"A!" Khương Nhã Kỳ lắc đầu la hét, cố gắng rũ bỏ mái tóc đen đang cháy của mình.
Hùng Minh Dũng ở bên cũng kinh hãi, vội duỗi tay giúp cô ta.
Nhưng càng giúp càng loạn, lúc anh ta đứng dậy bước qua chậu than và giỏ đựng tiền giấy, tiền giấy mới bị xới lên cùng tiền giấy chưa cháy trong đó bỗng bay tứ tung, tất cả đều bay về phía Khương Nhã Kỳ.
Trong tích tắc, Khương Nhã Kỳ như biến thành người lửa.
Giữa tiếng kêu la của cô ta, tiếng cười khúc khích và tiếng nức nở trầm thấp lại nổi lên.
Trong ngọn lửa bốc lên như thể có vô số bóng người vây lấy Khương Nhã Kỳ, vươn tay ra xé xác cô ta.
Tôi sợ đến mức toàn thân đông cứng lại, hét lên, những người làm công chính thức ở sảnh số 4 cũng vội cầm bình chữa cháy dập lửa cho Khương Nhã Kỳ.
Khuôn mặt và bàn tay trắng nõn của cô ta nổi đầy nốt phồng rộp, cô ta đưa tay che mặt, kêu la như một bóng ma.
Tôi kinh hãi, theo bản năng muốn đứng dậy chạy qua thì bị Tạ Vân An giữ lại: "Không muốn chết thì đừng có chạy lung tung.
"
Đã là lúc nào rồi còn lo mấy chuyện này!
Tôi vừa định mắng anh thì lại thấy Hùng Minh Dũng vừa sợ hãi vừa ngây ngốc cầm tiền giấy, trơ mắt nhìn Khương Nhã Kỳ ngã xuống đất, muốn vươn tay nhưng không dám đụng vào cô ta nên rụt lại.
Mấy nén hương chuyển động theo tay anh ta.
Như thể ai đó đang nắm tay Hùng Minh Dũng, hít khói nhang như hút thuốc.
Tôi ở yên một chỗ, không dám nhúc nhích.
Họ hàng người chết trong sảnh số 3 và số 4 nghe tiếng chạy ra, bạn tôi làm việc ở sảnh 1 và sảnh 2 cũng chạy tới.
Chú Trương cùng một vài người lái xe tang của nhà tang lễ ra, khiêng một cái cáng tới.
Sau khi trấn an mọi người, ông ta vừa cẩn thận bế Khương Nhã Kỳ lên cáng định đưa tới bệnh viện vừa liếc nhìn chúng tôi.
Thấy tôi và Tạ Vân An vẫn đốt giấy, ông ta nhướng mày nhìn Tạ Vân An, nở nụ cười khó hiểu.
Trong số thân thích ở sảnh số 3, có một bà lão khoảng 60 tuổi sau khi thấy Khương Nhã Kỳ bị khiêng đi thì thở dài: "Lại đến lúc đốt vàng mã cho cô hồn, hằng năm đều phải tiễn đưa bảy người, không ngờ năm nay xảy ra chuyện sớm như vậy.
A, thanh niên mà, đúng là không biết sống chết?"
Hằng năm đều phải đưa tiễn bảy người?
Có ý gì?
Tôi lập tức dựng tóc gáy, ngẩng đầu nhìn bà cụ, nhưng bà ta chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi xoay người vào trong.
Trông có vẻ bà ta cố ý nói điều này với tôi.
Tôi theo phản xạ muốn đuổi theo, Tạ Vân An lại vỗ mạnh vào vai tôi, quát: "Đào Thu Di, đốt giấy đi!"
Bị vỗ một cái, bả vai nóng lên vì đau, trực tiếp áp chế mồ hôi lạnh ròng ròng trên người.
Nghĩ đến sự kỳ lạ của Khương Nhã Kỳ và lời bà cụ nói, tôi đoán anh đang giúp mình.
Theo quan niệm dân gian, con người có ba ngọn lửa, một ở đâu, hai ở vai trái phải, chỉ cần ba ngọn lửa ấy không tắt, ma quỷ sẽ không thể đến gần.
Mỗi lần Tạ Vân An vỗ vai tôi đều rất mạnh tay khiến chỗ đó vừa nóng vừa rát.
Nhưng sau khi được anh vỗ, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi lập tức biến mất, thay vào đó là cơn tức giận dâng trào.
Anh đang cố ý đuổi hàn khí giúp tôi!
Nhưng tôi vẫn trừng mắt nhìn anh: "Biết rồi, anh có thể nhẹ tay chút được không hả!"
Tôi vừa cho một tờ tiền giấy vào chậu than, bạn nữ cùng lớp Trần Mặc đi tới, liếc nhìn tôi: "Khương Nhã Kỳ gặp tai nạn, cậu vẫn còn tâm trạng đốt giấy, không lẽ chỉ vì kiếm tiền mà cậu không quan tâm đến bạn bè của mình sao? Cô ấy gặp chuyện, cậu cũng không nghĩ cách cứu cô ấy, cậu thấy chết không cứu không sợ gặp báo ứng hả!"
Bạn trai cô ta vội kéo cô ta lại.
Cô ta vẫn tiếp tục quát vào mặt tôi: "Bây giờ bọn tớ sẽ đến bệnh viện xem tình hình Khương Nhã Kỳ, cậu có đi cùng không?"
Những người khác ở cạnh cô ta đều lạnh lùng nhìn tôi cứ như tôi thật sự thấy chết không cứu vậy.
Tôi không khỏi nắm chặt tờ giấy, thoáng nhìn qua Hùng Minh Dũng giống như bị dọa cho váng đầu.
Khương Nhã Kỳ bị thương rất nặng, mọi người cùng tới đây, tôi quả thật nên theo họ đến bệnh viện.
Nhưng nghĩ đến chuyện quái dị trước khi Khương Nhã Kỳ gặp chuyện, tôi có cảm giác chuyện này không hề đơn giản.
Tôi còn do dự, Trần Mặc đã mất kiên nhẫn, bực bội đá chậu than trước mặt tôi: "Đốt! Đốt! Đốt! Cho cậu đốt này! Bây giờ không đốt được nữa, tôi xem cậu đốt cái gì!"
Chậu than úp lại, tro bên trong bay tứ tung, hơi nóng bốc lên, bóng đen chập chờn, mơ hồ có những bàn tay xanh trắng vươn ra bắt lấy tro tàn giữa không trung.
Tôi sợ hãi vội giữ lấy chậu than, nhưng vừa đưa tay, Tạ Vân An đã cầm tiền giấy giữ lấy nó: "Coi chừng bỏng tay.
"
Sau đó, anh quay sang nói với Trần Mặc và những người còn lại: "Nghe tôi khuyên, quay lại tiếp tục đốt giấy đi.
"
Rồi anh trịnh trọng nó với Hùng Minh Dũng: "Nhất là cậu.
"
Nhưng Trần Mặc lại hừ lạnh: "Anh là cái thá gì? Đang kỳ nghỉ hè anh có thể đến đây làm thêm cũng là nhờ có quan hệ với Đặng Hi Yên lớp chúng tôi đúng không! Anh dựa vào đâu mà xen vào hả! Cút cho tôi!"
Tạ Vân An bất lực thở dài, cúi đầu tiếp tục đốt giấy, không nói nữa.
Càng như vậy, nhóm Trần Mặc càng phẫn nộ, vừa nhìn tôi chằm chằm vừa phê phán.
Chuyện lạ hết lần này đến lần khác xảy ra gần như đã phá hỏng thế giới quan của tôi, tôi cố gắng thuyết phục họ quay về đốt giấy nhưng họ không nghe.
Tôi nhìn Hùng Minh Dũng im lặng từ nãy đến giờ, ồn ào lâu như vậy, hắn không hề lên tiếng một câu, điều này khiến tôi có cảm giác không ổn.
Tôi vội hỏi Hùng Minh Dũng: "Dù mấy cậu muốn đi thăm thì mấy cậu có biết chú Trương đưa Khương Nhã Kỳ đến bệnh viện nào không? Đã nửa đêm rồi, ở đây không dễ gọi taxi, chúng ta đi thế nào? Hùng Minh Dũng, sao cậu không nói gì? Cậu có số điện thoại của bố mẹ Khương Nhã Kỳ không?"
Xảy ra chuyện như vậy không phải nên báo cho bố mẹ trước sao?
"Cậu ta bị dọa thành thế còn nói cái gì.
Báo cho bố mẹ, cậu ta dám sao? Chuyện của cậu ta với Khương Nhã Kỳ vốn dĩ giấu người lớn mà! Còn việc đi bệnh viện nào, cứ hỏi chú Trương là biết, vừa rồi tình huống khẩn cấp, phải dùng đến cả xe tang, ai mà có thời gian! " Nói tới đây, Trần Mặc phát hiện có chỗ không đúng.
Cô ta và Khương Nhã Kỳ là bạn thân, cũng nóng vội, vì thế lập tức gọi cho Đặng Hi Yên xin số chú Trương.
Kết quả không ai bắt máy.
Tôi nhờ Tạ Vân An đốt giấy, còn mình đến sảnh số 3 hỏi xin người bên trong số điện thoại của nhân viên nhà tang lễ.
Không ngờ đi vào chỉ thấy một bức chân dung dưới tấm màn màu trắng treo ở giữa, đó rõ ràng là bà cụ vừa nói chuyện với tôi!
Tôi sợ đến mức không nói được gì, toàn thân lạnh toát, ước bản thân có thể lập tức thoát khỏi đây.
Mãi đến khi nhân viên bảo vệ sảnh 3 đến tò mò hỏi tôi, tôi mới hoàn hồn.
Tôi đưa tay sờ Phật ngọc trước ngực, run rẩy hỏi xin số điện thoại của chú Trương.
Nhưng nhân viên kia lại nói: "Chỗ chúng tôi không có ai họ Trương, ở đây ai cũng có vị trí riêng, không ai làm ca đêm cả.
"
Tôi nhìn di ảnh, nhớ lại vừa rồi bản thân đã thấy ma, lập tức hồn vía lên mây.
Tôi vội chạy ra ngoài đến sảnh số 4 hỏi nhân viên trực ở đó xem có thấy chú Trương có xuất hiện khi lửa bốc lên hay không.
Nhưng vừa chạy đến sảnh số 4 thì lại phát hiện bên trong tối đen như mực, nhân viên ở sảnh số 3 cũng đi ra, nói với chúng tôi: "Hôm nay sảnh số 4 không làm, chỉ có đốt giấy thôi, không có ai ở bên trong.
Cô cậu nói bạn của mình bị lửa đốt nên được đưa đi cấp cứu rồi sao? Xe tang lễ có quy định không được phép chở người sống, nhất là người bị thương! "
Nói tới đây, nhân viên liếc nhìn Tạ Vân An đang đốt giấy, lộ vẻ hoảng sợ.
Ông ta vội nói với chúng tôi: "Đốt giấy tiếp đi! Đừng dừng lại, cũng đừng đốt nhanh quá, giỏ giấy này phải đốt đến rạng sáng! Không được dừng lại, đừng chảy lung tung!"
Nhân viên nhìn nhóm Trần Mặc: "Sống chết có số, để tôi đi gọi cho chú Trần bảo ông ấy tới ngay.
"
Rõ ràng là đã xảy ra chuyện lớn.
Nhân viên vừa gọi điện vừa nói với tôi và Tạ Vân An: "Cô cậu đốt tiếp đi, đừng chọc giận họ.
"
Nhóm Trần Mặc khi nãy tận mắt thấy nhân viên trực ở sảnh số 4 cùng người nhà đi ra, bây giờ lại không thấy ai, tất cả đều tái nhợt vì sợ.
Nhưng bọn họ vẫn tôi một câu bạn một câu hỏi có phải nhà tang lễ này muốn làm gì không.
Tôi nhìn Tạ Vân An, tiếp tục đốt giấy.
Rất nhanh chú Trần đã tới, vừa nghe nhân viên sảnh 3 kể lại đại khái liền liếc Hùng Minh Dũng, đi tới gần hắn ngửi ngửi, sau đó đá hắn một cái: "Tôi đã nói gì? Không được làm chuyện đó, không được làm chuyện đó, mấy đứa còn làm chuyện đó trong phòng nghỉ! Thuê khách sạn bên ngoài khiến cậu sạt nghiệp à, hay là nghẹn một chút thì chết? Cậu tự hại mình thôi chưa đủ, còn muốn hại mọi người sao! Xe tang kia đi hướng nào, phải tìm nó ngay! Còn các cô cậu nếu không muốn chết thì lập tức quay về đốt giấy! Nhanh lên!'
Thái độ của chú Trần quá gay gắt cộng thêm sự quỷ dị của sảnh 4, nhóm Trần Mặc không dám nói gì, quay về đốt giấy.
Ngay cả Hùng Minh Dũng bị đá mấy đá cũng ngoan ngoãn nhận vàng mã nhân viên đưa rồi ngồi xổm xuống trước cửa sảnh 4 để đốt.
Chú Trần gọi điện cho những người làm ca đêm trong nhà tang lễ, huy động tất cả đi tìm Khương Nhã Kỳ.
Sắp xếp xong xuôi, ông ta nhìn tôi và Tạ Vân An, lúc nhìn giỏ tiền giấy thì thở dài, rời đi với đôi mắt buồn bã.
Chú Trương không phải người của nhà tang lễ, bà cụ kia đang chờ người chết hỏa thiêu!
Sảnh số 4 tổ chức tang lễ, dù là người cầm bình chữa cháy hay người ra xem náo nhiệt thì đều không tồn tại!
Càng nghĩ tôi càng sợ, thậm chí tôi không dám nhìn vào sảnh số 3.
Nhiều lần tôi muốn hỏi Tạ Vân An chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đi theo bà cụ lúc nãy.
Tạ Vân An đang chuyên chú đốt giấy bỗng thấp giọng nói: "Biết niệm kinh không? Biết thì niệm đi.
"
Trước khi đến đây, mẹ có dạy tôi một đoạn, tuy tôi không hiểu nhưng nói chung là để xin bình an, vì thế tôi vừa đốt giấy vừa đọc.
Vừa hoang mang vừa sợ hãi, vừa buồn ngủ vừa mệt, vừa lo lắng vừa nghi ngờ!
Tôi thầm nghĩ nếu mình bình an đến bình minh, tôi sẽ không quay lại đây nữa.
Mọi thứ tạm thời lắng xuống đến 3 giờ sáng, kể từ vụ tai nạn của Khương Nhã Kỳ, Hùng Minh Dũng luôn chết lặng đột nhiên thở dốc, tiếng sau trầm thấp hơn tiếng trước.
Theo âm thanh đó, hắn đứng dậy, mở khóa quần, tiếng thở càng lúc càng lớn, thậm chí xen lẫn có tiếng phụ nữ rên rỉ.
Hình ảnh quá chướng mắt, tôi theo bản năng cúi đầu không dám nhìn, vội lấy di động ra gọi cho chú Trần.
Trông Hùng Minh Dũng cứ như bị thôi miên.
Chú Trần nói đúng, nhà tang lễ là nơi đầy âm khí, nam nữ làm việc đó dễ khiến dương hỏa thất thoát, sẽ bị nhiễm bẩn.
Thấy Hùng Minh Dũng càng ngày càng kỳ lạ, tôi có lòng muốn cứu nhưng lại không được phép chạy lung tung.
Trong lúc chờ liên lạc được với chú Trần, tôi lén nhìn Hùng Minh Dũng xem hắn định làm gì.
Nhưng trước khi điện thoại kết nối, Hùng Minh Dũng đột nhiên gầm lên, sau đó cái lưng đang hơi khom của hắn ngửa lên, hai tay ôm không khí, hai chân đưa đẩy thật mạnh.
Có một tiếng "Ô", là tiếng thứ gì đó bị xé rách.
Rồi hắn ngẩng đầu, miệng ngậm vật lạ, khóe miệng dính đầy máu, tóc cũng vậy, trông có vẻ như rất đau đớn, khóe mắt giật giật, nhưng nét mặt của hắn vẫn như cười với chúng tôi.
Hắn!
Đây là!
Sau vài tiếng cười khúc khích kỳ lạ, Hùng Minh Dũng không chịu nổi nữa, ngất đi.
.