Chu Phù nói xong lập tức lúng túng cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn anh nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời này cô lên tiếng một cách mặt dày như vậy.
Thậm chí, cô chẳng cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt của Trần Kỵ lúc này, chắc chắn không khỏi cười nhạo cô.
Quả nhiên người phía sau không làm cô thất vọng, cố ý bắt chước giọng điệu không biết xấu hổ lúc nãy của cô, kéo dài giọng mỉa mai: “Ồ, đúng là trùng hợp, quá là trùng hợp.”
Chu Phù: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người một trước một sau đi đến siêu thị, trên con đường mấp mô đọng không ít vũng nước nhỏ.
Trần Kỵ chân dài, nhắm hai mắt cũng có thể dễ dàng đi qua, nhưng Chu Phù thì phải nhảy qua.
Cô vừa nhảy một cái, cơ thể nghiêng ngả loạng choạng, thỉnh thoảng mất thăng bằng còn phải túm lấy góc áo của Trần Kỵ.
Sau đó lại ngoan ngoãn nói xin lỗi dưới ánh mắt hết nói nổi của thiếu niên.
Rất kỳ diệu là, rõ ràng con ngõ nhỏ vẫn mờ tối, thiếu niên bên cạnh cũng có dáng vẻ dữ dằn, nhưng giờ phút này trong lòng Chu Phù lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ngành du lịch ở đảo Kim Đường phát triển không tồi, siêu thị cũng không nhỏ như trong tưởng tượng. Mặc dù không bằng Bắc Lâm, nhưng cũng coi như thứ gì nên có đều có.
Hai người cùng nhau vào cửa, Trần Kỵ tiện tay kéo xe đẩy hàng qua, đẩy đến tay Chu Phù: “Muốn tìm gì thì tự tìm, tôi đi lấy ít đồ.”
Nói xong, anh cũng không đợi cô trả lời, đi thẳng về phía bên tay trái.
Có vẻ đã có mục đích.
Chu Phù thì khác.
Lúc trước sống ở Bắc Lâm, mỗi lần đi siêu thị, chưa đến một hai giờ thì cô sẽ không ra.
Bây giờ cô vẫn chưa bỏ được thói quen này, nhàn nhã đẩy xe đẩy, lần theo thứ tự các kệ hàng, chậm rãi đi dạo từng hàng một.
Về mặt sinh hoạt, cô được người nhà chăm sóc rất chu đáo, chưa bao giờ phải tự bận tâm cho mình, thế nên nhất thời cô cũng không nghĩ ra mình thiếu thứ gì.
Đợi đến khi Trần Kỵ lấy đồ xong đi ra, đồ ăn vặt trong xe hàng đã chất thành một núi nhỏ.
Mà lúc này, chủ nhân của đống đồ ăn vặt đang kiễng chân, muốn lấy sữa bò đặt trên tầng cao nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ nhàn nhã dựa vào kệ hàng bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn cô đã làm đủ mọi cách vẫn không có kết quả. Anh chậm rãi đi về phía trước hai bước rồi đứng lại sau lưng cô, sau đó hơi nâng tay lên, dễ dàng cầm lấy sữa bò xuống.
Chu Phù vẫn chưa phát hiện anh đã quay lại, lông mày bất giác cong lên, tiếng “cảm ơn” còn chưa kịp thốt ra miệng thì đã nghe thiếu niên ở sau lưng nhẹ giọng giễu cợt: “Nhóc con này đúng là chưa thể dứt sữa được.”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ xoay người lại, nhìn thấy thứ trong tay anh, cô tiện tay đẩy xe hàng đến trước mặt anh.
Ý là muốn anh bỏ đồ vào trong xe, khỏi phải cầm tay.
Nào ngờ thiếu niên thấy vậy khẽ nhướng mày, ánh mắt lơ đãng lướt qua người cô rồi trở lại xe hàng, cuối cùng vẫn nhận lấy, cười nhạo nói: “Nhóc còn rất biết sai sử người khác.”
“…?”
Một lúc lâu sau, Chu Phù mới nhận ra có lẽ anh đã hiểu sai ý mình.
Cô vốn định giải thích một chút, nhưng thấy anh đã nhận lấy xe đẩy, bây giờ lại nói không khỏi có cảm giác mình được lợi còn khoe mẽ.
Chu Phù ngoan ngoãn ngậm miệng, im lặng nhìn anh ném đồ vào xe.
Anh không mua nhiều đồ giống như cô.
Đầu tiên là một đôi tất trắng, sau đó là… thuốc đỏ và băng dán cá nhân?
Chu Phù vô thức lên tiếng hỏi anh: “Anh… bị thương à?”
Trần Kỵ lười biếng nhấc mí mắt lên: “Bớt để ý chuyện của tôi.”
“…”
Cô mấp máy môi, không dám hỏi thêm nữa.
Lúc tính tiền, Chu Phù còn đang nhìn quanh quẩn ở phía sau, Trần Kỵ đã đến quầy thu ngân trước.
Đến khi cô kịp phản ứng lại, lúc đuổi đến thì anh đã trả tiền xong, trên tay đang xách toàn bộ đồ ăn vặt trong xe.
“Này!” Cả cái túi lớn kia gần như đều là đồ ăn vặt của cô, Chu Phù thật sự rất xấu hổ.
Đường nét cánh tay xách túi mua sắm của thiếu niên rất rắn chắc và khỏe mạnh, anh chỉ thản nhiên nói với ra phía sau: “Đi thôi.”
Trên đường về nhà, mấy lần Chu Phù muốn lên tiếng, nhưng ngại vì vẻ mặt lạnh tanh của người bên cạnh, ít nhiều cô cũng có chút e sợ. Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn không nhịn được: “Trần, Trần Kỵ.”
Giọng nói rõ ràng xen lẫn chút dè dặt.
Đây hình như là lần đầu tiên Chu Phù gọi tên anh.
Bước chân của thiếu niên hơi chậm lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Anh lười biếng cụp mắt liếc nhìn cô, đây cũng coi như đã đáp lại.
“Em có thể thêm WeChat của anh không?”
“Không thể.” Anh không hề nghĩ ngợi, từ chối vô cùng dứt khoát.
Chu Phù hơi sửng sốt một chút, nhưng nghĩ tới những lời của đám lưu manh
trước đó, cô có thể đoán được đại khái. Với ngoại hình này của anh, hẳn là anh rất nổi tiếng trong đám con gái, đoán chừng đã gặp không ít người muốn thêm WeChat, cũng từ chối không ít lần.
Sợ anh hiểu lầm, cô vội giải thích: “Em muốn chuyển tiền cho anh.”
Cô chỉ vào cái túi lớn đồ ăn vặt.
Nghe vậy, anh dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt cô.
Biểu cảm kia gần như nói thẳng “Mánh khóe của nhóc ông đây đã thấy nhiều rồi.”
Sau đó anh cười như không cười, giọng điệu hơi thiếu đòn: “Ồ, ngại quá, tôi chỉ lấy tiền mặt.”
Chu Phù: “…”
Về đến nhà, hai người cùng nhau lên tầng hai.
Chu Phù mở cửa phòng ngủ, Trần Kỵ đặt túi đồ trước cửa phòng cô, sau đó trở về căn phòng sát vách.
Chu Phù vội gọi anh lại: “Anh còn chưa lấy đồ của mình…”
Đáp lại cô là tiếng đóng sập cửa.
Chu Phù chỉ tưởng là anh quên, cô cũng không nghĩ nhiều, ôm váy ngủ bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng tắm ở đối diện tắm rửa.
Sau một ngày ngắn ngủi, những chuyện trải qua dường như hơi nhiều. Chu Phù mở điện thoại, phát một khúc dương cầm chậm rãi.
“The truth that you leave”
Ca khúc quen thuộc cô thường nghe nhất mỗi khi cần ổn định lại cảm xúc.
Lúc dòng nước hòa với bọt xà phòng chảy khắp cơ thể, Chu Phù mới mơ hồ cảm thấy chỗ mắt cá chân hơi đau.
Sau khi xả bọt, cô cúi xuống kiểm tra, phát hiện không biết ở đó đã bị xước một vết từ lúc nào.
Nghĩ đến có lẽ là lúc bất cẩn giẫm vào vũng nước.
Cô khẽ nhíu mày, có chút khó chịu, những thứ tối nay Trần Kỵ mua nhưng không lấy đi chợt thoáng hiện trong đầu.
Một đôi tất trắng dành cho nữ, thuốc đỏ và băng dán cá nhân.
**
Ở bên kia, sau khi Trần Kỵ bước vào phòng ngủ lập tức uể oải nằm phịch xuống.
Cánh tay đặt trên trán, mặt không cảm xúc nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, ma xui quỷ khiến, anh lại lấy tờ tài liệu bị gấp nhỏ trong túi ra.
Anh tiện tay mở ra, nhìn tấm ảnh căn cước hai inch của Chu Phù một lúc lâu.
Sau đó mới cảm thấy có lẽ mình bị bệnh gì rồi, anh bực bội vò nát mấy tờ giấy đó, ném xuống đất cạnh mép giường.
Lát sau, thiếu niên sầm mặt bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, nhặt viên giấy trên đất về.
Sau khi vuốt phẳng lại, anh kẹp nó vào cuốn sổ tay, ném vào ngăn kéo.
Trần Kỵ thuận tay với lấy bao thuốc trên bàn, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Lúc đi qua hàng lang, tiếng nước hòa với tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng và tao nhã truyền đến từ bên kia phòng tắm.
Bước chân anh bất giác dừng lại. Trần Kỵ tự nhận mình không có bất kỳ tế bào nghệ thuật tao nhã nào, nhưng chẳng hiểu sao anh lại nghe hết toàn bộ bản đàn này.
Anh cũng không nhận ra tiếng nước đã ngừng từ lúc nào, đến khi ngước mắt nhìn, cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ bằng bông rộng rãi có thắt lưng đã ôm bộ quần áo vừa thay ra, bắt gặp ánh mắt anh.
Tay chân nhỏ nhắn, trắng nõn mỏng manh, ánh mắt còn đang bối rối.
Trần Kỵ: “…”
Thiếu niên không nói gì, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu một.
Anh hút liên tục ba điếu thuốc mới miễn cưỡng đè ép nhịp tim như phát bệnh xuống.
Điện thoại đột nhiên rung lên, lúc điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của người anh em Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, xong việc chưa? Đến uống rượu đi.”
Trần Kỵ bất giác nhìn về phía cửa sổ nhỏ cuối lầu hai, thấy đèn đã tắt, anh bèn thu hồi tấm mắt rồi rời khỏi nhà.
Nơi uống rượu là trong một tứ hợp viên cách quán net không xa.
Chỗ này đã mở hơn mười năm, người dân trên đảo đều biết.
Thấy Trần Kỵ tới, mọi người lên tiếng chào hỏi anh. Lục Minh Bạc ở trong đám người nghe tiếng nhìn ra, vẫy tay với anh: “Anh Kỵ, ở chỗ này.”
Trần Kỵ lười biếng ngồi xuống chỗ bên cạnh, mấy cô gái ở đối diện lập tức đỏ mặt.
Lục Minh Bạc tò mò hỏi: “Anh, sao lúc nãy gọi anh không đến?”
Trần Kỵ hờ hững đốt điếu thuốc, giọng điệu thản nhiên: “Trong nhà có một con mèo tới nên lắm việc phải lăn lộn.”
Lục Minh Bạc rót rượu cho anh, thuận miệng hỏi: “Vậy bây giờ không còn việc gì rồi chứ?”
Trần Kỵ: “Mèo ngủ rồi.”
Lục Minh Bạc cười nâng ly: “Vậy tối nay không say không về.”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Kỵ bỗng nhớ tới trước khi ra cửa, bà nội Tô Tú Thanh dặn dò anh, bảo sáng mai anh đưa Chu Phù đến trường báo danh. Trong phút chốc, anh đột nhiên không còn hứng uống rượu nữa.
Trong quán mở nhạc xập xình, nhịp trống dồn dập, ồn ào đến mức Trần Kỵ không khỏi bực bội.
Từ lúc anh vừa đến, mấy cô gái ở đối diện đã đỏ mặt xì xào bàn tán. Lúc này bọn họ đang đùn đẩy lẫn nhau, trong đó có một cô gái tóc ngang vai đứng lên, bưng đồ trên bàn đưa đến trước mặt Trần Kỵ, giọng nói ỏn ẻn đến rợn người: “Anh Kỵ, mới nướng xong ạ.”
Bên tai Trần Kỵ chợt thoáng qua một câu “Trần Kỵ” trong vắt của Chu Phù. Nếu so sánh, cô gái trước mặt quả thật khiến người ta chán ghét.
Anh lười đưa tay ra, mắt không nhìn thẳng, mất kiên nhẫn hỏi Lục Minh Bạc bên cạnh: “Bài hát nhảm nhí gì vậy?”
“Hả?” Lục Minh Bạc bị tiếng nhạc ồn ào làm không nghe rõ, cậu ấy vô thức căng cổ họng hỏi: “Anh nói cái gì? Bài hát này cuốn thật, nhảy disco cũng nghe bản này.”
Trần Kỵ nhíu mày: “Ồn ào.”
Cũng không biết anh đang nói bài hát này, hay là nói cô gái khăng khăng bước tới trước mặt mình.
Lục Minh Bạc thấy vậy thì vội nói: “Vậy anh muốn nghe cái gì, em bảo ông chủ tắt!”
Thiếu niên bất giác nhớ đến giai điệu truyền ra từ nhà vệ sinh mà mình nghe được lúc ở ngoài hành lang ban nãy, anh đột nhiên nói: “Có nhạc dương cầm không?”
Lục Minh Bạc: “…?”
Trần Kỵ buồn bực uống một ngụm rượu, anh cũng cảm thấy dường như mình bị bệnh hơi nặng. Sau khi đứng dậy thanh toán, anh dứt khoát rời khỏi quán rượu mà chẳng chào hỏi gì.
Mấy cô gái thấy anh đi, bọn họ thất vọng nói: “Ôi, tại sao lại đi rồi…”
Lục Minh Bạc cũng không nghĩ ra: “Có lẽ… là sợ mèo tỉnh lại?”
“Nuôi mèo phiền phức như vậy sao? Như yêu đương vậy…”
**
Sáng sớm hôm sau phải đến trường học báo danh, Chu Phù tắt đèn từ sớm, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Kết quả, có lẽ là hơi lạ giường, sau khi trở mình một lúc lâu, cô cũng không thể vào giấc.
Buổi tối ở đảo Kim Đường không nóng như giữa trưa, gió biển thổi vào qua cửa sổ còn mang theo cảm giác se lạnh.
Chu Phù nằm yên, trong đầu đều là những chuyện xảy ra trong ngày.
Cô không biết tại sao mẹ lại đột ngột đưa mình đến thị trấn nhỏ xa lạ này, cũng không rõ tại sao bà không cho cô liên lạc với người ở Bắc Lâm.
Chẳng hiểu sao khi tối vừa tắm xong, lúc cô không nhịn được gọi điện thoại cho mẹ, số điện thoại đã không còn tồn tại.
Cô càng nghĩ càng không ngủ được.
Bóng đêm tối dần, xung quanh đen kịt một mảnh, phòng ngủ của bà nội ở lầu một, Trần Kỵ vừa mới ra ngoài. Cả tầng hai chỉ còn lại một mình cô.
Cô gái nhỏ quấn trong chiếc chăn mỏng, liếc nhìn rèm cửa bị gió đêm thổi bay cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Không biết đã qua bao lâu, phòng bên cạnh chợt có tiếng động sột soạt.
Nhịp tim Chu Phù đập nhanh, trong đầu lập tức hiện ra vô số hình ảnh trong phim kinh dị. Cô sợ đến mức trùm kín người, cắn tay không dám lên tiếng.
Trong bóng tối, thính giác được khuếch đại vô hạn.
Cô mơ hồ cảm thấy cánh cửa gỗ ở phòng sát vách cót két mở ra, sau đó tiếng bước chân khi có khi không chậm rãi tiến về phía phòng ngủ của mình.
Không biết là người hay ma.
Trái tim Chu Phù đã vọt tới cổ họng, cuối cùng cô không nhịn được thốt lên: “Trần Kỵ!”
Tiếng bước chân ngoài cửa sổ đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau có giọng nói châm chọc quen thuộc vang lên: “Nhóc cũng khá tự nhiên nhỉ, đi ngủ còn gọi tên tôi, không phải chứ?”
Cô gái nhỏ gần như lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu có vẻ rất vui: “Anh về rồi à?”
Giọng điệu này khiến Trần Kỵ bối rối, hiếm khi anh mất tự nhiên nói: “Ừ…”
“Anh còn ra ngoài nữa không?”
Thiếu niên hơi nhướng mày, mang theo một chút lưu manh: “Còn quản tôi?”
Anh nói xong lại cảm thấy cảm xúc của cô lúc nãy hình như có chút không đúng, đầu lưỡi chạm vào hàm dưới, cuối cùng vẫn lười biếng nói: “Không đi nữa, tắm rửa rồi đi ngủ, chẳng phải ngày mai còn đưa nhóc đi học sao?”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Xin lỗi, nói một chuyện cho mọi người biết, tôi cũng là hoa đã có chủ, cô ấy quản hơi nghiêm, không có tôi sẽ không ngủ được.
Chúc Chúc: …?