Yêu chiều tận tim

Chương 10
 
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Lệ thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, lo lắng hỏi:  
 
"Chuyện gì vậy, chuyện gì đã xảy ra?"

 
Nguyễn Lệ cũng biết rõ, khi Bạc Kha Nhiễm muốn tham gia vào giới giải trí này, người nhà cô đều không đồng ý, nếu không với bối cảnh gia đình mình, bây giờ cô còn là một diễn viên hạng B thôi sao.
 
"Không có gì, chị Lệ, lát nữa chị không cần đưa em trở về đâu, chú nhỏ của em sẽ đến đón em.’’  
 
Nguyễn Lệ trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
 
"Vậy sáng mai có muốn chị sang đón em hay không?"
 
 Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, "Không cần đâu."
 
"Vậy được, sáng mai nhớ đừng tới trễ là được."
 
"Vâng ạ, vậy chị thu dọn đồ xong rồi thì đi trước đi."
 

"Chị đợi chú nhỏ của em đến rồi chị mới đi cũng không sao."
 
"Không cần đâu, chú nhỏ của em chắc một lúc lâu sau mới đến, hơn nữa Nặc Nặc còn đang chờ chị đấy."
 
Nặc Nặc là cháu gái của Nguyễn Lệ, năm nay chỉ mới năm tuổi, chị gái của cô bận bịu với công việc của mình, hơn nữa bây giờ còn đang ở nước ngoài, nên liền gửi cho cô chăm sóc, Nguyễn Lệ cũng rất yêu thích cô cháu gái này của mình.
 
Ban đầu Nguyễn Lệ cũng muốn cùng Bạc Kha Nhiễm đợi đến khi người nhà của cô đến đón mới trở về, nhưng lại nghĩ đến sáng nay Nặc Nặc có lên cơn sốt nên cũng không kiên trì ở lại.   
 
Bạc Kha Nhiễm đợi khoảng mười phút thì thấy xe của Thẩm Dữ.
 
"Lên xe thôi."
 
Vừa mới mở cửa xe, hơi ấm của điều hòa phả đến, cả người chân tay đều ấm lên.     
  
"Làm sao bố biết chuyện chúng ta đăng ký kết hôn?
 
"Người ta có thể để cho chúng ta cuối tuần đăng ký kết hôn đều là nhờ người lớn, nếu không em nghĩ chúng ta có thể làm được sao?’’

 
Bạc Kha Nhiễm bừng tỉnh hiểu ra, điều này cũng đúng.
 
Chẳng qua nghĩ đến những chuyện về sau, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút thấp thỏm bất an trong lòng.          
  
"Có chuyện gì vậy, rất lo lắng sao?" Thẩm Dữ nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay, nghiêng đầu nhìn cô một cái.        
 
Bạc Kha Nhiễm không trả lời, vì sự thật chính là như vậy.
 
Bố cô gọi cả hai người bọn họ về ăn cơm tối, chắc chắn là vì chuyện đăng ký kết hôn, dựa theo tính tình của ông, một khi đã đăng ký kết hôn thì đám cưới cũng phải tổ chức thật long trọng.       
 
Bạc gia quân chính, Thẩm gia thương gia.    
 
Đám cưới của hai nhà nhất định sẽ náo động cả đất thủ đô này.   
 
Náo động toàn bộ thủ đô?
 
Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên có chút hoảng sợ.       
 
Cô và Thẩm Dữ hai người đều lăn lộn trong cái vòng trong giải trí này, Sự nghiệp của Thẩm Dữ bây giờ lại đang như diều gặp gió, là một người có tiếng nói, muốn mưa có mưa mà lại kết hôn với một ngôi sao hạng B, không cần nghĩ cũng biết sẽ tạo ra một trận cuồng phong như thế nào?
 
Sau đó, con đường diễn viên của cô trong tương lai luôn được dán nhãn: "Bà xã của đạo diễn Thẩm Dữ.”
 
"Chú nhỏ, liệu chúng ta có thể..."
 
"Hôn nhân bí mật?"
 
A?
 
Cô còn chưa nói ra, làm sao anh có thể biết điều này?
 
"Nếu đây là những điều em muốn, đừng lo lắng, có tôi."
 
Bạc Kha Nhiễm vặn vẹo ngón tay của mình, ngọ nguậy một lúc lâu, cuối cùng hỏi ra lời.
 
“Tại sao chú lại đối với cháu tốt như vậy ?
 
Thẩm Dữ cau mày kỳ quái nhìn cô.

 
"Em là vợ tôi, chú không tốt với em thì tốt với ai?"
 
Thẩm Dữ hợp tình hợp lý mà trả lời.
 
Bạc Kha Nhiễm không lên tiếng đáp lại, chẳng qua trái tim đột nhiên ấm áp lạ thường.
 
Dường như dù là trong quá khứ hay bây giờ, Thẩm Dữ luôn là lá bùa hộ mệnh của cô, khi có anh ở bên cạnh, tất cả những hoảng sợ trong lòng cô đều tự nhiên tan biến.
 
*
 
Chiếc xe đi vào đại viện quân khu, cuối cùng dừng lại ở cửa Bạc gia.
 
"Đến rồi, xuống xe thôi."
 
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm tháo dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống.
 
Sau khi đi ra, cô liền đứng một bên chờ Thẩm Dữ.        
 
Thẩm Dữ mở cửa xe ra, đi về phía cô.
 
"Đi thôi."
 
“Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
 
Cô khôn khéo đi theo bên cạnh Thẩm Dữ, hai người cùng nhau đi vào trong ngôi nhà.
 
Hạ Thời Xuân là người mở cửa cho bọn họ.
 
Thẩm Dữ chào Hạ Thời Xuân, "Mẹ."
 
"Ừ.” Hạ Thời Xuân vẻ mặt tươi cười.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn quanh ngôi nhà: ‘’Bố có ở nhà không mẹ?’’
 
"Trên lầu." Hạ Thời Xuân nở một nụ cười.

 
"Bên ngoài lạnh lắm, vào đi, đứng đó làm gì."
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái, hai người đi vào bên trong.
 
Bạc gia được thiết kế theo phong cách cổ điển, từ phòng khách nhìn lên có thể trực tiếp nhìn thấy tầng hai và tầng ba.   
 
"Lão Bạc, mau xuống đây, con gái và con rể tới."
 
Con rể?
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ đang đứng bên cạnh cô lúc này.
 
Thật không may, ánh mắt của hai người lại chạm vào nhau, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng chuyển tầm mắt sang nơi khác.
 
Cô nhất thời không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
 
Ở trong cặp mắt kia, không thể che giấu bất cứ bí mật gì?.
 
Vào lúc này, ở trong căn phòng phía đông lầu hai truyền đến tiếng mở cửa, Bạc Kha Nhiễm biết, đó chính là thư phòng của Bạc Lập.
 
Tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó dáng người Bạc Lập xuất hiện trên tầng hai, ông từ trên lầu đi xuống, ánh mắt nghiêm nghị.       
 
"Bố."
 
Hai người gần như chào hỏi cùng một lúc, hai tiếng "bố" gần như tâm đầu ý hợp, Bạc Lập gật đầu với họ.
 
Nhưng trong lòng Kha Nhiễm rất rõ ràng, bố cô hài lòng không phải vì tiếng “bố” của cô mà là vì Thẩm Dữ.
 
Hạ Thời Xuân nhìn bọn họ một cái: "Đi thôi, đi thôi, đi ăn cơm thôi, nếu các người còn nói nữa, đồ ăn sẽ nguội mất. ‘’
 
Vừa nói, bọn họ vừa bước đến bàn ăn, Bạc Lập ngồi xuống đầu tiên, ngay ở vị trí trung tâm, Hạ Thời Xuân ngồi bên cạnh ông, còn cô đang ngồi bên cạnh Thẩm Dữ.    
 
"Thím Lý, mang thức ăn lên thôi." Hạ Thời Xuân nói vọng vào trong bếp.
 
"Vâng, đến ngay đây." Giọng nói của một người phụ nữ trung niên phát ra từ bếp.
 
Chẳng mấy chốc, tất cả thức ăn đã được đặt trên bàn.
 
"Ăn cơm đi.’’ Bạc Lập mở miệng, mọi người lúc này mới bắt đầu cầm đũa.
 
Bạc Lập cùng Thẩm Dữ nói những chuyện tương đối khó hiểu, Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn nghe không thể hiểu được điều đó, cũng không dám tùy ý chen vào, cô dứt khoát làm người vô hình chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
 
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm hiểu rõ, Bạc Lập gọi hai người bọn họ về ăn cơm, chắc chắn không đơn giản chỉ là một bữa ăn đơn thuần.   

 
Đúng như dự đoán, đang suy nghĩ đến chuyện này, Bạc Lập đã lên tiếng:
  
"A Dữ, hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi à?"
 
"Nếu đã đăng ký kết hôn, vậy để bố cùng ông nội và cha mẹ con thương lượng một chút về chuyện tổ chức hôn lễ?"
 
Quả nhiên...
 
Kha Nhiễm vô thức bắt đầu cầm đôi đũa chọc chọc vào bát cơm.
 
Thẩm Dữ đem tất cả những hành động nhỏ của Kha Nhiễm thu vào trong đáy mắt.
 
Cô cúi thấp đầu xuống, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi môi mỏng của cô mím chặt với nhau, rõ ràng đang ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
 
Thẩm Dữ buông đôi đũa trong tay xuống.
 
"Bố, bọn con đã nhận được giấy đăng ký kết hôn. Về chuyện đám cưới, chúng con cũng không vội, con muốn đợi đến khi hoàn thành công việc trong tay,  sau đó mới tổ chức đám cưới, hơn nữa hiện tại, công việc của con đang rất bận rộn, con sợ không có thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ thật chu đáo, lại không thể ủy khuất Nhiễm Nhiễm..."
 
Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhìn Bạc Lập, thấy ông cau mày, biểu tình trên mặt trầm xuống.
 
"Ý con là không cử hành hôn lễ?"
 
"Không phải là không cử hành, làm sao có thể không cử hành được? Chỉ là con hi vọng sẽ lùi lại một chút, dù sao bây giờ chúng con cũng là người trong giới giải trí, công khai kết hôn như vậy, cũng không được tốt lắm…’’
 
"Người trong giới? Ta đã nói với nó rằng một cô gái không nên tham gia vào vòng tròn lộn xộn đó, là tại nó không nghe..."
 
"Bố ơi, con thích nghề nghiệp của mình." Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ngắt lời ông.
 
Bạc Lập sửng sốt một chút.
 
Trong ấn tượng của ông, con gái ông rất ít khi chống đối lại mình.
 
Làm một người quân nhân, cả đời đã quen với những tác phong của quân đội, tư duy làm việc nhất quán, nói chuyện cũng là nói một không hai.
 
Vì vậy, ngay cả khi Bạc Kha Nhiễm là con gái, ông vẫn luôn lấy phương thức giáo dục của một người con trai đối với cô, vì vậy cho đến bây giờ Bạc Kha Nhiễm chưa bao giờ dám đứng trước mặt ông tỏ ra không chút kiêng kỵ, điều này đã hình thành lý do tại sao cô rất sợ Bạc Lập.
 
Lúc này, Bạc Kha Nhiễm không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Bạc Lập, bởi vì cho dù không nhìn thấy, cô vẫn có thể tưởng tượng ra nó.
 
Điều can đảm nhất mà cô đã làm trong đời là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô đã từ chối vào trường quân sự cấp cao mà Bạc Lập đã sắp xếp cho mình, thay vào đó là không ngần ngại bước vào học viện điện ảnh biểu diễn.
 
Nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không một chút hối hận, nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ đi theo con đường như vậy.
 
Bạc Lập tức giận, bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận