Nhân viên : Chị, vị khách này ...
Nữ quản lý nhìn nhìn xuống đất hiểu rõ mọi chuyện.
Cô đi đến nói " Quý khách, đây là chậu hoa Lan quý nhà hàng vừa chuyển về để tiếp đón khách quý.
Nếu theo quy định quý khách phải hoàn trả lại giá trị của chậu hoa Lan này".
Cô ta vừa mỉm cười vừa lễ phép nói với Tô Uyển Nhi.
Nhưng từ ánh mắt đến lời nói đều không hề đượcnhư cách cô ta thể hiện.
Chiêu trò này Tô Uyển Nhi nhìn đã quen, cô không tỏ thái độ gì chỉ đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô ta tự mình nói.
Tô Uyển Nhi : Từ khi nào khách sạn có quy định này vậy ?
Cô gái quản lý nhíu mày.
Đúng là không có quy định này nhưng phụ nữ bản năng trời sinh là ghen ghét, hể thấy ai có gia thế lại xinh đẹp hơn mình thì ghét thôi.
Quản lý : Đây là quy định của khách sạn, mong quý khách đừng làm khó.
Tô Uyển Nhi sẳn đang không có nơi trút giận liền muốn xả lên người cô quản lý hách dịch này.
Cô như thói quen cũ mỗi khi trêu chọc hay muốn kiếm chuyện với người khác.
Tô Uyển Nhi : Vậy sao ? Nếu tôi không thì sao ?
Cô quản lý cũng không yếu thế, cô cười quay sang nhìn cô bé nhân viên " Là do cô bé này không tròn chức vụ, nếu quý khách không đồng ý bồi thường thì không còn cách nào chúng tôi đành phải trừ vào lương cô ấy."
Vừa nói vừa liết nhìn cô bé nhân viên " Chỉ sợ là phải trừ mất vài tháng lương của cô ấy rồi ".
Tô Uyển Nhi mỉm cười, chơi trò phủ đòn tâm lý.
Tập đoàn nhà cô tuyển dụng quả thật yêu cầu cao mà.
Chỉ có điều không đo được mức độ đạo đức thôi.
Thấy c ôkhông nói gì cô ta tiếp tục nói " Đối với quý khách có lẽ là không có cân lượng gì, nhưng vài tháng lương đối với cô bé này là vấn đề lớn".
Lúc này sắc mặt cô bé nhân viên đã trắng bệch, nếu thật sự bị trừ lương chắc cô khóc không ra nước mắt quá.
Số tiền đó với cô quả thật không nhỏ.
Tô Uyển Nhi nheo mắt đang định phản bác lại thì phía sau truyền đến tiếng nói " Để tôi thay cô ấy hoàn trả ".
Tô Uyển Nhi nhìn người đến từ ánh mắt lúc cười như hoa đào, đôi môi mỏng hồng hồng.
Ngoại trừ anh trai Nguyễn Chính Cần của cổ hid còn ai.
Anh bước đến cười cười trên mặt là cái mặt nạ một con ong.
Nguyễn Chính Cần : Tôi ở phòng 601.
Phí tổn cứ tính cho tôi.
Quản lý giật giật khóe miệng.
Khu khách sạn có 20 tầng, mỗi tầng có một phòng tổng thống.
Vào 1 tuần trước có một khách hàng đặt 4 phòng tổng thống một lượt, đây chính là vị khách quý bọn họ chờ đón.
Lúc đó anh ta còn đặt biệt yêu cầu khách sạn trang trí hoa lan vì bạn của anh ta rất thích.
Quản lý : Nếu vậy tôi xin phép.
Cô ta xoay người quay đi, cô bé nhân viên vội cuối đầu cám ơn rồi cũng rời đi.
Hai người đứng phía sau nhìn theo hướng họ đi, Nguyễn Chính Cần vỗ vào vai Tô Uyển Nhi cười nói " Thuê được nhân viên như vậy tiết kiệm cho nhà em không ít he ".
Tô Uyển Nhi cũng cười " Em nghĩ cũng nên thay quản lý nơi này rồi ".
Bản nhạc kết thúc mọi người quay về chỗ, bản nhạc thứ 2 bằng đàn piano vang lên.
Nguyễn Chính Cần thân sĩ đưa tay mời Tô Uyển Nhi nhãy với anh một điệu.
Tô Uyển Nhi cũng hào phóng đặt tay lên tay anh.
Lúc này Hyun rất căm tức, đáng lẽ lần đầu anh đã muốn nhãy cùng cô nhưng do có sinh viên hỏi việc nên anh đành chờ cho bản nhạc sau.
Ai ngờ lại bị anh ta cướp mất.
Hải Lam vốn định sau khi xong sẽ đi xem là có chuyện gì.
Trong lúc vừa rồi coi đã nhìn th ấy phía xa Nhi đang đứng nói chuyện với nhân viên khách sạn, nhìn tư thế của Nhi cô liền biết Nhi đang mất hứng.
Cô sợ nếu Nhi một mình thêm một lúc sẽ có chuyện ,cũng không ngờ có người đến trước cô.
Hai tay Tô Uyển Nhi đặt lên vai Nguyễn Chính Cần, anh thì ôm lấy eo cô hết sức thân mật.
Chẳng qua là tư thế cần khi phải khiêu vũ thôi nhưng trong mắt kẻ khác thì 2 nguổng rất tình tứ .
Nguyễn Chính Cần : Tô đại tiểu thư lần này bất lực à ?
Tô Uyển Nhi : Một giảng viên với những thủ đoạn nhỏ nhoi vụn vặt sao qua mặt được trap girl đầy kinh nghiệm như em.
Nguyễn Chính Cần chề môi " Mạnh miệng ".
Tô Uyển Nhi : Em tin tưởng Hải Lam.
Còn cô ta ....
Nguyễn Chính Cần : Theo anh nghĩ để bà tổ cô của chúng ta bên cạnh một tra nữ như em mới là mệt mỏi.
Tô Uyển Nhi tặng anh một nụ cười quyến rũ " Để em cho anh biết em không chỉ mạnh miệng mà chân cũng không thua kém đâu "
Nguyễn Chính Cần : Là ý gì ?
Chưa kịp thắc mắc xong thì bàn chân truyền đến một trận đau nhức.
Gót giày cao 10 phân của Tô Uyển Nhi không thương tiếc mà dẫm lên giày của anh.
Tuy anh mang giày tây nhưng gót giày rất nhọn dùng sức dẫm lên cũng sẽ rất đau.
Anh dỡ chân lên dùng tay ôm lấy chân mặt nhăn nhó.
Tư thế cứ như đang chuẩn bị chơi chọi gà vậy, Tô Uyển Nhi xoay người rời đi phía sau là giọng anh oán trách " Đúng là ác nữ mà ".
Hải Lam nhìn thấy thì không khỏi thở dài, ngoại trừ với cô thì với ai Nhi cũng ngang ngược không thương tiếc như vậy.
Tô Uyển Nhi đi đến trước mặt Hải Lam tháo mặt nạ ra, Hải Lam thấy vậy cũng tháo theo.
Tô Uyển Nhi : Mình, chúng ta về phòng thôi.
Hải Lam gật đầu, 2 người còn chưa kịp đi đã nghe Ngô Thanh Nhu nói " Hải Lam và Chị Uyển Nhi ăn chút gì đi, 2 người vẫn chưa ăn gì ".
Đáng lí Tô Uyển Nhi đang rất muốn về phòng tắm rửa một phen.
Nghe vậy th ìvượt dừng lại, đúng là nên để em ăn chút gì đó.
Có thực mới lăn lộn được.
Sau khi ăn từ chối mọi lời mời cả 2 cùng về phòng rồi nằm ịch xuống giường.
Hải Lam vuốt ve chơi đùa tóc Tô Uyển Nhi, cả ngày hôm nay lãnh đạm Nhi quá nhiều rồi, có lẽ cần bù đắp lại một chút.
Buộc chặt Mình của cô một chút..