Chương 52
Sắc mặt Khương Gia Dục trở nên cứng đờ, cậu liếc nhìn mẹ mình:
"Mẹ, mẹ có thể đừng gọi con là Cam nhỏ nữa được không?’’
Lâm Giang Nam nhìn cậu con trai đã cao hơn mình, nói:
"Không thể."
"Hơn nữa, không phải khi còn bé con cũng rất thích cái tên này sao?’’
Khương Gia Dục: “ Đó là khi còn bé.’’
"Không sao, dù sao cũng không thể, của con là cam nhỏ, bố con là cam lớn, còn em gái con nhà cam nhỏ ngọt ngào.’’
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai mẹ con nói chuyện, cảm thấy vô cùng dễ thương vì vậy mở miệng hỏi Lâm Giang Nam:
"Còn chị thì sao?"
Lâm Giang Nam nhìn cô, bỗng nở một nụ cười bí ẩn.
"Chị ư?"
"Chị là chủ nhân của quả cam."
Bạc Kha Nhiễm nhịn không được bật cười.
Thật đáng yêu!
Cô đột nhiên nhận ra cô thật sự rất thích Giang Nam, dù tuổi tác của hai người chênh lệch nhiều như vậy, nhưng không hiểu tại sao, ở bên cạnh cô ấy thật sự rất thoải mái cùng an nhàn.
Cô ấy đem lại cho người khác cảm giác giống như tiếng nước suối chảy róc rách, ôn hòa thoải mái.
Tiểu Điềm chanh năm nay đã bảy tuổi, cô bé không biết mẹ cùng thím đang cười cái gì, nhưng cô biết anh trai đang giễu cợt cô.
Khương Gia Dục cảm nhận được ánh mắt sắc bén của em gái mình, theo bản năng nhìn qua một cái, nhưng cậu chỉ vừa mới nhìn sang, đã thấy tiểu nha đầu đã hung hăng trợn mắt:
“Anh trai xấu xa.’’
Nói xong cô bé “thịch thịch thịch’’ chạy về phía ban công, kêu một tiếng:
“ Cô Ca.“
Một giây kế tiếp, cậu đã thấy vóc dáng to lớn màu vàng của Cô Ca từ trên ban công vọt ra ngoài.
Tiều Điềm chanh đột ngột lao về phía nó, vừa ôm lấy cổ Cô Ca, vừa nghẹn ngào kể lể:
"Cô Ca, anh hai khi dễ tớ.’’
Cũng không biết con chó lông vàng này hiểu tính người hay là thế nào, sau khi tiểu Điềm chanh nói xong, Cô Ca đưa móng vuốt của mình nhẹ nhàng chạm vào lưng cô bé.
Bạc Kha Nhiễm nhìn có chút ngây người.
Con chó Cô Ca lông vàng này là… Đang an ủi tiểu Điềm chanh sao??
"Cô Ca hiểu rất rõ nhất chính là tiểu Điềm chanh.’’
Lâm Giang Nam nhìn một người và một chó cách đó không xa.
"Em đã thấy, Cô Ca thật dịu dàng."
"Bà xã, dùng cơm thôi." Khương Trừng bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra.
Lâm Giang Nam trên mặt tràn đầy ý cười, “ Vâng, tới đây.’’
Cô nghiêng đầu về phía Bạc Kha Nhiễm đang ở bên cạnh: “Đi thôi, đi ăn cơm, có phải đã rất đói bụng rồi không?’’
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng sờ sờ bụng mình, quả thực bây giờ cô mới cảm thấy có chút đói.
Sau khi các thức ăn được lần lượt bày lên bàn, Bạc Kha Nhiễm mới cảm nhận được như thế nào là thực sự phong phú.
Nhìn một bàn thức ăn như thế này, cô cũng không biết hạ đũa như thế nào.
Khương Trừng nhìn Bạc Kha Nhiễm đang ngồi bên cạnh Thẩm Dữ một cái, nói chuyện : “ Đã nghe A Dữ kể về em rất nhiều, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.’’
Nghe Khương Trừng nói vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi có chút cẩn trọng đứng lên .
Siêu mẫu quốc tế quả thực không hổ danh là một siêu mẫu quốc tế, khí chất cũng thực sự quá mạnh mẽ.
Khương Trừng nhìn ra được cô đang khẩn trương, cười nói: “ Không cần cảm thấy áp lực như vậy, A Dữ như là một người em trai của anh, cậu ta kêu anh một tiếng Khương ca, vậy em cũng có thể kêu anh một tiếng Khương ca.’’
"Khương ca." Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh mắt Khương Trừng lại rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay hai người:
"Phải rồi, A Dữ, chuyện hai người kết hôn trước mắt có bao nhiêu người biết?’’
Thẩm Dữ buông đôi đũa trong tay xuống.
“ Vâng, trừ người nhà, cũng chỉ có anh cùng mấy người Uấn Chi biết.’’
"Haiza."
Nói đến tên Kỷ Uấn Chi, Khương Trừng không khỏi thở dài một cái.
Tên tiểu tử này cũng trong tình trạng hôn nhân bí mật.
Nghĩ tới lúc trước anh cùng Lâm Giang Nam ở chung với nhau, ban đầu cũng không công bố ra bên ngoài, ở trong làng giải trí này, có quá nhiều người thân bất do kỷ .
“Chuyện của hai người nhất định phải xử lý thật tốt.’’
Nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền.
Thẩm Dữ gật đầu: “Vâng, em biết.’’
Khương Trừng luôn luôn cảm thấy yên tâm với Thẩm Dữ, dẫu sao quen biết nhiều năm như vậy, anh cũng quá hiểu rõ con người cậu ta.
“Được rồi, không nhắc đến những chuyện này nữa, ăn cơm đi, thức ăn đều nguội hết cả rồi.’’
Sau khi nói xong, Khương Trừng gắp một con cua, tháo sợi dây phía trên liền bắt đầu bóc vỏ.
Anh đem con cua đã bóc bỏ sạch sẽ bỏ vào trong bát của Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam dường như cũng tạo thành một thói quen từ lâu, anh bóc vỏ, cô liền ăn.
Khương Gia Dục cũng buông đũa trong tay xuống cũng bóc một con cua cho tiểu Điềm chanh.
Bạc Kha Nhiễm nhìn cả nhà bốn người bọn họ, cảm thấy gia đình này thực sự quá hạnh phúc và ấm áp.
Được sống bên người mình yêu, trai gái song toàn, một còn mèo một con chó.
Bọn họ nghiêm túc sống một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nhìn thấy cảnh gia đình ấm áp như vậy như vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nghĩ về tương lai một chút.
Cũng không biết những đứa trẻ sau này của họ sẽ như thế nào nhỉ?
Là một cậu bé dịu dàng lễ phép như Khương Gia Dục?
Hay là một tiểu công chúa khéo léo dễ thương như tiểu Điềm chanh?
Ngay khi những suy nghĩ của cô đang phiêu dạt, một con cua đã được bóc đặt ở trong bát cô.
“Đang suy nghĩ gì thế ?’’ Âm thanh trầm ổn của Thẩm Dữ vang lên bên tai.
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
Khuôn mặt của anh lúc này thật dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, chắc hẳn những đứa trẻ của bọn họ cũng nhất định vô cùng đẹp.
Nhưng mà cô cũng không dám ngay trước mặt mấy người nhà Khương ca nói với anh những lời như thế, vì vậy cô chỉ lắc đầu một cái:
“Không có gì đâu.’’
Bàn tay của anh ở dưới bàn nhẹ nhàng bóp ngón tay nhỏ nhắn của cô:
“Vậy mau ăn cơm đi.’’
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sai đó nghiêm túc ăn cơm trong bát mình.
Cơm nước xong xuôi, cũng đã gần chín giờ.
Hai người ăn một chút trái cây, cùng hai vợ chồng Khương Trừng trò chuyện một hồi, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khi Bạc Kha Nhiễm đi tới cửa, cô được tiểu Điềm chanh gọi lại:
“Chị gái xinh đẹp, lần sau em có thể đến nhà chị chơi được không?’’
Được tiểu nhân nhi mềm mại như vậy hỏi, trong lòng Bạc Kha Nhiễm mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
"Dĩ nhiên có thể, vô cùng hoan nghênh."
Lâm Giang Nam ở bên cạnh Khương Trừng đưa tay bóp bóp gò má đầy thịt của tiểu Điềm chanh một cái: “ Cái gì mà chị gái xinh đẹp, phải gọi là thím xinh đẹp. ‘’
Lâm Giang Nam vừa nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm mới chợt nhận ra.
Từ khi vừa bước vào cửa, tiểu Điềm chanh ngay từ đầu đã kêu cô là chị xinh đẹp, nhưng cô vẫn không hề chú ý đến chuyện này. Tâm tư khi ấy của đều đặt trên người tiểu nhân nhi đáng yêu này, căn bản không để ý cô bé gọi mình là cái gì.
Tiểu Điềm chanh nhíu nhíu chân mày đáng yêu, hiển nhiên không thể hiểu rõ giữa chị và thím khác nhau chỗ nào.
"Cuối cùng em có thể ôm chị một cái được không?’’ Tiểm Điềm chanh giang rộng cánh tay với Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm dĩ nhiên cầu còn không được.
"Tất nhiên rồi."
Cô khom người xuống, ôm tiểu công chúa thơm ngát mềm mại vào trong ngực.
Chỉ một cái ôm như vậy, cô thực sự không muốn buông tay.
Sau khi tạm biệt cả nhà Khương Trừng, hai người họ mới lái xe trở về.
Trên đường về, Bạc Kha Nhiễm còn không nhịn được nhắc mãi với Thẩm Dữ:
“Tiểu Điễm chanh thật đáng yêu nha, em thực sự rất thích cô bé.’’
Thâm Dữ nhìn khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm mỗi lần nhắc đến tiểu Điềm chanh đều tràn ngập niềm vui, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ cần cô thích là tốt rồi.
“Thích như thế thì chúng ta cũng sinh một đứa đi.’’ Thẩm Dữ cười nói.
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nghiêng người nhìn anh, trong ánh mắt ấy chứa đựng sự cưng chiều cùng ôn nhu vô tận, rậm rạp chằng chịt như một tấm lưới , vây chặt lấy cô khiến trái tim không khỏi thắt chặt lại.
Sinh... Một đứa?
Chẳng qua, bây giờ không được.
Cô bây giờ còn chưa chuẩn bị xong tinh thần.
Thẩm Dữ nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bạc Kha Nhiễm, liền hiểu được những suy nghĩ trong lòng cô.
Anh muốn đưa tay xoa xoa đầu cô, nhưng biết làm sao được , bây giờ anh còn đang lái xe, không còn cách nào khác.
Bạc Kha Nhiễm cắn cắn môi một cái.
“ Thật xin lỗi.’’
Thẩm Dữ thực bất đắc dĩ.
“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi chứ, đồ ngốc, những gì anh vừa nói với em là chuyện của tương lai.”
Bạc Kha Nhiễm không thể giải thích được cảm giác của chính mình bây giờ là gì?
Thực ra thì cô cũng đã nghĩ tới chuyện nếu như cô cùng Thẩm Dữ có những đứa trẻ khi còn đang ở trong nhà Khương Trừng, nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ tồn tại trong đầu cô mà thôi, nếu bây giờ phải …
"Thật ra, em không phải... Chỉ là..."
Có một chút sợ hãi.
Cô sợ rằng cô không có khả năng chăm sóc một đứa trẻ.
Thẩm Dữ thấy cô như vậy, đành phải đem xe dừng lại bên lề đường, anh nghiêng người nhìn về phía cô, đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực.
“Anh hiểu, anh hiểu, em không nên suy nghĩ quá nhiều, được không?
Anh biết, cô bây giờ cũng chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi, cô vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể bảo một đứa trẻ chăm sóc một đứa trẻ cơ chứ?