Yêu chiều tận tim

Chương 9

Ngày hôm sau, Bạc Kha Nhiễm vừa tỉnh dậy, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Dữ, cổ họng căng thẳng thiếu chút nữa đã không kìm được mà hét lên.
 
Thẩm Dữ ngủ rất quy củ, nhưng cô lại đang vùi trong lồng ngực của anh, hơn nữa hai chân cũng khoác lên người của anh, thoạt nhìn cũng biết chính là cô tự mình nhào vào lòng người ta.
 

Nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm như bị đốt cháy, cô lập tức dè dặt đưa tay chân mình ra khỏi người anh, sợ đánh thức Thẩm Dữ, thật vất vả mới di chuyển được sang phía bên kia giường, sau đó nhón chân lên, rón rén đi về phía phòng tắm.
 
Cô chạy đi mà không quay đầu lại, nếu như cô quay đầu, nhất định có thể thấy đôi mắt của Thẩm Dữ đang mở to cùng với một nụ cười cưng chiều ẩn hiện trên khóe môi.
 
Khi Bạc Kha Nhiễm từ phòng tắm đi qua đã thấy Thẩm Dữ đang ngồi bên mép giường, nghe thấy tiếng động, anh liền ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 
Lúc này, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy hơi lúng túng, không mặt cô nóng bừng, vô thức nắm chặt vạt áo đứng ở nơi đó.
 
“Chú nhỏ đã dậy rồi sao".   
 
"Ừ."
 
Âm thanh của anh vừa mới tỉnh dậy càng thêm trầm thấp so với bình thường, khàn khàn, mơ hồ pha thêm chút lười biếng, làm cho lỗ tai cô càng thêm nóng bừng.
 
"Cháu đã rửa mặt xong, chú nhanh đi rửa mặt đi, cháu sẽ... Cháu sẽ làm bữa sáng."

 
Làm bữa sáng?
 
Thẩm Dữ ngạc nhiên nhìn cô.
 
Anh nhớ rằng cô từ trước tới nay mười ngón tay không phải dính nước.
 
Bạc Kha Nhiễm đang vô cùng khẩn trương, nên cũng không chú ý tới biểu cảm kinh ngạc của anh, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
 
Thẩm Dữ nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô, không khỏi cười một tiếng rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.
 
Khi Thẩm Dữ rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, cái người cách đó mấy phút nói với anh rằng sẽ làm bữa sáng đang đứng ở phòng bếp.
 
Cô đang chăm chú nhìn món ăn đang chiên trên bếp, khẽ cúi đầu, mái tóc mềm mại đang rũ xuống sau đầu, lộ ra gò má trắng nõn tinh xảo, dáng người mảnh mai, chân tay thon dài, hết sức thanh tú và duyên dáng.
 
Trên bàn kính sau lưng để một chiếc đĩa sứ nhỏ, trong đó có bữa sáng đã được hoàn thành.
  

"Chú đã xong rồi sao cháu đang chiên trứng gà."  Bạc Kha Nhiễm nghe thấy âm thanh đằng sau, ngoảnh lại nói với anh.
 
Nghe cô nói, trong lòng Thẩm Dữ bỗng dâng lên một sự ấm áp không thể nói thành lời, anh mỉm cười với cô, nhưng khi cách cô chỉ còn mấy bước, thấy rõ món ăn trong chiếc đĩa sứ, trong nháy mắt nụ cười bỗng chốc trở nên cứng đờ.
 
Món trứng ốp lết trên đĩa này không hoàn toàn giống như anh tưởng tượng…
 
Trứng ốp lết không phải là lòng đỏ bảy phần chín, lòng trắng chín mềm mềm sao?
 
Tại sao món trứng tráng này… Một lời khó nói hết
 
Thẩm Dữ nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm không lên tiếng.
 
Không khí trong phòng bếp dường như có vẻ lúng túng, Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng mở miệng:
 
“Thật ra thì trứng chiên mùi vị đều giống nhau phải không…’’
  
"Em đi ra ngoài trước đi."
 
"Sao ạ?"
 
"Trước tiên em cứ đi ra ngoài đi." Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ.
 
Liếc nhìn món trứng ốp lết trong chảo một lần nữa, Bạc Kha Nhiễm mới tắt bếp rồi đi ra ngoài.
 
Sau khi cô ra ngoài, Thẩm Dữ đi vào, trước tiên đem chảo rửa sạch qua một lần, lúc này mới bắt đầu làm lại món trứng.
 
Sau khi dầu sôi lên, đập quả trứng cho vào chảo rán, sau vài giây thì lấy thìa nhẹ nhàng đem quả trứng lật lại.
 
Chiên trứng, pha sữa, nướng bánh mỳ, Thẩm Dữ làm vô cùng thành thạo, Bạc Kha Nhiễm ngồi một bên trợn mắt há hốc mồm.
 
Cô nhớ rõ ràng anh không biết làm cơm cơ mà.
 
Thẩm Dữ lúc này như đi guốc trong trong bụng Bạc Kha Nhiễm, nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô liền đoán được suy nghĩ trong lòng.
 
"Chẳng phải tối qua đã nói với em rằng nấu cơm là học được khi ở nước ngoài sao?
 
Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng sờ đầu một cái.
 
 Anh có nói chuyện này sao?

 
Có lẽ lúc ấy cô đã ngủ, cô không thể nghe thấy.
 
Thẩm Dữ nói: "Ra phòng khách chờ đi, một lát sẽ xong ngay thôi.’’
 
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu rồi đi về phía phòng khách.
 
Sau khi bữa sáng được đặt lên bàn, cô nhìn vào món trứng chiên của Thẩm Dữ làm được đặt trên đĩa, rồi lại nghĩ đến món trứng mình đã làm, trong đầu liền hiện ra hai chữ.
 
Chênh lệch.
 
Trong lúc đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt nghe Trầm Dữ hỏi: "Em dùng nước sốt gì.”
 
"Sốt ô mai." Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.
 
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy người đàn ông đối diện đang cầm một lát bánh mì bằng một tay, một tay bôi nước sốt ô mai lên trên, sau khi đã kẹp bánh mỳ lại rồi đưa cho cô.
 
"Ăn đi."
 
Nếu cô cự tuyệt thì giống như đang làm cao, nên cô đưa tay ra nhận lấy rồi nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
 
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Dữ đi vào phòng ngủ thay quần áo, còn Bạc Kha Nhiễm thì nhận được một tin nhắn từ Nguyễn Lệ.
 
Nói là theo lịch trình của cô hôm nay, có một buổi chụp hình, Nguyễn Lệ đang đến căn hộ để đón cô.
 
Tim Bạc Kha Nhiễm giật thót một cái, cô không còn ở trong căn hộ cũ nữa.
 
Vì vậy, cô vội vàng nhắn tin địa chỉ mới cho Nguyễn Lệ, tìm một cái cớ để nói rằng cô sống ở nhà bố mẹ vài ngày, nói cho cô ấy không cần tới đón, cô sẽ tự mình đi đến chỗ làm việc.
 
Nếu Nguyễn Lệ biết bây giờ cô đang Dữ sống chung với Thẩm Dữ trong căn nhà của anh, không biết sẽ như thế nào nữa.
 
Khi Thẩm Dữ đi ra từ phòng ngủ thì thấy Bạc Kha Nhiễm đang cầm điện thoại di động, thẫn thờ ngồi trên ghế, anh hỏi.
 
"Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?"
 
Bạc Kha Nhiễm liền khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ vừa mới nhìn một cái, tầm mắt đã không thể rời khỏi trên người anh.
 

 Khi anh bước vào phòng ngủ trên người vẫn còn mặc một bộ đồ ngủ màu xám, chỉ một lát sau khi ra ngoài liền thay đổi.
 
Âu phục trên người, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài, cả người sạch sẽ gọn gàng, lại tràn đầy năng lượng, cộng với khuôn mặt ấy, dáng hình ấy, đơn giản mà lại có sức cám dỗ mãnh liệt.
 
"Không... Không có gì..." Cô lắc đầu liên tục.
 
"Hôm nay em có lịch trình gì không?" Anh tiếp tục hỏi.
 
Nói tới đây, Bạc Kha Nhiễm từ trên ghế sofa đứng dậy.
 
"Có, chị Lệ vừa nhắn tin cho cháu, hôm nay có buổi chụp hình."
 
"Vậy sao, vậy mau đi chuẩn bị, tôi sẽ đưa em đi."
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng xua tay, "Không cần đâu, cháu có thể tự đi một mình."
 
Anh đưa cô đi?
 
Nếu không may gặp một tên chó săn chụp ảnh thì sao?
 
Cô vẫn là không có lá gan này.
 
Thẩm Dữ thấy phản ứng có phần kích động này của cô liền hiểu được suy nghĩ trong lòng cô.
 
"Tôi sẽ lái xe riêng của mình, sẽ không bị nhận ra đâu."
 
 Khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm đỏ bừng, cái gì cô cũng không thể gạt được anh.
 
"Vậy… Cháu đi chuẩn bị một chút." Vừa nói xong, cô vội vàng chạy nhanh vào phòng ngủ.
 
"Đi đi."
 
Thẩm Dữ đưa Bạc Kha Nhiễm đến dưới cổng tòa nhà Thiên Xí.
 
Khi đến tòa nhà Thiên Xí thì đã gần tám giờ, lúc này trời đã sáng, sáng sớm mùa đông không khí càng thêm lạnh lẽo, sau khi cẩn thận đội mũ và đeo khẩu trang, xác định xung quanh không có ai, Bạc Kha Nhiễm mới mở cửa và bước xuống xe.
 
Cô hướng về phía Thẩm Dữ vẫy tay qua cửa sổ.
 
"Cháu vào đây, tạm biệt chú."
 
"Ừ." Thẩm Dữ gật đầu đáp lại.
 
"Chú nhanh đi đi."
 
"Em đi vào trước, tôi nhìn thấy em vào rồi sẽ đi.’’
   

Trái tim Bạc Kha Nhiễm đập mạnh, cô đè xuống nội tâm đang sợ hãi vẫy tay lần nữa với anh, sau đó mới xoay người đi vào.
 
Khi cô vừa tiến vào đại sảnh đã nhìn thấy Nguyễn Lệ đang tiến về phía này.
 
Nguyễn Lệ vượt qua cô, nhìn chiếc xe đang đỗ phía sau rồi hỏi: "Ai đưa em qua đây?"
 
Qua lớp khẩu trang, lời nói dối Bạc Kha Nhiễm không chút xấu hổ.
 
"Chú nhỏ của em."
 
"Chú nhỏ? Tại sao chị chưa từng nghe qua em có một người chú nào?" Nguyễn Lệ cau mày hỏi.
 
"Chú ấy vừa mới từ nước ngoài trở về không lâu."
 
"Được rồi, được rồi, không nói nữa, mau đi vào thôi."Vừa nói Nguyễn Lệ vừa khoác tay cô, đưa cô lên lầu.
 
*
 
Quá trình chụp thẳng đến năm giờ chiều mới kết thúc.
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, Miumi đang giúp cô tẩy trang, chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên.
 
"Ong …Ong..."
 
Người gọi tới là "Chú nhỏ."
 
Điện thoại vừa được kết nối, đã nghe thấy âm thanh của Thẩm Dữ ở đầu dây bên kia.
 
"Chụp hình xong chưa?"
 
"Vâng, vừa mới xong ạ."
 
Trước khi nhận cuộc gọi, Bạc Kha Nhiễm đã cố tình giảm âm lượng.
 
"Vậy ở đó chờ, tôi sẽ qua đón em."
 
"Không cần, cháu có thể..." Bạc Kha Nhiễm muốn từ chối.
 
"Tối nay chúng ta phải trở về Bạc gia ăn cơm tối."
 
  Lời nói của anh cắt đứt lời cự tuyệt của cô.
 
 "Bố cháu, ông ấy biết rồi sao?"
 
 "Ừ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận