Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 263: Tôi bao toàn bộ

 

“Không biết, nếu cô không thích thì có thể nói thẳng, trùng hợp là anh tôi có cho tôi nghỉ để đưa cô ra ngoài hưởng trăng mật.” Anh ta cũng đã quyết định xong địa điểm rồi, chỉ là chưa có cơ hội để đi.

Anh ta thực sự chỉ muốn ra ngoài giải sâu một chút.

‘Em không quan tâm, nói chung là em mặc kệ, em không muốn nhìn thấy cô ta ở trong nhà này nữa, bây giờ cứ nghĩ đến việc phải sống chung một mái  nhà với cô ta là em thấy khó chịu.” Cô ta còn ở đây mà chuyện đã thế này, nếu không có cô ta thì không chừng người đàn bà kia còn làm ra chuyện gì kinh khủng hơn.


“Đinh Thanh Uyển, tính tôi thế nào, tôi cho rằng cô đã biết rõ” Hoắc Minh Vũ bỗng nhiên thấy chán ghét, anh ta đối xử với Đinh Thanh Uyển tốt hơn với Từ Thanh Lam nhiêu, nhưng Đinh Thanh Uyển lại không hề biết điều.

“Nếu không có chuyện gì, tốt nhất cô đừng nên chọc tức tôi, ở nhà này, cô có thể ở thì hãng ở, không được thì ly hôn cũng không sao. Anh ta đang cảnh cáo, cũng là lời dặn dò cuối cùng, dù sao anh ta cũng đã lấy được thứ mình muốn. Giá trị lợi dụng của Đinh Thanh Uyển đã không còn, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn làm một mợ hai bình thường ở nhà họ Hoắc thì anh ta cũng không ngại phải nuôi thêm một người.

Nghe hiểu lời Hoắc Minh Vũ, dù cô ta có không cam tâm đi chăng nữa, sau cũng phải cố nuốt xuống chuyện lần này, người đàn ông này thật quá đáng.

“Lợi dụng tôi xong thì lập tức muốn vứt bỏ? Ngươi nằm mơ đi.” Cô ta đã ký hợp đồng trước hôn nhân, bây giờ mà ly hôn chính là bị thiệt nhất, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta hận Hà Vân Phi đến mức này, hợp đồng đó là do Hà Vân Phi soạn ra, không hề có chút sơ hở nào.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô không muốn trở thành Tô Thanh Anh thứ hai đi” Nếu anh ta muốn thì, anh ta sẽ có nhiều cách để làm cô ta thấy khó chịu.

Chẳng qua là anh ta không làm vậy, đây là nể mối quan hệ vợ chồng của hai người.

“Anh đủ rồi đó, đồ cặn bã” Cô ta giận dữ há miệng mắng to, cuối cùng đành cố nhịn, vì khi làm căng lên sẽ để bố mẹ biết, khi ấy chắc chắn họ sẽ giận đến mức ngất luôn.

“Tôi nghĩ bây giờ chuyện cô nên băn khoăn không phải là tôi có cặn bã hay không, mà là cô có thực sự muốn chung sống với tôi hay không” Anh ta cười tà, đây cũng tính là bắt được điếm yếu của Đinh Thanh Uyển, nếu không thì chẳng biết làm sao để dạy dỗ người phụ nữ này.


“Coi là anh giỏi, cứ chờ đấy” Cô ta nói xong thì quay người đi trước, bất mãn trong lòng ngày càng tăng thêm.

“Tôi thấy cô nên suy tính một chút xem, rốt cuộc cô muốn cái gì sau đó thì cân nhắc thử xem, cô có đủ vốn liếng để đối đầu với tôi hay không.” Anh †a thực sự có cảm giác người đàn bà này sống mà không có não.

Nếu không cũng sẽ không làm chuyện như vậy, làm cho mọi người thấy không biết nên khóc hay cười.

“Nếu có thể, tôi cũng thấy tôi nên suy nghĩ một chút, lúc nào nên làm chuyện cực đoan” Mối quan hệ giữa cô ta và Hoắc Minh Vũ cũng chưa đến mức đi vào ngõ cụt, ít nhất khi hai người sống chung vẫn rất thoải mái, chỉ có điều thỉnh thoảng Hoắc Minh Vũ không chịu nổi sự phóng khoáng tự do của cô ta.

Nhưng điều này cũng không thể trách.

“Cô cứ nghĩ kỹ đi, muốn đi trăng mật ở chỗ nào.” Cuối cùng Đinh Thanh Uyển cũng im miệng, anh ta bắt đầu lặng lẽ sắp xếp lại công việc.

Không biết giờ này anh trai đã ngủ chưa, luôn cảm thấy muốn chia một ít công việc cho anh ấy.


Gõ cửa một cái, Hoắc Minh Dương ở bên trong đáp một tiếng, anh ta liền trực tiếp bước vào: “Muộn vậy rồi vẫn còn cầm văn kiện sang tìm anh à?” Bình thường khi Hoắc Minh Vũ về nhà luôn không thích mang theo công việc, hôm nay lại làm loạn đến tận đây, lần đầu tiên xuất hiện.

“Anh, anh nghĩ thế nào vậy, đã ở bên Tô Thanh Anh rồi, còn đưa Hà Vân Phi tới nơi này?” Vấn đề mà anh ta hỏi khiến cho Hoắc Minh Dương khó có thể trả lời, không biết nên nói cái gì.

“Thật ra thì em thấy anh có thể tính toán chút xem, có nên làm chút chuyện gì đó không.” Anh ta cười một tiếng, trong lòng hưng phấn dị thường.

“Em nghĩ gì vậy, chuyện này không liên quan đến em” Anh lạnh nhạt nói, có chút chán ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận