Yêu chiều tận tim

Chương 11
 
"Bố, Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành, cô ấy cũng nên có sự lựa chọn của riêng mình, bố nói có phải không, huống chi hai người có thể yên tâm, con cũng ở trong nghề này, con sẽ không để cô ấy bị tổn thương dù chỉ là một chút." Thẩm Dữ đúng lúc mở miệng.
 
Một cỗ ngọt ngào xông thẳng vào trong lòng Bạc Kha Nhiễm.

 
Thật giống như kể từ khi Thẩm Dữ ra nước ngoài, trước mặt Bạc Lập, rất ít người giúp cô nói chuyện.
 
Mặc dù Hạ Thời Xuân bình thường chiều chuộng cô như vậy, nhưng trước mặt Bạc Lập, bà không dám nói quá nhiều, chỉ có thể ủng hộ cô nhiều hơn từ phía sau.
 
Hiện tại nghe Thẩm Dữ nói những lời này, trong lòng Bạc Kha Nhiễm bỗng dâng lên một cỗ ấm áp.
 
"Cho nên hai đứa quyết định bí mật kết hôn?"
 
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm một cái, rồi trả lời Bạc Lập.
 
"Đây chẳng qua chỉ là tạm thời thôi ạ, cha mẹ con bên kia con cũng sẽ tự mình giải thích với bọn họ. Nhưng mà bố yên tâm, sau này con nhất định sẽ tổ chức cho Nhiễm Nhiễm một hôn lễ long trọng, sẽ không để cho cô ấy đau lòng.”
 
Bạc Lập trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm và hỏi:  
 

"Con cũng nghĩ như vậy à?"
 
Lòng bàn tay Bạc Kha Nhiễm siết chặt, bỗng nhiên, bàn tay đang đặt trên đầu gối được bao lấy.
 
Cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm chặt bàn tay của chính mình lại ngẩng đầu nhìn anh một cái.
 
Được Thẩm Dữ cầm tay như thế này, giống như được tiếp thêm một sự cổ vũ lớn lao, Bạc Kha Nhiễm trở nên bình tĩnh.

 
Cô nhìn về phía Bạc Lập gật đầu quả quyết:
 
"Vâng."
 
Bạc Lập cũng không ngay lập tức bày tỏ ý kiến ​​của mình, ông dừng lại vài giây.
 
Chẳng qua chỉ là mấy giây, nhưng Bạc Kha Nhiễm cảm thấy nó trôi qua tựa như một thế kỷ.
 
"Đã như thế, vậy trước tiên quyết định như vậy đi, thôi ăn cơm đi."
 
Nghe những lời đó, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Bữa ăn cứ thế trôi qua, có lẽ vì chuyện tổ chức đám cưới không được như ý nguyện nên Bạc Lập hơi khó chịu, sau bữa ăn, ông cũng không lên tiếng giữ hai người ở lại.
 
Chẳng qua khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài thì liền để lại một câu: "Trên đường lái xe cẩn thận’’ rồi xoay người đi lên lầu.
 
Ngược lại là Hạ Thời Xuân tiễn hai người ra cửa.
 
"Bố của con chính là một người nóng nảy, hai đứa cũng không nên để trong lòng làm gì.’’
 
 Bạc Kha Nhiễm gật đầu, cô đã trải qua sự giáo dục từ ông nhiều năm, cô cũng không còn lạ lùng gì với tính khí nóng nảy của ông.
 
"Chúng con đã biết, bên ngoài trời lạnh, mẹ cũng mau vào nhà đi thôi, đừng để bị bệnh.’’ Thẩm Dữ ôn tồn dặn dò.
 
Hạ Thời Xuân mỉm cười hài lòng:  "Vậy hai đứa trên đường cũng cẩn thận một chút."
 
"Vâng ạ, con biết rồi."
 

  *
 
Sau khi lên xe rời khỏi nhà họ Bạc, trái tim Bạc Kha Nhiễm đang căng thẳng lúc này mới chầm rãi bình tĩnh trở lại.
 
Thẩm Dữ thấy vẻ mặt hơi nặng nề của cô, không khỏi trêu ghẹo nói:  
 
"Vẫn còn sợ bố đến thế cơ à?"
 
Bạc Kha Nhiễm biết rõ anh đang trêu chọc cô, ngượng ngùng mở miệng:  
 
"Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy có chút áp lực."
 
Khi đối mặt với Bạc Lập, cô luôn luôn trong tình trạng căng thẳng tột độ, rõ ràng là cha và con gái ruột thịt nhưng lại luôn xa cách như vậy.
 
 Nhắc tới cũng thật đáng buồn.
 
Thẩm Dữ nhìn cô không tự chủ được bộc lộ cảm xúc ra ngoài, đưa tay xoa xoa đầu cô, dùng hành động để tiếp thêm cho cô sự an ủi.
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy cảm xúc của bản thân đã bộc lộ quá rõ ràng ra bên ngoài, nhanh chóng điều chỉnh lại chính mình, vừa đưa tay thắt dây an toàn với nói với anh:
 
"Dẫu sao vừa rồi cũng cảm ơn chú..."
 
Đang nói chuyện, Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ xông đến, cô theo bản năng xoay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Dữ đang ở gần cô trong gang tấc.
 
Trên cổ tay ấm lên, cô mới giật mình, không biết tự lúc nào, anh đã nắm chặt lấy bàn tay cô.
 
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô không chớp mắt, dường như có chút bất mãn bởi vì sự xa lánh hời hợt của cô, rồi giọng điệu hơi trầm xuống:  

 
"Giữa vợ chồng với nhau không cần nói lời cảm ơn."
 
Bạc Kha Nhiễm có chút kinh ngạc, bàn tay đang chỉnh lại dây an toàn lơ lửng giữa không trung.
 
Thẩm Dữ nhìn cô bởi vì kinh ngạc mà đôi môi khẽ hé mở, ánh mắt càng thêm thâm sâu, lại một lần nữa lên tiếng, âm thanh bỗng nhiên so với vừa rồi còn thấp hơn một tông, con mắt sâu tựa như biển khơi thăm thẳm chỉ cần sa chân một chút thì có thể hoàn toàn bị lún sâu vào trong đó.
 
"Thực sự muốn cảm ơn sao?"
 
Dưới ánh mắt của anh, cô chỉ có thể ngây người gật đầu một cái.
 
Anh bất chợt cong cong khóe môi, khi Bạc Kha Nhiễm còn chưa hoàn hồn, một nụ hôn ấm áp rơi xuống đôi môi ngọt ngào.
 
Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, toàn thân Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên cứng đờ, cảm giác như đang có dòng điện đột nhiên chạy xuống lòng bàn chân.
 
Thẩm Dữ lạnh lùng nhưng đôi môi lại ấm áp lạ thường, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả thành lời.
 
Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên hôn cô như vậy, bây giờ đầu óc cô trống rỗng, hơi thở ấm áp cùng sự mềm mại của đôi môi ấy khiến cô không thể không tan rã, hướng anh nộp vũ khí đầu hàng.
 
Thẩm Dữ cảm thấy Bạc Kha Nhiễm thật ngây ngô, bởi khi anh hôn cô, đôi môi ấy khẽ run rẩy, nhưng hương vị của cô ngọt ngào hơn cả tưởng tượng khiến anh không thể dừng lại.
 
Bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng giữ một bên gò má, đầu ngón tay vừa vặn chạm vào tai cô, đầu lưỡi dùng sức mở đôi môi cô, trong nháy mắt đưa anh bước vào một thế giới mới.
 
Bạc Kha Nhiễm lăn lộn trong giới giải trí, diễn qua không ít cảnh, nhưng chưa bao giờ diễn cảnh hôn, lần đầu tiên làm thật như vậy, ngoại trừ nắm thật chặt cánh tay rắn chắc của anh, thì không còn lựa chọn nào khác.
 
Sau nụ hôn ấy, Bạc Kha Nhiễm như bị rút cạn kiệt tất cả khí lực vốn có, bị Thẩm Dữ ôm thật chặt trong ngực.
 
"Lần sau nếu còn muốn cảm ơn, anh thật sự không ngại áp dụng cách trả ơn này.’’
 
Giọng nói khàn khàn của Thẩm Dữ vang lên từ đình đầu.
 
Bạc Kha Nhiễm gò má ửng hồng, trái tim đập loạn xạ còn chưa bình phục, không thể kìm nén được nội tâm đang xao động mãnh liệt của chính mình.
 

Thẩm Dữ thấy bộ dáng giả bộ làm con đà điểu của cô, thật hiếm khi không vạch trần, lại đưa tay xoa xoa đầu, lúc này mới buông ra, thuận tiện đưa tay giúp cô thắt dây an toàn.
 
Lúc này, Bạc Kha Nhiễm một câu cũng không thể nói thành lời.
 
Mặc dù anh đã nhấn mạnh với cô nhiều lần, bọn họ bây giờ đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng trong tiềm thức của cô, vẫn coi anh như một người chú nhỏ, một người trưởng bối.
 
Bây giờ, dường như cái tiềm thức ấy đang từ từ sụp đổ, tan rã.
 
"Từ ngày mai anh sẽ vào đoàn làm phim.’’
 
Lời này của Thẩm Dữ làm Bạc Kha Nhiễm đang mê mang suy nghĩ như tìm được lối đi, cô liền hỏi.
  
"Đoàn làm phim nào vậy?"
 
Thẩm Dữ nghiêng đầu kỳ quái nhìn cô một cái, "Cung phi."
 
Bạc Kha Nhiễm mới chợt hiểu ra:
  
"Vâng."
 
Trên đường trở về, cô tỉnh bơ liếc qua nhìn Thẩm Dữ mấy lần nhiều lần, dọc theo con đường này, anh vẫn bình tĩnh như ban đầu, khuôn mặt không một gợn sóng.
 
Thật ra thì cô rất muốn hỏi anh về kết quả của buổi thử vai lần trước, rốt cuộc bọn họ đã quyết định chọn ai làm nữ chính "Cung phi" chưa.
 
Tuy nhiên, cô vẫn thay đổi suy nghĩ một chút, Thẩm Dữ trong công việc luôn nổi tiếng là hà khắc, nghiêm túc, trước khi kết quả được công bố rộng rãi, đó là bí mật của công ty họ, anh nhất định sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
 
Hơn nữa, nếu anh muốn nói cho cô biết, cũng đã sớm nói cho cô, nhưng cái gì anh cũng không nói, một khi đã như vậy, cô cũng không mặt dày muốn hỏi nữa.
 
Trong vài ngày sau, Thẩm Dữ đang tất bật bận bịu chuẩn bị cho công việc của bộ phim mới, cũng đã vào đoàn làm phim còn Bạc Kha Nhiễm cũng bận rộn với công việc chụp hình quảng cáo của mình.
 
Trong khoảng thời gian này, cô không hề nhận được một cuộc điện thoại hay chỉ là một tin nhắn nhỏ từ Thẩm Dữ, đột nhiên trong đầu lại nghĩ tới những người trong giới dùng bốn từ để đánh giá anh.
 
"Tham công tiếc việc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận