Cuối cùng sự băn khoăn trong lòng Cố Duy đã được giải quyết. Hắn thấy bầu trời sao mà sáng sủa, gió thổi sao mà ấm áp, mát mẻ, dễ chịu quá chừng, cả người thần thanh khí sảng hẳn. Hắn xoay người áp Bắc Sơn dưới thân, đưa ngón tay lau máu của cậu, rồi cúi đầu hôn đôi môi mềm mại như hoa anh đào tháng ba của cậu. Bắc Sơn hé miệng, hai tay vòng qua cổ hắn, nâng người lên, quấn quýt triền miên.
Một khắc đêm xuân, đáng giá ngàn vàng.
Cố Duy bắt đầu thở dốc, tay luồn xuống dưới quần, định phát triển tới bước tiếp theo. Khi ngón tay chạm tới gò mông mềm mại, hắn hưng phấn đến mức mặt mày đỏ rần. Khát khao mấy tháng qua bị nén lại, bấy giờ như chẳng khác nào lũ lụt phá đê, cuồn cuộn không ngớt. Cố Duy sờ soạng nơi cửa vào thần tiên kia, ngón tay phấn khích đến mức run rẩy.
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng nóng, như thể chỉ cần khẽ chạm là cả người sẽ bị đốt cháy, tựa như bản nhạc đã ngân đến nốt cao trào nhất...
“Ui ui!"
"Bắc..."
RẦM!
Cố Duy lăn ra sàn, một lúc lâu sau vẫn không hoàn hồn được.
Mãi sau hắn mới xoay người ngồi dậy, sầm mặt nhìn người đang cuộn thành một cục hết sức đáng thương trên giường kia, nghiến răng hỏi: "Sao em lại đá anh?!"
Bắc Sơn ấm ức lắm: "Đau chết em!"
Cố Duy chẳng biết làm sao mới phải, rõ ràng hắn còn chưa cho vào được nửa ngón tay nữa: "... Ngoan, em cố chịu một chút là sẽ dễ chịu. Rất dễ chịu, dễ chịu đến mức em khóc nức cho coi."
Bắc Sơn lưỡng lự nhìn hắn.
Cố Duy ngồi dậy: "Ra đây, anh cho em xem một chút là em sẽ hiểu."
Nửa giờ sau, Cố Hiểu bỏ qua sự ngăn cản của mẹ, cố ý lên tầng gọi: "Hôm nay còn phải chúc Tết cô bác chú dì trong nhà, mùng một đầu năm mà nằm ì như thế coi được à!"
Đừng tưởng là mang vợ về nhà xong là muốn làm gì thì làm nhé!
Cố Hiểu khí thế bừng bừng chạy đến trước cửa phòng em trai, vừa định gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra, hai người mặt đối mặt mà giật bắn mình. Bắc Sơn sững sờ, lập tức tố cáo với Cố Hiểu: "Duy Duy bắt nạt em! Còn định lừa em!"
Cố Duy vội vàng tắt máy tính đuổi theo cậu, Bắc Sơn lại kêu với hắn: "Vừa nhìn đã thấy người kia bị đau nhiều ơi là nhiều, đau đến mức phải kêu lên, còn khóc nữa!"
Nói xong cậu lại quay sang Cố Hiểu: "Duy Duy nói sẽ không làm đau em, tưởng em ngốc sao!"
Cố Duy che mặt, em ngốc thật mà?
Đều do diễn viên GV kia, không biết kêu thì đừng kêu, khó nghe muốn chết!
Mặt Cố Hiểu đỏ lên, bối rối ho khan một tiếng: "Ê, Duy Duy, anh bảo... cái này... em từ từ, từ từ rồi sẽ thành. Mình xuống ăn cơm trước đi."
Cố Duy nhìn Cố Hiểu, cười xấu xa: "À, thế à... được rồi, thế mình đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi."
Cố Hiểu: Ăn nói đứng đắn giùm anh!
Cố Duy lại tiếp tục chế nhạo anh mình: "Thật hả anh, từ từ rồi sẽ thành sao?"
Cố Hiểu nhớ đến mấy phen mình bị Nguyên Thành đùa giỡn, tức đến mức hai tai đỏ lựng: "Không thành! Em cứ chờ đó, cho em thèm chết moá luôn đi!"
Bắc Sơn mặc kệ hai người, chạy tung tăng xuống tầng ăn sáng. Mùng một đầu năm, truyền thống nhà Cố Duy là ăn sủi cảo. Hôm qua Bắc Sơn ăn chưa đã thèm, hôm nay thấy bánh chẻo trên bàn như ngọn núi nhỏ là cậu lập tức cầm đũa lên ăn tì tì. Lúc đầu khi ăn sáng mẹ Cố không thấy ngon miệng, nhưng trông Bắc Sơn ăn ngon như vậy, bà cũng đụng đũa nhiều hơn một chút.
Ăn sáng xong, Cố Duy và Cố Hiểu mang quà đi chúc Tết trưởng bối trong nhà. Ông bà Cố Duy đã mất, họ hàng cũng không nhiều, vì thế họ không có thói quen tụ tập đón năm mới. Do không làm lễ gì, cũng không thông tri đi đâu nên mọi người đều không biết đến sự tồn tại của Bắc Sơn, vì vậy cậu không cần đi theo.
Bắc Sơn đợi ở nhà, trông nhóm con cháu đến chúc Tết hết nhóm này tới nhóm nọ. Quà Tết có rượu, thuốc lá, hoa quả và đồ ăn các loại. Mẹ Cố bảo cậu thích ăn gì thì cứ lấy ăn, vì thế cả một ngày trời Bắc Sơn chỉ ở trong bếp, đắm mình trong đồ ăn thức uống, đầu lưỡi tập múa với đủ loại món ngon, lúc nào bụng cũng có cảm giác no nê thỏa mãn, hạnh phúc đến mức suýt thì cậu khóc luôn.
Đến tối Cố Duy mới về. Hắn xách Bắc Sơn từ bếp ra, rất tức giận: "Em đã ăn bao nhiêu rồi hả!" Sau đó lại đưa tay sờ sờ: "Em nhìn bụng em đi!"
Bắc Sơn rất tủi thân: "Sao anh không cho em ăn chứ, mẹ cho em ăn mà."
"Em cứ ăn no thế, lỡ chết no thì làm sao giờ!" Cố Duy hét xong mới nhận ra: "Mẹ à?"
Bắc Sơn dang tay hướng lên tầng gọi to: "Mẹ ơi!"
Mẹ Cố lập tức thò đầu ra, còn đang chải tóc dở: "Ấy, sao vậy con yêu?"
Cố Duy: ...
Hai người thân thiết vậy rồi sao? Có ai hỏi qua con không vậy?
Ngẫm lại thì đây cũng có thể tính là... mẹ chồng nàng dâu chung sống thuận hoà ha. Cũng là chuyện tốt.
Mẹ Cố đứng bên lan can, nói vọng xuống: "Duy Duy, con đừng giữ thằng bé quá, ăn ít đồ thì làm sao? Thằng bé đâu có ngốc, sao mà để mình bị chết no được? Con nghĩ quá vừa thôi."
Cố Duy rất chi bất lực, mẹ không biết đây là loài Thao Thiết có thể chết vì ăn hay sao!
Tuy là nghĩ vậy nhưng Cố Duy cũng không dám cãi lời mẹ, chỉ là lúc ăn tối không gắp cho cậu cái gì, cũng kệ vỏ tôm của cậu, lạnh lùng ăn cơm của mình.
Bắc Sơn biết hắn đang không vui nên cẩn thận săn sóc Cố Duy để hắn vui trở lại. Cậu nhiệt tình gắp đồ ăn, rót nước, vụng về bóc vỏ một quả quýt (bóc vỏ rất xấu) cho hắn tráng miệng. Mẹ Cố nhìn mà xốn mắt không chịu được, vì thế kêu: "Bắc Sơn cứ kệ nó, chúng ta đi đánh bài thôi."
Ba Cố mẹ Cố Cố Hiểu Bắc Sơn, bốn người cùng chơi bài, gạt Cố Duy sang một bên.
Cố Duy: "..."
Vì thế hắn đành đi ra phía sau Bắc Sơn: "Em biết chơi không?"
Bắc Sơn thật thà lắc đầu: "Em sờ bài, sờ bài trước xem đã."
Nên cậu sờ bài.
Sau khi sờ xong, Cố Duy mới hiểu việc Bắc Sơn cần làm, suy cho cùng chỉ có sờ bài thôi...
Sao một tay đánh bạc nhắm hai mắt đánh mà vẫn có thể đại thắng vậy chứ!! Có phải Tỳ Hưu các em chiêu tài dựa vào đánh bạc không?
Liên tiếp ba ván như vậy, những người khác trên sòng bài cũng không bình tĩnh nổi nữa. Cái sự may mắn này là gì thế! Dù người chơi mới thì hay gặp may nhưng cũng đâu có may được như này!
Bắc Sơn cười híp mắt bảo: "Con biết mở vận trừ tà, chiêu tài tiến bảo, khử bệnh trấn trạch, hoá Thái Tuế thúc đẩy nhân duyên mà."
Mẹ Cố cảm thán: "Đúng nhỉ, Bắc Sơn đúng là phúc tinh, nếu có thể rơi vào nhà chúng ta thì tốt biết bao."(*)
(*) Đoạn này mình hiểu là mẹ Cố đang chơi chữ, phúc tinh là ngôi sao may mắn, nên ý bà là ước gì sao may mắn Bắc Sơn "rơi" vào nhà mình, như sao băng vậy á.
Cố Duy mấp máy môi, hắn bận rộn cả ngày, lúc này lại cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, rồi dần dần lan tỏa khắp cơ thể. Cố Duy xoa đầu Bắc Sơn, không kìm được muốn chia sẻ vài phần hạnh phúc của mình: "Đúng thế, đương nhiên phải rơi vào nhà chúng ta rồi."
Nếu không... còn có thể đi đâu nữa?
Cố Lập Quân hơi sửng sốt: "Thằng nhóc này, hôm qua con kêu không kết hôn mà?"
Cố Duy nghĩ đúng vậy, hôm qua hắn còn đang mâu thuẫn, khổ não rất nhiều mà hôm nay đã có kết cục đẹp như vậy.
"Không ạ, ngủ một giấc dậy thấy đầu óc thông suốt hẳn ra. Mọi người đã đồng ý rồi, vậy chỉ cần ba mẹ Bắc Sơn đồng ý, chúng ta..."
Cố Duy đột nhiên nghẹn lời.
Ba mẹ... ba mẹ Bắc Sơn, hắn phải tìm họ ở đâu đây?
Bắc Sơn cũng rất chi là mông lung, nói giờ mình chưa về được.
Vậy nên hôn lễ của hai người vì lý do kỳ quái "Không tìm được phụ huynh đàng ngoại" mà bị hoãn luôn.
Xuân về nhân gian.
Băng tuyết đã tan, chim từ phía Nam bay về, những động vật ngủ cả một mùa đông bấy giờ đều trở dậy, ra khỏi tổ kiếm ăn hoặc tìm bạn tình. Vùng đất này lại đón chào một năm mới đến.
Trên Bắc Sơn, một con Thao Thiết to lớn đang hưng phấn gầm một tiếng, mừng vui lăn một vòng trên đất... cuối cùng cũng được ăn no rồi!
Chẳng tốn mấy sức nó đã bắt được một con hươu béo khoẻ, ngậm mồi chạy về ổ: "Bà xã, em nhìn nè!"
Tỳ Hưu đang phơi nắng ngoài động, nghe tiếng gọi mới ngẩng đầu nhìn, song lại nhíu mày: "Thả đi đi, anh không thấy đó là hươu mẹ đang nuôi con sao?"
Bụng con hươu nọ lắc qua lắc lại, ngực sữa dồi dào, vừa nhìn đã biết vừa sinh con không lâu. Đôi mắt xanh đen trong veo của nó giờ phút này vô cùng kinh hoảng, thậm chí còn có sự khẩn cầu.
Con Thao Thiết kia lập tức thả ra, đưa móng vuốt lớn đẩy nó ra ngoài rồi liếm liếm môi, lưu luyến nhìn nó chạy đi xa.
Đột nhiên nó nhớ ra gì đó: "Bà xã, hình như nhà chúng ta cũng có một nhóc con..."
Tỳ Hưu: "Hình như... thế..."
Hai con thần thú liếc nhau, vô cùng xấu hổ.
Hôm nay Tân Hồng Các đón hai vị khách quý.
Sau khi sáp nhập vào Cố thị, Tân Hồng Các đã không còn là tiệm nhỏ như ngày trước mà dần dần phát triển thành phần khúc cao cấp, không phải khách VIP thì không được đặt bàn. Cố Duy dần tiếp nhận các xí nghiệp trải rộng toàn quốc của Cố thị, quản lý nhân viên đâu ra đó. Hắn vẫn tự nghiên cứu và thể nghiệm món ăn, nhưng cũng không nấu ăn cho ai ngoài Bắc Sơn nữa.
Bắc Sơn an tâm trở thành linh vật của Cố Duy. Cậu theo chân Cố Duy đi khắp nơi, nếm đủ hoa thơm cỏ lạ, vừa để ních no bụng, vừa để đánh giá những món ăn được cải tiến và sáng tạo kia.
Bây giờ Cố Duy đã xác định được mục tiêu của mình: Mang nhà hàng của mình hướng ra thị trường quốc tế, để Bắc Sơn dù đi đâu cũng có thể ăn cơm nhà mình!
Cha mẹ vợ Cố Duy cố gắng vào Tân Hồng Các nhưng không thành, đành ở ngoài ngóng tin. Mãi khi hai người trở về, Cố Duy đưa chìa khoá cho phục vụ, Bắc Sơn lại như con khỉ nhỏ vắt vẻo trên lưng hắn, hai đùi kẹp chặt hông hắn làm nũng: "Cho em ăn nấm nấu cay được không? Ăn nấm cơ."
Cố Duy cõng cậu vào trong: "Không được, em vừa ăn bốn cái bánh nướng xong, không được ăn nữa."
Bắc Sơn tức giận, đạp chân ầm ĩ: "Em đói! Muốn ăn nấm nấu cay! Không ăn không ngủ được!"
Cố Duy buồn cười, nói như thật vậy, không ngủ được? Em tính dọa ai đó? Chịu được đến mười hai giờ, anh nấu đầu heo cho em ăn!
Bắc Sơn ủ rũ theo lệ thường: "Anh là đồ đàn ông tệ bạc, khi đó anh đã đồng ý với em rồi, đồ Trần Thế Mỹ, thế mà anh cứ vậy lừa dối em. Anh xấu lắm, anh ăn cơm cũng xấu, anh là con mực to xác... Duy Duy, em muốn ăn mực..."
Cố Duy đang đùa vui cùng cậu thì bất chợt trước mắt lóe lên. Hắn ngẩng đầu nhìn, ha, một người đàn ông lực lưỡng thân cao chín thước, trừng mắt chẳng khác nào hung thần, ánh mắt sắc bén khiến người nhìn áp lực, khuôn mặt anh tuấn lại có vẻ hung thần sát ác, vô cùng hung hãn, vừa nhìn đã biết xã hội đen đến phá quán!
Cố Duy đặt Bắc Sơn xuống, trầm giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?" sao lại ra oai trước cửa nhà hắn?
Hắn người đứng đối diện nhau, không ai nhường ai, đằng đằng sát khí.
Lúc này Bắc Sơn mới thoát khỏi ảo tưởng với nấm nấu cay và con mực, cậu hoan hỉ kêu lên: "Ba!!"
Cố Duy sợ đến mức suýt rớt hàm: "Gì cơ?"
Bắc Sơn chạy vòng qua Cố Duy, nhún chân một cái nhào vào lòng con Thao Thiết: "Ba ơi!"
Cố Duy run giọng: "Ba... Ba à..."