Tuyết Giao thật ra cũng biết, hiện tại bản thân xoay người liền đi, rất có khả năng sẽ bị đám nữ sinh này bắt nạt, nhưng đây là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Quả thật có rất nhiều cách để có thể an toàn thoát thân, nhưng Tuyết Giao không muốn đợi, cô muốn dùng một biện pháp nhất lao vĩnh dật, có thể giải thích những việc mà thân thể này đã từng làm trong quá khứ và quyết định hiện tại của bản thân, đồng thời đoạn tuyệt quan hệ với mấy người này.
Chỉ là Trình Minh Trạch đột nhiên xuất hiện đã quấy rầy kế hoạch của cô.
Nhưng Tuyết Giao không có biện pháp trách anh thay cô ra mặt, cho nên cô hơi hơi dời đi bước chân, trốn đến sau lưng Trình Minh Trạch, đem con dao nhỏ trên tay cất vào trong túi.
- Các cô đang làm gì?
Trình Minh Trạch ném tay của Lý Uyển ra, lạnh lùng hỏi.
Nam thần nổi tiếng của Thất Trung, lớn lên đẹp, học tập giỏi, gia thế tốt Trình Minh Trạch.
Cấp 2 Lý Uyển học cùng trường với Trình Minh Trạch, anh là nam thần của mọi người, bao gồm cả Lý Uyển.
- Bọn em...
Ả lắp bắp, không biết nên giải thích như thế nào.
- Anh hai, bọn họ uy hiếp em...
Tuyết Giao giữ chặt góc áo của anh, thút thít nói.
Ánh mắt của cô co rúm lại, thoạt nhìn rất sợ đám nữ sinh trước mặt, lôi kéo góc áo tay của anh, cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng nhưng đầy tín nhiệm nhìn anh.
Trình Minh Trạch thừa nhận, giờ khắc này trong lòng anh toàn bộ đều mềm xuống.
- Bọn họ uy hiếp em như thế nào?
Anh không có hất tay của cô ra, thậm chí có thể nghe thấy sự nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có trong giọng của chính mình.
Tuyết Giao cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Em không muốn làm bạn với bọn họ, cũng không muốn trang điểm đậm rồi trốn học giống như bọn họ...
Trong mắt của Trình Minh Trạch lập tức dâng lên mưa rền gió dữ.
Thì ra con nhóc này trước kia trang điểm kỳ kỳ quái quái là cùng mấy người này học, thì ra cô trốn học cũng là cùng đi với mấy người này.
Cô hiện tại không muốn cùng bọn họ làm xằng làm bậy, những người này liền uy hiếp cô? Ở trước mặt mọi người đánh cô? Vậy trước kia thì sao? Tuyết Giao trước kia là tự nguyện sao?
Càng nghĩ, Trình Minh Trạch càng tức giận, màu đen trong mắt như là lốc xoáy.
- Em cùng tài xế trở về trước đi, anh xử lý chút việc rồi sẽ về sau.
Trình Minh Trạch vỗ vỗ tay Tuyết Giao an ủi.
Tuyết Giao ngoan ngoãn gật gật đầu, chậm rì rì đi về phía tài xế.
Đây là lần đầu tiên cô dùng loại này "tâm cơ", nhưng Tuyết Giao cũng không hối hận, đám người này vốn dĩ cùng Cố Tuyết Giao không oán không thù, lại cố tình dẫn dắt Cố Tuyết Giao đi vào ngõ cụt.
Thuê người cưỡng hiếp cô, còn quay chụp lại rất nhiều ảnh và video để tống tiền, sau đó còn phát tán ra ngoài, cuối cùng bị Trình Minh Kiều lấy được, làm hại Cố Tuyết Giao thanh danh hỗn độn, rơi vào kết cục phơi thây hoang dã.
Đám người này là kẻ thù của cô.
Trình Minh Trạch sẽ xử lý đám người này như thế nào, cô cũng không quan tâm, cũng không muốn biết.
Nhưng về sau, bọn họ nếu như vẫn không thay đổi, lòng mang ý xấu tiếp cận, cô sẽ khiến bọn họ chịu trừng phạt thích đáng.
Tuyết Giao lên xe, nói với tài xế:
- Chú Hình ơi, con cần mua ít đồ, chúng ta đừng bè nhà vội.
Cô chỉ rảnh mỗi chiều nay, từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày đều phải tham gia tiết tự học buổi tối, không có thời gian để đi mua đồ.
- Được, tiểu thư muốn mua gì?
- Một ít sách và đồng hồ ạ.
Chú Hình chở cô đến nhà sách Tân Hoa, nhanh chóng mua đủ tài liệu mình muốn, sau đó lại đi trung tâm thương mại mua đồng hồ.
Chiếc đồng hồ cũ của Cố Tuyết Giao không biết đã rơi mất ở đâu, việc này đối với người thường xuyên xem thời gian như Tuyết Giao mà nói thật sự bất tiện, hơn nữa trong thẻ của cô còn có mấy ngàn, cô cũng không có cái gì khác cần mua, cho nên số tiền này cũng đủ mua một chiếc đồng hồ tốt.
Chú Hình chở cô vào khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất trong nội thành.
Tuyết Giao không quen thuộc chỗ này, liền dựa theo phương hướng mà bảo an chỉ để đi qua.
Đây là một cửa hàng tương đối xa hoa, Tuyết Giao vốn dĩ không định đi vào, nhưng ở tủ kính, cô nhìn thấy một chiếc đồng hồ giống như đúc chiếc mà cô đã đánh mất.
Khóe miệng giương lên, đi vào.
Trong cửa hàng lúc này có ba người, đều mặc âu phục giày da, dáng vẻ tinh anh bất phàm.
Người đầu tiên thoạt nhìn thực tuổi trẻ nhưng luôn cố gắng banh mặt để trông lạnh lùng một chút, người thứ hai thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, gương mặt so với người kia nghiêm túc hơn, dáng vẻ cũng lợi hại hơn một ít.
Người cuối cùng đang ngồi quay lưng về phía cô, nhưng dù là như thế cũng có thể nhìn ra được vóc dáng của người này rất cao, chân dài cũng dài, ăn mặc không chút nào cẩu thả.
Nghe thấy có người tiến vào, người đang ngồi liền quay đầu lại.
Tuyết Giao tức khắc sửng sốt.
Cô đột nhiên nghĩ đến tám chữ —"đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa".
Tám chữ này vốn dĩ không nên dùng để hình dung một người đàn ông, nhưng giờ khắc này cô chỉ có thể nghĩ đến mấy chữ như vậy.
Trước giờ Tuyết Giao chưa bao giờ gặp qua gương mặt nào đẹp như vậy, cô cho rằng Trình Minh Trạch thân là nam chính đã là anh tuấn đến cực hạn, lại không nghĩ rằng còn có thể gặp được một người so với anh càng đẹp mắt.
Nhưng hai người này phong thái bất đồng, một người là quân tử thanh tú tuấn dật, một người là A Tu La lạnh lùng.
Anh thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, khí thế lại cường đại đến kinh người.
Thấy Tuyết Giao, đồng tử của anh trong nháy mắt hơi co rụt một chút, Tuyết Giao nhanh chóng hoàn hồn, ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Xin hỏi chủ cửa hàng là vị nào?
Người đàn ông đang ngồi liếc mắt nhìn người hơn ba mươi tuổi một cái, sau đó giơ tay chỉ vào người trẻ tuổi hơn:
- Cậu ta là ông chủ.
Người hơn ba mươi tuổi không nói câu nào, lập tức bước vào căn phòng khuất tầm mắt ở bên trong.
"Ông chủ" tuổi trẻ hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên thả lỏng cơ mặt đang cố gắng nghiêm túc để mỉm cười.
- Đúng vậy, tôi là ông chủ, xin hỏi tiểu thư cần gì?
Tuyết Giao nỗ lực không nhìn người đàn ông đang ngồi, đem tầm mắt hướng về phía chiếc đồng hồ trong tủ kính, cười nói:
- Tôi muốn mua chiếc đồng hồ kia.
Bên cạnh có niêm yết giá, 5888.
Tiền của Cố Tuyết Giao trong thẻ vừa vặn đủ để mua.
- Được!
"Ông chủ" đang muốn đi lấy, người đàn ông đang ngồi lại nói:
- Tôi cảm thấy tiểu thư thích hợp chiếc đồng hồ này hơn.
Tuyết Giao sửng sốt, nhìn theo ngón tay của anh.
Chỉ thấy trưng bày ở chính giữa cửa hàng là hai chiếc đồng hồ, một của nam, một của nữ, đều không có niêm yết giá.
Anh đang chỉ vào chiếc đồng hồ của nữ.
Tuyết Giao không nhịn được tiến lên, cô chưa bao giờ gặp qua chiếc đồng hồ nào đẹp như vậy, chiếc dành cho nam là màu đen, lại có tơ vàng như ẩn như hiện viền xung quanh, chiếc đồng hồ của nữ màu bạc, viền ẩn hiện màu hồng nhạt, rất nhạt, nhưng lại phi thường đẹp.
Cô thích chiếc đồng hồ này, cực kỳ cực kỳ thích.
Nhưng hiển nhiên, tuy rằng không có niêm yết giá, với trình độ tinh xảo như thế này, giá của chiếc đồng hồ này tuyệt đối cao hơn nhiều so với chiếc mà cô định mua.
Chiếc mà cô định mua kia đã gần 6000, chiếc đồng hồ này ít nhất cũng phải đến hàng vạn đi.
Nghĩ vậy, cô vội lắc đầu:
- Không được không được, tôi vẫn là nên mua chiếc kia đi.
Người đàn ông đang ngồi cười nhẹ, duỗi tay, kéo ra ngăn tủ, lấy ra chiếc đồng hồ nữ kia.
- Tôi kiến nghị cô nên mua chiếc đồng hồ này, hiện tại cửa hàng đang có chương trình thanh lý, hiện tại cô mua sẽ có lời.
Rất khó tưởng tượng một người đàn ông có khí thế như vậy lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ giống như người thường, nói ra hai chữ "có lời".
Giọng của anh trầm ấm, Tuyết Giao không tự giác nghe được nhập thần, thậm chí khi anh bảo cô duỗi tay, cô cũng ngoan ngoãn vươn tay ra.
Mặt của anh có sức hấp dẫn không thể chối từ, giọng của anh cũng là như thế.
Lúc cảm giác lạnh lẽo chạm vào cổ tay cô, nội tâm Tuyết Giao đang thét chói tai.
Lỗ tai sắp mang thai!!!
Ngón tay thon dài của anh lơ đãng chạm đến cổ tay của cô, hai người đồng thời cứng đờ.
Phản ứng của anh so với cô còn lớn hơn, ngón tay thậm chí còn hơi hơi run rẩy một chút, sau đó nhanh chóng thu tay lại, đáy mắt là một mảnh tối tăm.
Ánh mắt của Tuyết Giao đụng vào ánh mắt của anh, liền giống như bị mảnh tối tăm đó thu hút.
Cô hơi run run, tầm mắt nhanh chóng chuyển về hướng cổ tay.
Thanh âm trầm thấp của anh lại vang lên:
- Đẹp không?
- Đẹp...
Là thật sự đẹp, chiếc đồng hồ này lúc chưa đeo lên tay cũng đã đẹp đến cực điểm, lúc này đeo lên tay cô lại càng hấp dẫn ánh mắt.
Trên cổ tay thanh mảnh, một chiếc đồng hồ bạc được chế tác tinh xảo, hơi lấp lánh dưới ánh đèn, những tia màu hồng phấn như ẩn như hiện, thật sự là đẹp đến không nói nên lời.
Tuyết Giao không nhịn được, nhìn "ông chủ":
- Ông chủ, chiếc này bao nhiêu tiền vậy?
- A?
"Ông chủ" cũng sửng sốt một chút, mặc dù mắt nhìn cô nhưng lại lén lút liếc người đàn ông đang ngồi.
Tuyết Giao thật sự thích chiếc đồng hồ này, nếu vừa rồi còn có thể chống lại dụ hoặc, lúc này đeo ở trên tay của chính mình liền thật sự tâm động.
Vì thế cô hơi hơi năn nỉ:
- Ông chủ, có thể bán giá thấp một chút không?
"Ông chủ" khóe miệng giật giật, thử thăm dò nói:
- Một vạn?
Sự ỉu xìu trên mặt của Tuyết Giao dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Người đàn ông đang ngồi bèn nhíu mày:
- Ông chủ, giá này của ông có hơi cao rồi đấy.
Thanh âm của anh thực nhẹ, rất êm tai, cũng rất có khí thế.
- Vậy...!Một ngàn?
Một ngàn?
Cố Tuyết Giao ngơ ngác.
Chẳng lẽ chiếc đồng hồ này không phải được làm bằng bạc, chỉ là mạ bạc thôi sao? Nếu vậy chẳng phải chỉ dùng một đoạn thời gian liền sẽ phai màu?
Cô sửng sốt một lát, sau đó vội lấy ra ví tiền, vừa trả tiền vừa ngây ngốc hỏi:
- Đồng hồ....!là một ngành sản xuất lợi nhuận kếch xù đến vậy sao?
- Đương nhiên, bất luận là ngành sản xuất nào, chỉ cần biết cách vận hành tốt thì đều sẽ cho ra lợi nhuận kếch xù.
Người đàn ông đang ngồi đứng dậy trả lời, khí thế kinh người.
Tuyết Giao chỉ cao tới ngực anh, cô muốn nhìn mặt anh liền phải ngẩng đầu, khiến có chút uể oải.
Đời trước cô không được cao cho lắm, đời này thay đổi thân thể, vẫn là không cao...!Cũng may hiện tại cô chỉ mới mười sáu tuổi, còn có thể lại cao thêm một ít.
Tuyết Giao hạ quyết tâm, về sau mỗi buổi sáng đều uống một ly sữa bò!
Biểu cảm của cô rất phong phú, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của cô, người đàn ông buồn cười ra tiếng.
Sau đó anh cong lưng, tầm mắt đối diện với cô, vươn tay:
- Chào em, tôi là Lận Chi Hoa.
Tuyết Giao theo bản năng thẳng lưng, sau đó kinh ngạc mà nhìn anh.
Lận Chi Hoa, Chi Hoa, thật đúng là đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa?
Tuyết Giao gương mặt ửng đỏ, chậm rãi vươn tay:
- Tuyết Giao, Cố Tuyết Giao.
Một lớn một nhỏ bắt tay có chút hơi lâu, mặt Tuyết Giao càng đỏ, trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Lận Chi Hoa cũng hiện lên ý cười.
Cô vội vã rút tay về, sau đó nhón nhón chân, thấp giọng nói:
- Cảm ơn tiên sinh đã giúp tôi mặc cả! Tôi đi trước nhé!
Nói xong lập tức xoay người chạy ra ngoài, chiếc cặp sách xinh xắn đang đeo trên lưng cũng đong đưa, Lận Chi Hoa vuốt ve ngón tay của mình, ý cười trong mắt càng đậm.
"Ông chủ", cũng chính là trợ lý Đàm Kỳ mới nhậm chức cố gắng trốn ở trong góc, vẻ mặt gặp quỷ.
Lúc này, một tên béo từ phòng trong vọt ra, la to:
- A a a a! Anh vì sao lại cho người che miệng tôi lại, giữ tôi bên trong? Lại còn đem báu vật trấn tiệm của tôi bán đi với giá một ngàn?!
Người đàn ông mập mạp nhảy dựng lên, cả mặt đỏ bừng, tức giận không nhẹ:
- Tôi muốn kiện các người! Tôi muốn báo cảnh sát! Báu vật trấn tiệm của tôi! Đây chính là báu vật trấn tiệm quý giá của tôi! Bán với giá một ngàn, còn chưa đủ để sờ một cái!
- Bao nhiêu tiền? Tôi mua.
Lận Chi Hoa sắc mặt bình tĩnh.
- Chiếc đồng hồ của nữ là 65 vạn...!Nhưng đây là một cặp đồng hồ tình nhân! Cho dù anh mua chiếc này rồi thì chiếc đồng hồ của nam kia...
- Đều mua.
Giọng của Lận Chi Hoa vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
- ...!sẽ bị ảnh hưởng...!Cái gì? Đều mua?
Cổ họng của người đàn ông mập mạp giống bị cái gì bóp chặt, đôi mắt trừng đến mức sắp nhảy ra:
- Đều......!Đều đều đều mua?! Hai chiếc đồng hồ tình nhân anh đều muốn mua?.