanh, còn cậu thiếu niên này chính là con trai lớn của Khương Trừng, Khương Gia Dục.
 
Thẩm Dữ nói rằng anh dẫn cô đến là bạn, nhưng cô không thể nào ngờ đến anh lại mang cô đến nhà siêu mẫu quốc tế Khương Trừng.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy mình thật sự bị kinh hãi.
 
Tiểu Điềm chanh nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đứng bên cạnh Thẩm Dữ, chu môi:
 
“Chị gái xinh đẹp, tại sao chị lại đến nhà em."
 
Bạc Kha Nhiễm nhất thời thụ sủng nhược kinh, cô nhìn tiểu Điềm chanh:
 
"Em biết chị sao?"
 

Tiểu Điềm chanh ôm con mèo nhỏ trong ngực đi tới:
 
“Biết ạ, là chị xinh đẹp trong đoàn của chú Thẩm.”
 
"Điềm chanh."
 
Đúng lúc này một giọng nữ dễ nghe từ bên trong truyền tới, Bạc Kha Nhiễm thuận thế nhìn sang.
 
Lâm Giang Nam!
 
Vợ của Khương Trừng.
 
Một người phụ nữ không biết được bao nhiêu người hâm mộ và ghen tị.
 
Rõ ràng đã ở tuổi ngoài ba mươi, nhưng nhìn vào, người khác căn bản không thể đoán được tuổi thật của cô, thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt cô ấy.
 
Một chiếc áo len trắng, quần jean đen, mái tóc dài mềm mại xõa qua vai.
 
Tính tình hiền lành, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thật thoải mái.
 
"Mẹ ơi." Tiểu Điềm chanh chạy về phía Giang Nam rồi dựa vào người cô.
 
"Tiểu Dữ tới rồi sao."
 
"Chị Giang Nam."
 
Ánh mắt ôn hòa của Lâm Giang Nam rời vào Bạc Kha Nhiễm bên cạnh anh, mỉm cười với cô.
 
"Đây là vợ của em sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm lần đầu tiên khẩn trương đến nước không thể nói thành lời.
 
"Nhiễm Nhiễm, gọi chị Giang Nam."
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng kêu:
 
"Chị Giang Nam."
 
Lâm Giang Nam nói với cô: "Dáng dấp thật đẹp."
 
"Cảm ơn chị."
 
"Mau vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa, anh ấy đã nhắc hai người từ sớm rồi."
 
Lâm Giang Nam dẫn hai người đi về phía phòng khách.
 
Phía đối diện của phòng khách là nhà bếp, Bạc Kha Nhiễm có thể nghe được một loạt âm thanh xào nấu, cô theo bản năng nhìn sang.
 
Nhưng cô chỉ thấy một người đàn ông cao lớn lúc này đang đưa lưng về phía họ, thành thục trộn xào thức ăn trong nồi, nghe được tiếng nói chuyện, anh ta quay lại.
 
"A Dữ, cậu tới rồi sao."
 
Bạc Kha Nhiễm lập tức trố mắt nhìn.
 
Khương… Khương Trừng thật sự đang nấu cơm??
 
"Khương ca, vẫn bận rộn à?"
 
Khương Trừng mỉm cười,"Còn không phải vì cậu cùng em dâu tới sao, anh đây vào bếp làm cho hai người mấy món sở trường."
 
Thẩm Dữ cười một tiếng, anh đem áo khoác cởi ra treo ở móc áo bên cạnh.
 
"Anh đang bận rộn nấu ăn, em mà không vào giúp thì thực sự quá áy náy rồi."
 
"Tiểu tử thối này, nhanh vào đi."
 
Bạc Kha Nhiễm chăm chú nhìn hai người đàn ông đang bận rộn trong bếp.

 
Lâm Giang Nam nhìn sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cô, mím môi cười:
 
"Chúng ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, giống như những người khác, sống cuộc sống bình thường."
 
Bạc Kha Nhiễm có chút lúng túng, tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấu.
 
Lâm Giang Nam đi đến bên cạnh cô:
 
“Thẩm Dữ ở nhà không phải cũng nấu cơm cho em sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Lâm Giang Nam, sửng sốt một chút.
 
Đúng vậy.
 
Thẩm Dữ trong mắt người khác cũng là một người đàn ông cao cao tại thượng, không màng thế sự, nhưng ở trước mặt cô cũng giống như bao ông chồng bình thường khác.
 
Tất cả mọi người cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
 
Nghĩ đến đây, hai người không khỏi nhìn nhau cười một cái.
 
Đột nhiên Bạc Kha Nhiễm cảm thấy bắpđùi ấm áp, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống, liền thấy tiểu Điềm chanh đang dựa vào người Lâm Giang Nam không biết từ lúc vào đã đứng bên cạnh cô.
 
"Chị xinh đẹp?" Tiểu Điềm chanh mở to đôi mắt trong veo như nước ngẩng đầu nhìn cô.
 
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt cảm thấy trái tim mình bỗng trở nên ấm áp lạ thường, cô không khỏi ngồi xuống đối diện cô bé.
 
"Ừ, sao thế?"
 
Tiểu Điềm chanh vươn cánh tay nhỏ bé chạm vào lòng bàn tay cô, cuối cùng rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út.
 
"Cái này mẹ em cũng có." Giọng điệu này của cô bé nghe ra có chút hâm mộ.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình một chút, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiểu nha đầu mềm mại ủy khuất nói:
 
"Nhưng em lại không có."
 
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc hai giây, không khỏi cười lên.
 
"Em thích nhẫn sao?"
 
Tiểu Điềm chanh gật đầu: "Thích, em thích tất cả những thứ xinh đẹp."
 
Lâm Giang Nam sờ sờ đầu con gái mình:
 
"Chờ con lớn lên sẽ có."
 
Tiều Điềm chanh tỉnh tỉnh mê mê, "Có người sẽ đưa nó cho con sao?"
 
"Ừ, đúng vậy."
 
"Nhưng ai sẽ đưa nó cho con?"
 
Cô bé nghiêng đầu nhìn anh trai mình một cái: "Anh sẽ cho em sao?"
 
Khương Gia Dục nhìn cô bé, trong ánh mắt nhàn nhạt mang theo một nụ cười nhạo báng, "Nếu sau này không có ai chịu đưa cho em, anh sẽ đưa cho em một xấp."
 
"Hả?"
 
Lâm Giang Nam không nhịn được bật cười: "Cam nhỏ, đừng trêu chọc em gái con."
 
Sắc mặt Khương Gia Dục trở nên cứng đờ, cậu liếc nhìn mẹ mình:
 
"Mẹ, mẹ có thể đừng gọi con là Cam nhỏ nữa được không?"
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận