Chương 66
Thẩm Kiều phản ứng trước tiên, nắm tay Lâm Vũ quay đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người khác cũng tự giác xoay lưng.
Hạ Ngôn xấu hổ đẩy Thẩm Cận ra lại bị Thẩm Cận ôm càng chặt hơn, làm cho nụ hôn càng thêm sâu, nhưng rốt cuộc nhớ được đây là nơi công cộng, lý trí Thẩm Cận vẫn còn, hôn một lát liền buông cô ra.
Mặt Hạ Ngôn đã sớm đỏ muốn nhỏ máu, không dám nhìn anh, càng không dám nhìn về phía những người khác.
Thẩm Kiều ho nhẹ: “Anh hai, xuất phát được rồi, mọi người vẫn đang chờ.”
Không ai để ý cậu ta, phía sau vang lên tiếng mở cửa xe.
Thẩm Kiều quay đầu, Thẩm Cận và Hạ Ngôn đã lên xe.
Cậu ta kinh ngạc nhìn Lâm Vũ đứng ở bên cạnh, thấy sắc mặt cô ta mơ hồ có chút tái nhợt, quan tâm hỏi một câu: “Sao vậy?”
Lâm Vũ quay đầu cười cười với cậu ta: “Không có việc gì đâu. Thẩm tổng và Hạ Ngôn… là người yêu sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt cô ta đã khôi phục như lúc đầu.
“Đúng.” Thẩm Kiều nhún vai, “Cũng ầm ĩ không yên, lúc thì như keo như sơn ngọt như mật, lúc lại giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, khách khí như người xa lạ, ai biết hai người họ hát cái gì.”
Lâm Vũ nhíu mày: “Mà tôi thấy bọn họ giống như vẫn luôn rất tốt.”
“Điều đó có vẻ là thật.” Thẩm Kiều búng ngón tay, “Anh hai tôi đối với Hạ Ngôn là cưng chiều. Lúc cô chưa vào, mỗi lần họp, toàn bộ phòng họp là một mảnh xơ xác tiêu điều, tiếp đó đi tìm Hạ Ngôn sẽ không sai, chỉ cần cô ấy lên tiếng, anh hai tôi lập tức ngoan ngoãn như con mèo.”
“Cô không nhìn thấy ánh mắt anh hai tôi nhìn Hạ Ngôn…” Ánh mắt Thẩm Kiều vô tình hữu ý liếc nhìn Thẩm Cận trong xe, “Cái đó gọi là cưng chiều, lần sau cô cẩn thận quan sát sẽ thấy.”
Lâm Vũ cười cười: “Nhìn ra được.”
Lại hỏi Thẩm Kiều: “Bọn họ có phải đã ở chung rất lâu? Tôi thấy ánh mắt Thẩm tổng nhìn Hạ Ngôn…”
“Cái này ngược lại không có.” Thẩm Kiều tiếp lời, “Sau khi vào công ty mới ở chung với nhau đi. Anh hai tôi thật sự thưởng thức tài năng của Hạ Ngôn, lúc trước tốn không ít tâm tư mới mời được cô ấy, mỗi ngày dính cùng một chỗ, cái gì mà tư tưởng gặp nhau, lâu ngày sinh tình thôi.”
Lâm Vũ như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Khó trách.”
Thẩm Cận nhìn qua kính chiếu hậu thu toàn bộ nhất cử nhất động của hai người kia vào mắt, khoảng cách hơi xa anh không nghe rõ hai người kia đang nói chuyện gì, trên mặt đều là nụ cười rất thoải mái, anh thậm chí không thể nhìn thấy trên mặt Lâm Vũ có mảy may chút ý đồ nào với anh.
Hạ Ngôn cũng nhìn thấy hai người qua kính chiếu hậu, thấy Thẩm Cận cũng đang nhìn vào kính chiếu hậu đến thất thần, chần chừ nhìn anh, lại cúi đầu nói xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Thẩm Cận chuyển sang nhìn cô.
“Em không phải cố ý muốn can thiệp vào quyết định của anh.” Cô nhìn anh, có hơi thấp thỏm, lại rất nghiêm túc: “Em không biết anh vì sao phải sa thải cô ta, cũng không biết cản anh lại như vậy là đúng hay không. Em chỉ là nhìn thấy cô ta như vậy… Đã cảm thấy thật đáng thương. Cô ấy dường như cũng không làm gì sai, đột nhiên bị tập thể vứt bỏ, bị cô lập, loại cảm giác này rất không dễ chịu.”
Thẩm Cận duỗi tay tới, sờ sờ đầu cô: “Em không làm gì sai, không cần áy náy.”
Thật ra nếu không phải anh mang theo trí nhớ của 5 năm kia, anh cũng sẽ như cô. Lâm Vũ ở tuổi này không có làm gì sai, cô khép kín, im lặng, khắc khổ, tự kiềm chế thủ lễ, giúp mọi người làm điều tốt, làm người làm việc đều không thể soi mói, cô ta tranh thủ tất cả, với ánh mắt một người từng trải như anh nhìn, là vì có cơ hội thể hiện năng lực của bản thân, sau đó được anh tán thưởng, điều đến bên cạnh anh. Thế nhưng đối với hiện tại Hạ Ngôn hay Thẩm Kiều Từ Phỉ mà nói, cô ta muốn dung nhập tập thể này, muốn được tán thành, làm người mới, cái này không có gì đáng trách.
Cô ta chưa từng biểu hiện ra ý đồ với anh, cái cô ta biểu hiện chỉ là ý đồ trong công việc, khát vọng có cơ hội thể hiện ra năng lực cùng tài hoa của bản thân, khát vọng có thể giúp được đoàn đội này, nhưng cũng sẽ không liều lĩnh rước thêm phiền phức, hoặc là ghen tị đùa giỡn tâm cơ chèn ép người khác, cô ta chỉ không lên tiếng mà nỗ lực, có cơ hội lập tức đi tranh thủ, tranh thủ không được lại tiếp tục không tiếng động mà cố gắng.
Một thân ra ngoài không tốt lắm, nỗ lực còn thêm khiêm tốn, cô gái lấy giúp người làm niềm vui đột nhiên bị chèn ép, xa lánh, vứt bỏ, để Hạ Ngôn làm một người bàng quan cô không nhìn được, anh có thể hiểu được, thậm chí có thể đọc được chút cảm động lây từ trong mắt cô.
Trước kia anh luôn cho là, Hạ Ngôn chỉ không thích giao tiếp, cho nên trong 5 năm gả cho anh, cô gần như không ra khỏi cửa, đều ở trong thế giới của bản thân tự mình thoải mái vui vẻ.
Mãi đến sau khi cô không còn anh mới biết được, cô không thích vây bản thân trong thế giới nhỏ bé của mình, vốn là cô không thể hòa nhập vào thế giới của người khác, cô là bị cô lập.
Vấn đề sức khỏe của cô dẫn đến lo âu và bảo hộ quá độ của ba mẹ cô dành cho cô, độ tuổi học trò cấm cô nán lại bên ngoài quá lâu, không dám rời mắt bỏ mặc cô quá lâu, cũng cấm luôn bạn học khác có thời gian tiếp xúc quá dài với cô, cộng thêm việc cô thường xuyên nằm viện, xin nghỉ, cô không có nhiều thời gian cùng cơ hội ở cùng người khác, cảm tình rất khó bồi dưỡng ra.
Khi tất cả mọi người biết đây là một con ma ốm có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho các bậc phụ huynh sợ gặp phải phiền toái, họ liên tục nói cho con họ đừng thân cận quá với cô, đừng nói lung tung kích thích đến cô, khi đó mấy đứa nhỏ chưa có đủ năng lực phân biệt đều có khuynh hướng nghe lời cha mẹ, mặc cho cô cố gắng lấy lòng đến thế nào, không có người đón nhận cô, quá thân cận cùng cô.
Đến khi trưởng thành thì việc bị cô lập hơn 10 năm đã khắc vào trong xương cốt của cô, tận trong tiềm thức cô đã có khuynh hướng tự bảo vệ bản thân mà không phải là mạnh mẽ hòa nhập vào thế giới không tương thích, cũng không có đủ kỹ năng giao tiếp để đối phó với các mối quan hệ này, cô có thể tử tế với bất cứ ai, nhưng lại không thân thiết với bất kỳ ai.
Phản ứng của Lâm Vũ làm cho cô nhìn thấy bản thân mình từng bị cô lập. Thẩm Cận lý giải hành loại cảm động lây này của cô, cũng hiểu sự lương thiện của cô, trước kia không ai vì cô nói chuyện, cô hiểu loại khổ sở này, cho nên suy bụng ta ra bụng người, muốn đứng ra nói chuyện giúp Lâm Vũ, để cho cô ta ở trong hoàn cảnh bị vứt bỏ này có thể cảm nhận được một tia ấm áp.
Lại thêm cách thức qua loa thô bạo sa thải người của anh, quả thật sẽ giống như cô nói, sẽ làm những người khác trong đoàn đội mất đi cảm giác tín nhiệm với anh. Có ví dụ của Lâm Vũ, ai cũng không biết người kế tiếp có phải là mình hay không. Dưới loại bóng ma này, những người khác rất khó tận tâm trong công việc lần nữa, càng chưa nói tới trung thành.
Nếu người kia không phải là Lâm Vũ, anh thậm chí nên vỗ tay vì cô.
Nhưng cố tình người kia là Lâm Vũ, ngay cả anh đều không phát giác ra ý đồ của cô ta, chứ đừng nói đến cô.
Lâm Vũ ở cạnh anh 4 năm, từ người mới của phòng thiết kế đến trợ thủ đắc lực của anh, khả năng làm việc siêu việt của cô ta che mờ mọi ý đồ cô ta có với anh.
Trong mấy năm kia, những gì cô ta thể hiện ra cho anh thấy, chỉ là một nhân viên chịu khó thật sự có lòng cầu tiến.
Năng lực thiết kế của cô ta không tính là kém, nhậm chức nửa năm dựa vào tác phẩm dẫn tới sự chú ý của anh, sau khi thu hút được sự chú ý, cô ta thể hiện ra năng lực thực hiện ở mức cao nhất, phát biểu hiến kế quyết đoán, khả năng giao tiếp và phối hợp hiệu quả, cũng như quan hệ công chúng và khả năng thích ứng mạnh hơn kỹ năng thiết kế của cô, khiến anh chỉ sau một năm đặc biệt điều cô ta từ phòng thiết kế đến văn phòng, đảm nhiệm nhiệm vụ nhánh thư ký, sắp xếp và quản lý lịch trình của anh.
Cô ta sắp xếp toàn bộ công việc của anh cùng với bộ phận đâu vào đấy, người khiêm tốn còn nghiêm túc, không ai sẽ vô duyên vô cớ hoài nghi một trợ thủ đắc lực tài giỏi, đặc biệt là cấp dưới tài giỏi này sẽ từ từ thâm nhập vào vòng sinh hoạt của anh trong thời gian làm việc dài dằng dặc.
Thẩm Kiều cũng thế, chú bảy cũng vậy, chú tư cũng không sao, sớm đã cùng cô ta giao thiệp thành một đám, mà ngay cả Hạ Ngôn cũng đã trở thành bạn tốt với cô ta.
Cô ta từ chẳng kiêng dè xuất hiện trước mặt Hạ Ngôn, cũng chẳng kiêng dè đi đến nhà anh, tựa như một người bạn lâu năm, lúc thì rảnh rỗi đến nhìn Hạ Ngôn một chút, lúc thì đến nhìn đứa nhỏ, trong sáng vô tư không có ai sẽ đi hoài nghi mưu mô của cô ta, hơn nữa cô ta tuyên bố mình đã có bạn trai.
Thẩm Cận không biết Lâm Vũ thực sự có bạn trai hay không, anh cũng chẳng tham gia vào chuyện riêng tư của cấp dưới. Nói có bạn trai cô ta tự nói ra, cô ta không hề kiêng dè ở trước mặt anh, ở công ty đề cập tới bạn trai của mình, giống như mấy cô gái đang yêu, bạn trai tới đón, phải đi hẹn hò, có thể không làm thêm giờ đêm nay không, ngày lễ ngày tết cũng sẽ có người đưa hoa hồng tới văn phòng.
Mọi thứ nhìn thông thường và bình thường.
Thẩm Cận không biết Lâm Vũ ở trước mặt mẹ anh rốt cuộc diễn nhân vật nào, cùng bịa đặt lời nói dối thế nào. Mẹ anh sẽ ở trước mặt anh khen Lâm Vũ hiểu chuyện, dặn dò anh phải chăm sóc cô ta thật tốt, còn anh xem đây chỉ là thế hệ trước thưởng thức và yêu thích thế hệ sau mà thôi, Lâm Vũ chưa từng thể hiện ra mảy mảy một tí gì ý đồ hoặc vượt quá khuôn phép trước mặt anh, cô ta giống như kính trọng và giữ một khoảng cách với anh, cũng bởi vì vậy mà anh chưa từng để lời ám chỉ “Lâm Vũ hiểu chuyện” của mẹ mình lý giải thành một tầng ý nghĩa khác, mà cái gọi là chăm sóc thật tốt, anh cũng chỉ cho là trong công việc không nên quá nghiêm khắc, không cần tạo quá nhiều áp lực cho cô ta.
Anh cũng không biết, phiên bản nào của mối quan hệ bất chính của anh và Lâm Vũ truyền đi ở quê nhà. Mẹ anh giống như làm hết phận sự của một người truyền tin, một người có tất cả tin tức nóng hổi, không ai cần phải đến người bên cạnh anh để tìm chứng cứ thăm dò.
Tính tình của anh vốn nghiêng về quái gở, lại thêm mấy năm trước đó đi tù có tiếng xấu, người người kiêng kị anh, anh cũng cực kỳ ít xã giao lại càng không phí thời gian tham gia mấy chuyện vô bổ ở nhà, không người nào dám tìm anh xác nhận chứng thực, ngay cả Hạ Ngôn vẫn không dám xác nhận với anh.
Ánh mắt không tự giác nhìn sang Hạ Ngôn, cô cũng đang chần chờ nhìn anh, khuôn mặt và ánh mắt vẫn là vẻ non nớt của 5 năm trước.
Cô luôn luôn sợ anh, sự lạnh nhạt và ít nói của anh cho cô cảm giác khoảng cách.
Bọn họ không giống như người bình thường từ yêu đi đến hôn nhân, cũng không giống vợ chồng bình thường thân mật khắng khít. Ngày đầu tiên sau kết hôn, bọn họ thậm chí vẫn chỉ là người xa lạ.
Dũng cảm duy nhất trong cuộc đời của cô, đại khái chỉ 3 giây là dùng xong, là gả cho anh - người có tiếng xấu, hai bàn tay trắng.