Như có chút chơi vơi, một chút buông xuôi bùi ngùi, lại như vẫy vùng giữa vô vàn những cảm xúc đang chực chờ bùng nổ. Ánh mắt này... ngỡ sẽ không bao giờ còn cơ hội quay về nữa, nhưng...
"Tôi đã đánh cược với mình... trong giấc mơ"
cậu mấp máy môi, âm thanh như phải đấu tranh dữ dội với cơn khô rát đau buốt nơi cuống họng mới thoát ra thành tiếng mà không phải là luồng hơi khàn khục thảm hại.
Junhyung giật mi mắt, vẻ nhợt nhạt trầy trật hoàn toàn bị thổi bay biến trước cơn bất ngờ, Yoseob vừa nói gì?
"Đánh cược?" đến chính hắn cũng ngạc nhiên với câu đáp lại nhẹ tênh này dù cổ họng mình cũng khô đặc dậy rõ cảm giác như bị đinh ba cày xới: "Em đánh cược điều gì?"
"..."
"Nếu còn cơ hội tỉnh lại, tôi sẽ không lẩn tránh bất kì điều gì nữa"
"..."
"Nên đây là lần đầu tiên em nhìn thẳng vào mắt anh?"
"..."
.
.
Thêm một khoảng miên man tan trong im lặng, mắt nhìn như rót vào lòng nhau những say sưa sôi sục, như cố leo qua chênh vênh để tìm lại thăng trầm bên bờ yêu thương cũ.
Bởi vì hiện tại đã không giống với quá khứ 5 năm. Vì Junhyung chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt dồn nén quá nhiều những tâm sự đang chực chờ bùng nổ thế này ở Enel. Vì Yoseob chưa bao giờ cảm nhận được nỗi ưu tư kia trong đôi mắt Junhyung, mê mông những xót xa và hoang vắng...
.
.
.
"Yoseob..."
"..."
"Yoseobah"
"..."
"Yoseobie... Anh rất muốn gọi tên em như thế"
"Anh đã nghi ngờ tôi ngay từ đầu!"
"Anh sợ phải ngộ nhận"
"..."
"Một khoảng thời gian trái tim anh dường như quá tải. Mỗi ngày đều có hàng chục cú điện thoại báo rằng đã trông thấy em"
"..."
"Anh... Em sẽ không hiểu cảm giác này. Chúng..."
"..."
"Yang Yoseob dường như bất kì ai cũng có thể dễ dàng tự nhận. Anh giận dữ, phát điên và..." hắn dừng lại, hai đầu lông mày bị đau đớn, tổn thương kéo lại gần nhau, những khổ sở không thể nói ra cũng theo đó mà co rút trong tim.
"Cái tên Yang Yoseob dần trở thành xứ xa xỉ nhất trên đời đối với anh"
"..."
"Có khi nào chỉ gọi tên 1người... mà em đau đớn đến sợ hãi? Cái tên không thể mua bằng tiền, bán hết cả dằn vặt của anh, tự trách của anh cũng mãi mãi không đủ"
Hắn nhắm mắt, cố che đi làn nước mỏng vừa loáng lên. Che hết mọi nhớ nhung cuồng dại và thương tổn chồng chất như bản thân đã luôn ngoan cố làm trong suốt 5năm.
.
.
.
Vì em là người ra đi nên sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau của người ở lại. Vì em là kẻ phẫn nộ nên sẽ không bao giờ hiểu được hết những kìm nén trong anh. Và vì em muốn trả thù nên cũng sẽ không thấy được mọi hi sinh cùng lo toan anh dành cho đứa trẻ.
Cùng là yêu nhưng sao ta không gặp được nhau nơi bến đỗ. Hay con tàu rẽ nước mang hết những đồng điệu trôi xa? Hay thuyền kia nhất thời quên mất bến...
Hay bản nhạc đã bị số phận xoá đi mất quãng trung, để anh chơ vơ ở nốt nhạc đầu và em lạc lõng nơi khung nhạc cuối?
.
.
.
Yoseob đột nhiên thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc quá! Thống khổ thật sự của Yong Junhyung lúc này hệt như lần đầu tiên cậu thấy, khi hắn phát hiện cậu đánh cắp hồ sơ... Hai hàng lông mày cũng chau chặt như thế. Là cậu từ 5năm trước đã luôn ích kỉ tự quyết mọi việc theo ý mình, mặc cho hắn hiểu lầm và thương tổn. Là cậu hết lần này đến lần khác phủ nhận sự thật và xem nhẹ tâm tư Junhyung sao?
Thật ra Enel Moratti và Yang Yoseob không phải 2 mà cùng là 1 người, cố chấp, nhu nhược, sau đó là thiển cận và phiến diện? Chỉ chăm bẵm vào nỗi đau của mình mà quên mất rằng rất nhiều người khác cũng đang đau?
.
.
.
"Junhyung..."
"Đừng nhìn anh!" hắn nói, mắt vẫn nhắm.
Giống như ra lệnh, lại như van cầu, hay đơn giản thật khẽ phủ định vì muốn che đi cảm xúc.
"Mở mắt nhìn em!"
"..."
"Nhìn em này!"
"..."
Hắn mở mắt, thật chậm với một chút ngập ngừng, một chút đè nén.
Trong tim dần buông lỏng ưu tư khi nhìn người đối diện.
"Anh đang thấy ai?"
.
.
.
"Yang Yoseob..."
"Từ giờ tên em không còn xa xỉ nữa. Anh là nhà tư bản giàu có, rõ chưa?" cậu cười, khoé mắt lăn dài giọt trong suốt.
Lần đầu tiên Junhyung có thể dễ dàng gọi tên Yang Yoseob mà không vương theo sợ hãi, bi ai hay phẫn nộ dằn xé. Lần đầu tiên sau 5năm hắn bắt gặp lại bóng hình mình nơi đôi mắt cậu, thư thái và nhẹ nhàng.
Như mây.
Như ngày nắng.
Như gió thu.
Như trời xuân ấm.
Thinh lặng tan trong cơn ngọt ngào ngắn ngủi, chỉ bằng mắt nhìn, bằng gọi tên nhau và hoà mình trong hạnh phúc.
*
**
"Yomin đâu? Tại sao ở đây không có ai?"
"Anh muốn biết chuyện gì xảy ra 5năm trước sau khi em bị đâm?"
"Nói ra sẽ rất dài"