Yêu chiều tận tim

Chương 60 :
 
Bạc Kha Nhiễm có chút xoắn xuýt, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sự nhớ nhung, cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh một chút.
 
Giây tiếp theo, cô quyết định gọi cho Thẩm Dữ.

 
“Đô, đô, đô ..’’
 
 Đầu dây bên kia vang lên một lúc cũng không có người bắt máy, ngay khi Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị buông tha thì,
 
“ Bíp’’ một tiếng.
 
Điện thoại được kết nối.
 
"A lô?" Bạc Kha Nhiễm ngay lập tức ngồi thẳng người.
 
"Nhiễm Nhiễm."
 
Cô  dường nghe thấy  âm thanh mang theo nỗi nhớ nhung da diết của mình vang lên, lại nghĩ đến nỗi sợ hãi của buổi quay ngày hôm nay, đột nhiên có  một ý muốn trút hết những nỗi  niềm trong lòng, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng, cô lại dừng lại.
 

Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, vẫn là không nên nói cho anh biết, mất công lại khiến cho anh lo lắng vô ích.
 
 "Anh  chưa ngủ sao?"
 
Bạc Kha Nhiễm  còn tưởng rằng hôm nay không thể nghe được giọng nói của anh.
 
Mấy giây trước vẫn còn có chút mất mát, ai biết được hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.
 
"Chưa, anh một ngày không thể nghe được giọng nói của em, không thể ngủ được.’’
 
Âm thanh của Thẩm Dữ có chút khàn khàn thanh, nhưng lại có một sức cám dỗ không thể nói thành lời.
 
Cô  cũng vậy.
 
Cô cũng muốn được  nghe giọng nói của anh một chút, ngay cả khi  không thể nhìn thấy khuôn mặt,  chỉ cần được nghe âm thanh dịu dàng ấy, đã cảm thấy vô cùng thõa mãn.
 
Nghĩ đến đây, đáy lòng Bạc Kha Nhiễm mơ hồ trào dâng một chút ngọt ngào.
 
Không nồng, không ngấy, chỉ vừa đủ làm cho trái tim mình vơi bớt nhớ nhung.
 
"Em rất nhớ anh. " Cô nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
 
Hai người mới chỉ xa nhau một ngày, nhưng những suy nghĩ của cô về anh cũng đã tràn ngập, đầy ắp trong tâm trí.
 
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp của Thẩm Dữ, xuyên qua điện thoại  truyền vào màng nhĩ, tạo ra một cảm giác mềm mại, tê dại cùng ngứa ngáy.
 
"Anh  cũng nhớ em.’’
 
"Rất nhiều."
 
Thẩm Dữ lại nói thêm hai tiếng nữa.
 
Bạc Kha Nhiễm cong cong khóe môi, giống như là cố tình cùng anh so đo.
 
"Em nhớ anh nhiều hơn."
 
Thẩm Dữ mỉm cười, “Cho dù em nhớ anh nhiều như thế nào, anh vẫn hơn em một chút.’’
 
Cuộc đối thoại ngây thơ này của bọn họ, ngay cả học sinh trung học  cơ sở bây giờ cũng bĩu môi ghét bỏ.
 
Mà hai người này lại  nói một cách vô cùng tự nhiên.
 
"Chưa kết thúc công việc sao?’’
 
"Chưa, một lát nữa còn một cảnh quay đêm, sau khi kết thúc cảnh quay này thì có thể trở về nghỉ ngơi.’’
 
"Bây giờ đã là một giờ mười lăm rồi.’’
 
Chờ khi cảnh quay cuối cùng này của cô kết thúc, ước chừng cũng phải đến rạng sáng.
 
Thẩm Dữ không thể che dấu được sự đau lòng.
 
Nhưng bản thân anh cũng là người trong nghề, lại còn là một đạo diễn, anh càng hiểu rõ quy tắc này hơn  bất kỳ ai.
 
Đừng nói  quay đến tận sáng, phải diễn suốt đêm cũng có rất nhiều người.
 
"Hử?"
 
Bạc Kha Nhiễm đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai một chút, cô nhìn thời gian trên màn hình, quả nhiên đã là một giờ mười lăm.
 
Đúng lúc này, trường quay đang yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào.
 
Hóa ra cảnh quay cuối cùng của Kỷ Thơ Kỳ đã kết thúc, mà cô ta kết thúc, tiếp theo là cảnh quay của cô cùng Chu Thiệu Chi.
 
"Em phải bắt đầu quay rồi, không nói nữa, sáng mai  em sẽ gọi lại cho anh.’’
 
Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị cúp điện thoại.
 
"Nhiễm Nhiễm.’’ Thẩm Dữ gọi cô.
 
"Có chuyện gì ạ?"
 
"Hôn chúc ngủ ngon đi."
 
Bạc Kha Nhiễm choáng váng.
 
Nụ hôn chúc ngủ ngon???
 
"A?"
 
"Nếu không có thì anh sẽ không ngủ được.’’
 
Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ.
 
Cô bây giờ thực không thể tưởng tượng một một người đàn ông  một mét tám qua điện thoại di động lại yêu cầu cô cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon.
 
"Nhanh một chút."
 
Bạc Kha Nhiễm không còn cách nào, chỉ có thể tượng trưng “ chụt “ một cái  về phía màn hình di động.
 
Sau tiếng “ chụt ‘’ vang lên từ đầu dây bên kia, tâm trạng của Thẩm Dữ rõ ràng trở nên tốt hơn rất nhiều.
 
"Vậy em cúp máy đây.’’
 
"Ừ, được."
 
Bạc Kha Nhiễm vừa mới cúp máy, âm thanh của Ngưu Kình đã vang lên.
 
"Kha Nhiễm, chuẩn bị một chút đi.’’
 
Cô đưa điện thoại bỏ vào trong túi, đứng dậy đi về phía Ngưu Kình.
 
"Đến đây."
 
Cũng may Bạc Kha Nhiễm cùng Chu Thiệu Chi hợp tác ăn ý, cảnh quay này chỉ cần diễn ba lần đã được thông qua.
 
Khi kết thúc hoàn toàn công việc đồng hồ đã chỉ hai giờ rưỡi, Ngưu Kình nhìn  qua các nhân viên đã làm việc vất cả một ngày, cũng nhân từ cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.
 
Sau khi trở về phòng mình, Bạc Kha Nhiễm gần như muốn ngay lập tức nằm trên giường ngủ một giấc thật thoải  mái, nhưng Nguyễn Lệ lại không để cho cô đạt được ý nguyện.
 
Cô còn chưa kịp dính vào chiếc giường êm ái thì Nguyễn Lệ đã gọi điện đến:
 
“Kha Nhiễm, tắm xong chưa?’’
 
"Chưa ạ." Bạc Kha Nhiễm uể oải trả lời.
 
“ Ừ, vậy một lát nữa tắm xong nhớ lấy một chiếc mặt nạ ngủ đắp lên mặt đấy.’’ Nguyễn Lệ dặn dò cô.
 
 "Vâng, em biết rồi.’’ Bạc Kha Nhiễm tiếp tục uể oải.
 
Sau mỗi lần cô thức đêm quay phim, cũng phải  đắp mặt dưỡng da nữa giờ, nếu không ngày hôm sau thức dậy, da mặt trở nên rất tồi tệ.
 
"Phải đắp nghiêm túc đấy, không được làm qua loa lấy lệ nếu không ngày mai chị tìm em tính sổ.’’
 
Nguyễn Lệ cho đến bây giờ vẫn còn nhớ chuyện lần trước, cô thực sự vì gương mặt này của Bạc Kha Nhiễm mà rầu thúi ruột.
 
“ Được rồi, chị, em biết mà, chị cho em tiết kiệm thời gian một chút đi.’’
 
 “Được rồi, cúp máy đi.’’
 
Dù sao những điều cô cần dặn dò cũng đã nói ra, cũng không cần dài dòng làm gì, liền dứt khoát cúp điện thoại.
 
Sai khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng tranh thủ thời gian đi tắm rửa một chút.
 
Khi cái đầu được dính vào chiếc gối mềm mại, cô cứ thể buộc bản thân phải bò dậy lấy ra một chiếc mặt nạ.
 
Mặt nạ dán ở trên mặt, một trận lạnh lẽo  khiến  Bạc Kha Nhiễm co rúm lại một chút.
 
Nằm ở trên giường,  một bên đắp mặt nạ, một bên nhắm mắt lại giả vờ ngủ, vốn là muốn nửa giờ sau tỉnh dậy để  lột bỏ chiếc mặt đắp mặt nạ. Nhưng mà cô thực sự  đánh giá quá cao ý chí của bản thân mình, cũng quá xem nhẹ mị  lực của Chu Công, sau khi nắm mắt được mấy phút, Bạc Kha Nhiễm   đã  nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
*
Mấy ngày nay, chỉ cần có một chút thời gian rảnh, Bạc Kha Nhiễm cũng sẽ cùng Thẩm Dữ nói chuyện qua điện thoại, vào buổi tối, nếu như kết thúc được công việc sớm, cô  sẽ cùng anh nói chuyện qua video.
 
Hai người bọn họ bây giờ chỉ có thể dựa vào điện thoại di động để giảm bớt một chút sự nhớ nhung của bản thân.
 
Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm trong màn hình, không khỏi nhíu mày một cái:
 
“Chỉ mấy ngày không thấy, sao em lại gầy đến như vậy rồi?’’
 
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười rồi  đưa tay nhéo nhéo gò má của mình một cái.
 
Thật ra thì chính cô cũng nhận ra, so với trước khi tới đây, cô quả thật đã gầy đi không ít.
 
Nguyên nhân có thể là do quá vất vả trên phim trường, mỗi lần quay phim, mười cảnh thì có đến  chín cảnh phải treo mình trên không trung, loại cảm giác hai chân không chạm được đến mặt đất quả thực rất khó chịu.
 
Hơn nữa  gần đây giờ giấc ngày đêm đảo lộn, các cảnh quay dày đặc đè cô đến ngộp thở.
 
Cứ  như vậy, cô còn có thể mập lên, thật đúng là chỉ có quỷ.
 
"Có thể là do có  một chút mệt mỏi," Bạc Kha Nhiễm nói.
 
Đột nhiên, Bạc Kha Nhiễm thấy Thẩm Dữ chìa tay ra ở đầu dây bên kia.
 
Cách màn hình, có vẻ như anh đang muốn vuốt ve cái gì đó.
 
Thấy vậy Bạc Kha Nhiễm tự giác đem gò má xít lại, áp sát vào màn hình điện thoại.
Mặc dù chỉ là đang dán vào màn hình lạnh như băng, cô vẫn cảm giác được một cỗ hạnh phúc  từ trong lồng ngực tràn ra, dường như cô cũng nhanh chóng sinh ra ảo giác.
 
"Em không sao đâu?’’ Bạc Kha Nhiễm cười nói.
 
"Có phải thức ăn ở đó ăn không ngon miệng không?’’ Thẩm Dữ hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm cau mày suy nghĩ một hồi, “Cũng không phải không ngon miệng, nhưng so với anh làm mà nói thì thật khác xa hoàn toàn.’’
 
“Có vẻ như em đang công nhận tay nghề nấu nướng của anh.’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu: “Dĩ nhiên.’’
 
Trừ thím Lý nấu, cô cảm thấy những món ăn của anh làm thật ngon.
 
Nói về điều này, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nghiêm túc quan sát Thẩm Dữ trong màn hình.
 
Thẩm Dữ bị cô nhìn cảm thấy có chút kỳ quái.
 
 “Sao vậy?’’ Anh hỏi.
 
Thẩm Dữ một mực luôn bảo cô gầy đi, nhưng cô nhìn anh, ngược lại cũng cảm thấy anh gầy đi không ít.
 
"Anh còn nói em, cũng không nhìn lại chính mình.’’
 
Thẩm Dữ trong ánh mắt mang vẻ cưng chiều, mỉm cười: “Anh làm sao?’’
 
"Anh nói em gầy, chính anh cũng không phải như vậy sao?’’ 
 
Nói xong cả hai người không nhịn được đều nở một nụ cười.
 
“Anh ở bên kia cũng phải ăn nhiều cơm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, đừng liều mạng làm việc nữa.’’
 
Cô vẫn còn như  biệt danh trong nghề của anh đấy.
 
Tham công tiếc việc.
 
Làm việc đến quên hết mọi thứ xung quanh.
 
Thẩm Dữ cười: “Sẽ không đâu.’’
 
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày một cái, cô vẫn đang suy nghĩ có nên tin lời anh nói hay không.
 
“Anh nói  lời phải giữ lấy lời.’’
 
"Ừ."
 
Cả hai đã nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ,  bây giờ cũng đã hơn mười một giờ.
 
Bạc Kha Nhiễm sáng mai vẫn còn phải quay phim, không thể tiếp tục trò chuyện được nữa, vì vậy cô nói với Thẩm Dữ ở đầu dây bên kia:
 
“Em ngày mai còn phải quay sớm, không nói nữa, em cúp máy đây.’’
 
Thẩm Dữ gật đầu một cái, “Được.’’
 
Nhưng anh vẫn chậm chạp không cúp máy, Bạc Kha Nhiễm cười, trong lòng hiểu rõ anh đây đang chờ cái gì, vì vậy cô xít lại gần màn ảnh:
 
“Chụt.’’
 
Mấy ngày nay khi nói chuyện qua video,  anh cũng yêu cầu cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.
 
Nụ cười trên mặt Thẩm Dữ càng trở nên rạng rỡ, thõa mãn nói với cô:
 
“Được rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, đi ngủ sớm một chút đi.’’
 
"Vâng."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui