Sáng hôm sau Tô Uyển Nhi đi theo Uyển Thư về nhà xin tội với mẹ cô.
Đi vào ngôi biệt thự cô sống hơn 20 năm mà tay chân run rẩy.
Uyển Thư : Chị làm gì vậy, v ềnh àmình đi gặp mẹ mình có cần căng thẳng vậy không ?
Tô Uyển Nhi : Em không biết mẹ chúng ta nguy hiểm cờ nào sao.
Chị cần chuẩn bị tâm lý.
Uyển Thư : Em thấy chị chỉ cần xuất tuyệt chiêu dẻo mồm c ủamình là mẹ xiêu lòng thôi.
Tô Uyển Nhi : Lần này không đơn giản vậy.
Chị bỏ trốn trước ngày đính hôn, chuyện căng đét vậy mẹ không dễ bỏ qua đâu.
Hai người bước vào cửa phòng khách rộng lớn xa hoa.
Có một quý phu nhân đang mặc thân liền váy dài màu xám ngồi trên ghế sofa tay cầm ly trà hoa cúc nhàn nhã uống trà.
Bộ dáng này Tô Uyển Nhi đã lâu rồi không thấy, cô chạy đến xà vào lòng người phụ nữ ấy.
Tô Uyển Nhi : Mẫu thân đại nhân con nhớ mẹ quá !!!
Nguyễn Thư Nhàn nhẹ nhàng đặt ly trà xuống dùng 1 ngón tay đẩy đầu Tô Uyển Nhi ra khỏi người mình, cười như không cười nói " Ây chao Tô đại tiểu thư thật vinh hạnh cho tôi khi được cô nhớ đó đa ".
Tô Uyển Nhi giật mình, cái giọng điệu này sao mà giống cái thập niên xa xôi kia vậy cà.
Tô Uyển Nhi mèo nheo, giọng chãy nước ôm ôm lấy người Nguyễn Thư Nhàn " Mẹ à.....!Trong lòng con lúc nào cũng nhớ thương mẹ, mẹ là nhất nhất rồi ".
Nguyễn Thư Nhàn : Vậy sao ? Vậy cả năm nay cô đã đi đâu, bỏ mặc chồng sắp cưới của cô ....
Tô Uyển Nhi không cười nổi nữa...!CHỒNG SẮP CƯỚI nghe mà nổi hết da gà da vịt.
Tô Uyển Nhi : Con không lấy...
Nguyễn Thư Nhàn : Hay con muốn đào hôn thêm lần nữa ??? Tô Uyển Nhi con nghĩ lần này còn thoát được ???
Tô Uyển Nhi : Mẹ~~~~~~~ Ép dầu ép mỡ chớ ai nở ép hôn.
Nguyễn Thư Nhàn liết cô một cái mỉm cười " Vậy năm đó con cưa cẩm con trai của bạn học mẹ, người đó còn là giáo viên của con rồi ruồng bỏ người ta như vậy thì tốt".
Tô Uyển Nhi và Uyển Thư nhìn nhau, chuyện đó đã qua cách đây rất lâu rồi hồi cái thời tụi cô còn là học sinh cấp 3.
Không ngờ mẹ cô còn ghim đến giờ, thật không hổ là mẹ của các cô.
Uyển Thư : Được rồi mẹ, chuyện đã qua lâu rồi mà.
Nguyễn Thư Nhàn nhìn cô, mấy con cá mè này lại bênh vực nhau.
Nguyễn Thư Nhàn : Vậy được mẹ cho con.
Mẹ sẽ cho con cơ hội.
Tô Uyển Nhi hết sức vui mừng, cô biết nếu đấu tranh cháu hẳn cô thắng nổi mẹ cô.
Nguyễn Thư Nhàn nhìn con gái vui mừng liền vội gáo nước...!" Đừng vội mừng, từ đây đến sinh nhật 30 của con nếu còn không mang người về trình diện cho mẹ và ba con thì con phải lấy người mẹ đã chọn ".
Tô Uyển Nhi nhăn mi, cái này gọi là cơ hội sao.
Từ đầy đến đó chỉ còn hơn 1 năm, cô không chắc mình coa thể tìm được Hải Lam.
Mà thôi còn tốt hơn là ngay lập tức.
Tô Uyển Nhi : Được, con đồng ý.
Nguyễn Thư Nhàn quay sang nhìn Tô Uyển Thư " Còn con mau giảm bớt việc mẹ cũng muốn có thêm thành viên gia đình ".
Bà không ép c ôvofcoo không có hứng thú yêu đương.
Hơn nữa cô là người tiếp quản công ty thay Tô Uyển Nhi vì chị ngoài đam mê y học thì không có hứng thú với công ty.
Cả gia đình cô đều nuông chiều chị ấy như vậy.
Đặt biệt là cô.
Uyển Thư : Dạ mẹ.
0...........0
Trong 1 tháng ở nơi này Hải Lam đã học được rất nhiều thứ từ cách ăn mặc đến cách xưng hô, cách sử dụng điện thoại.
Mọi thứ dần đi vào quỷ đạo.
Cao Văn : Em có muốn gặp Tô Uyển Nhi ?
Nghe được cái tên quen thuộc thân mình Hải Lam chợt run lên.
Sao mà cô không muốn cho được, cô nhớ cô ấy đến mức đêm nào cũng mơ thây cô ấy.
Trong điện thoại của cô có một tấm ảnh của cô ấy, đó là do Cao Văn đưa cô đêm nào coi cũng nhìn thật lâu rồi mới có thể ngủ.
Nhưng cô không dám gặp cô ấy, cô sợ mình không kiềm được sợ không cố gắng được.
Cô ấy khi ở nhà cô đã giỏi giang như vậy bây giờ được trở về thế giới của mình càng ưu tú hơn, nếu cô không cố gắng học hỏi sẽ không sánh kịp.
Vì vậy nổi nhớ này cô sẽ kiềm đên khi mình đủ khả năng đứng trước mặt cô ấy.
Hải Lam : Không, tạm thời bây giờ em không thể gặp.
Cao Văn hiểu quyết tâm của cô.
Để hợp thức hóa thân phận của em ấy cô đã dùng các mối quan hệ của mình để nhận em ấy vào nhà mình làm con nuôi sau đó là các giấy tờ công dân.
Cao Văn đưa Hải Lam đi đến thành phố khác để em ấy học tập.
Tìm gia sư về nhà dạy từ kỷ năng giao tiếp đến kiến thức kinh tế, vì trước đây sổ sách trong nhà cũng do em ấy trong cô nên kinh tế rất hợp với em.
Hải Lam rất thông minh học rất nhanh.
Cô bằng lòng bỏ thời gian giúp em ấy, cô xem em ấy như em gái ruột của mình.
Cô sợ nếu c ứở Sài Gòn thì sẽ bị Tô Uyển Nhi phát hiện, ở đó gia thế của nhà nó rất lớn hơn nữa cô cũng sợ bạn bè và đồng nghiệp của mình phát hiện.
Cô cũng có người mình nhớ thương và mong muốn được gặp.
Cô yêu thầm người ta cũng 10 năm rồi, nhưng tình cảm này cô nghĩ chỉ mình mình biết là đủ rồi.
Hải Lam nhìn nhìn số giấy tờ trên bàn, những thứ này thật sự rất khó nhưng khó đến mấy cô cũng không ngại.
Vì đây là cách để cô đến gần người cô yêu hơn.
[ Nhi nhất định phải chờ em đó đa ]..