*Chương này có kha khá tình tiết bạo lực, nếu bạn nào thấy ổn áp thì hãy đọc tiếp nhé.
------------------------------
"Áaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
*Cháttt*
"Kyaaaaaaaaaa!"
*Bộppppp*
"Guaaaaaaaaaaa!"
*Bạppppppp*
"Nào, hét nữa đi chứ! Ha.... ha...."
*Bụppppppppppppp*
"......................!!!!!"
"Uwa... nghe thôi đã thấy đau rồi."
Orjan run rẩy thì thầm.
Thấy thế, tôi liền cười cợt đáp lại "Ha ha, Đoàn trưởng Claine cũng chất phết."
"Rupert, mày vẫn cười được sao. Đoàn trưởng đã như vậy 3 ngày 3 đêm rồi đấy!"
"Mà, quả thật 3 ngày 3 đêm không ngừng không nghỉ thì có vấn đề thật. Nhưng cũng không hẳn là tao không hiểu cảm giác của Đoàn trưởng Claine."
Nói rồi, tôi lén lút dòm vào song sắt trên cửa phòng tra khảo.
Ở trong góc phòng là một cô gái xinh đẹp tóc bạch kim. Hai tay của cô bị treo lên trần nhà. Đôi chân cũng bị xích lại bằng tạ. Cho dù có là phù thủy đi nữa, thì cũng khó lòng mà chạy được.
Tôi nói "Hãy nhìn đi, cô ta xinh đẹp như thế. Đoàn trưởng có để lộ bản tính cũng chẳng có gì lạ."
Hơi thở của cô gái không đều. Cũng vì thế mà cặp ngực đầy đặng không ngừng nảy lên rơi xuống. Với thân thể không khoác một mảnh vải, làn da trắng sáng để lộ ra bị nướng đỏ bởi những đòn roi... theo một ý nghĩa đó, có thể nói là trông thật khơi gợi.
"T-Tao không nghĩ lý do đơn giản như vậy đâu....." Tên Orjan vẫn tiếp tục lải nhải.
"Hầy... sao chẳng được. Mày thật nhiều lời."
*Bạttttt*
Đòn roi giáng vào, khiến bộ ngực đầy đặn nảy lên. Cô gái bạch kim hét lên không thành tiếng. Chứng kiến bộ dáng đó...
"Tui bây lo mà tập trung vào việc canh gác đi!"
"........!"
"........!"
...hết cả hồn. Tôi và Orjan chóng vánh kéo mắt ra khỏi song sắt.
"....hình như cô gái trong đó có một cô con gái phải không?"
Orjan thay đổi chủ đề.
"Ờ... con bé giống hệt cô ta. Nhỏ tuổi mà đã lộng lẫy, xinh đẹp. Mà, đáng tiếc là, cô bé đã rơi vào tay của lão bá tước rồi. Không đến lượt chúng ta đâu."
Giờ đây, chắc hẳn lão ta đã huấn luyện con bé theo sở thích rồi. Thật đáng ghen tỵ...
"...thật tội nghiệp."
Hầy, tên này không biết là ngốc bẩm sinh hay có đào tạo nữa.
"Phù thủy và con gái của phù thủy. Bọn chúng chính là căn nguyên của sự kiện ma vương tái sinh, đã gây ra vô số thiệt hại, và khiến cho bao người phải bỏ mạng. Chẳng có lý do gì để thương hại cả!"
"..............."
Chậc, tôi đã hơi nghiêm túc nhỉ.
Sau đó, chúng tôi không nói với nhau câu nào nữa.
"Orjan, Rupert, đến giờ chuyển ca rồi."
"Ồ!"
"....vâng."
Orjan trở về phòng nghỉ. Còn tôi thì đi đến "khu giải tỏa". Ở đây, mọi người đều gọi nơi này với cái tên như thế. Mà, nguyên nhân thì chắc cũng ai cũng biết rồi.
"Yo, ánh sao Anettia. Vẫn khỏe chứ~"
Không một lời hồi đáp.
"Chậc, bọn này không biết thương hoa tiết ngọc gì cả."
Nắm mái tóc vàng bám đầy thứ dịch nhầy lên, tôi tìm thấy thêm một vài vết bầm mới trên khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể mỏng manh.
"Thật đáng tiếc."
Cặp đồng tử xanh ngọc hằng lên sự chống đối, giờ đây cũng đã trở nên mất hồn.
"Thấy khá hơn chưa..."
Tôi sử dụng ma đạo cụ nước, làm sạch cơ thể đầy vết thương, rồi ném lên giường.
Do chứng kiến cảnh tượng trong phòng tra khảo, đâm ra dục vọng trong tôi lại được lên dây cót.
"...quả nhiên, vẫn không có phản ứng gì sao."
Hầy......
☆☆☆
Đường roi chạy dọc đùi, chạy dọc sóng lưng, chạy ngang bụng, quất thẳng vào ngực, vào má, cánh tay. Cảm giác sung sướng... À không, là cảm giác đau đớn!
*Vút*
Đầu roi lướt qua đùi.
Thêm một vết cắt nữa được hình thành.
Máu bắt đầu rỉ ra.
"........!!!"
Tôi cố gắng ngậm chặt môi.
"Dù có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi cũng sẽ không thương hại chị đâu!"
Chiếc roi một lần nữa vung lên rồi giáng xuống.
"...........!!!!!!!!!!!!!!!"
Vì cổ họng quá đau nên tôi không thể thét lên được.
Việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là nhìn Claine bằng ánh mắt nài van.
"Xem ra có tra tấn chị đến đâu thì cũng vô ích nhỉ."
Claine đặt ngón tay lên cằm, ra chiều nghĩ ngợi.
"À phải rồi. Tôi vẫn chưa thông báo cho chị biết một chuyện. Đứa nhóc đó, là con gái của chị phải không?"
"...Enda thế... nào rồi...."
Giọng tôi thều thào như ngọn nến trước gió.
"Nó đã được đưa ra đấu giá. Hay nói đúng hơn là trở thành nô lệ nhỉ~"
Enda.... trở thành nô lệ.....?
"...T-Thật... quá đáng!"
Mặc cho cổ họng đau nhức mãnh liệt, tôi vẫn hét lên...
"Chị không có tư cách nói câu đó!"
1
...Nhưng lại nhanh chóng bị tiếng thét giận dữ của Claine áp đảo.
(...đúng vậy, mình không có tư cách trách cứ Claine....)
☆
"..............Claine?"
Tôi nhận ra mình đã lở lời, liền đưa hai tay lên chặn miệng.
"À, xin lỗi, Có vẻ như tôi đã nhận nhầm người rồi nhỉ. Bởi vì trông chị khá giống người mà tôi quen. Nếu tôi không sai, thì tên của chị là Rinda nhỉ?"
Nữ kỵ sĩ này... là Claine phải không?
Không ngờ, em ấy vẫn còn sống...
"...Vâng, tôi đúng là Rinda. N-Ngài kỵ sĩ cần thuốc nhỉ. Ngài có thể cho tôi biết ngài cần gì không?"
Tôi quay về những chiếc kệ, hẳn là khuôn mặt của tôi giờ đây đang rất xanh xao.
"Để xem nào... ừm.... phải rồi, trước hết chị cho tôi một vài lọ thuốc chữa trị căn bệnh truyền nhiễm ở thị trấn này nhé."
"Vâng..."
P-Phải nhanh lên thôi.
"A...."
*Bụp*
Tôi đánh rơi và khiến một lọ thuốc vỡ nát.
"Chị không sao chứ, chị Rine?"
"Vâng, tôi-"
"A, xin lỗi. Tôi lại nhầm nữa rồi. Thật là~"
(...........!)
"Để tôi giúp chị nhé."
"K-Không, tôi tự làm được rồi!"
Đòn tấn công của Claine chưa đừng lại tại đó.
"Chị thật ra là Rine đúng không?"
"..........~"
Trong lúc tôi đang dọn dẹp những mảnh vỡ, Claine đặt tay lên vai và thì thầm vào tai tôi như vậy.
"Thuốc của ngài kỵ sĩ đây ạ."
Tôi đặt những lọ thuốc đã được gói ghém cẩn thận trong túi giấy lên bàn.
"Đã lâu rồi không gặp, em muốn nói chuyện với chị một chút, có được không?"
Ánh mắt này khiến tôi không khỏi nhớ đến khi đó. Lúc chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau ở thị trấn Wandy.
"...Ừm."
Không còn cách nào khác, tôi đành phải mời em ấy vào phòng khách và đi pha trà.
"Cảm ơn chị!"
Ngồi vào ghế đối diện, tôi rót trà cho Claine và bản thân.
"Ngài kỵ sĩ muốn nói chuyện gì ạ..."
"Mừ, chị Rine không cần phải cứng ngắc như vậy đâu. Cứ dùng cách nói chuyện như trước đây là được rồi."
(...kiểu này, chắc hẳn mình đã hoàn toàn bị bại lộ rồi......)
"Mà, nếu chị không muốn thì em cũng đành bó tay thôi."
Claine nhún vai. Trà này ngon ghê, em ấy nâng cốc lên thưởng thức và nêu ra cảm nhận.
"........."
Trong lúc ấy, tôi chỉ biết im lặng, quan sát nhất cử nhất động của Claine.
Ngày hôm đó, đã xảy ra những chuyện gì, cho đến bây giờ tôi vẫn có thể hồi tưởng lại toàn bộ chi tiết.
Tôi hiểu, hay nói đúng hơn là tôi muốn đính chính. Rằng, tôi chỉ giúp một bà lão thôi. Tôi hoàn toàn không biết, hành động ấy có thể hủy diệt cả một thị trấn.
Mặc dù hiểu như vậy... nhưng không hẳn là tôi không cảm thấy tội lỗi.
"Chị Rine, chị có biết.... sau đó, em đã phải trải qua những chuyện như thế nào không?"
Đặt cốc trà xuống bàn, chất giọng Claine bất giác trở nên nguội lạnh.
Trước ánh mắt như thế chất vấn mình, tôi chỉ có thể cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Những lời kể sau đó của Claine khiến lòng tôi đau nhói. Tựa như bị kẻ nào đó cầm gậy chọc vào van tim.
☆☆☆
Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng... sẽ tốt hơn nếu mình chết đi. Tại sao, chỉ mình tôi là sống sót chứ?
Ôm trong mình cảm giác hận thù và đói khát, tôi tiến về phía trước trong vô vọng.
"Ả... tại sao ở chỗ này lại có một con nhóc."
"Chuyện đó quan trọng à?"
"A ha ha, mày nói đúng. Xem ra, chúng ta gặp may rồi."
Tôi nghe thấy giọng nói ở bên hai cánh rừng. Và rồi, tầm nhìn của tôi bị che lấp bởi màn đêm. Kế tiếp, tôi cảm thấy như thể có ai đó vừa nhấc bản thân lên. Nhưng dù vậy, tôi cũng chẳng có ý định vùng vẫy.
Sau đó, tôi mới biết, mình đã bị đưa đến hang ổ của sơn tặc.
Chuyện xảy ra tiếp theo, tôi quả thật không muốn kể lại. Nhưng nói một cách gãy gọn thì... chúng xem tôi như một món đồ.
"Vô hiệu hóa bọn chúng!"
"Cái gì, tụi mày từ đâu chui ra- Gyaaaaaaaaaaa!"
"Đừng để một tên nào chạy thoát!"
"Chết tiệc, là kỵ sĩ! Tụi bây nhào lên!!!"
Tôi nghe thấy tiếng động ồn ào ở bên ngoài. Nhưng một lúc sau, mọi thứ trở nên yên ắng.
"Đội trưởng, có người bị giam ở đây ạ. Là một cô bé!"
"Ở đây à.......... Chậc, thật quá đáng. Mau giải thoát cho cô bé đi."
"Vâng ạ!"
Có vẻ như, đội kỵ sĩ đã đến thảo phạt lũ sơn tặc.
"Bố mẹ của cô bé ở đâu?"
Tôi được đưa về trại của đội kỵ sĩ.
Ở đó, một nữ kỵ sĩ đã giúp tôi tắm rửa và cho tôi quần áo mới.
Sau khi ăn bánh mì và súp, tôi được đưa đến lều của đội trưởng.
Câu đầu tiên đội trưởng hỏi tôi là về bố mẹ.
"....họ không còn nữa."
Tôi trả lời cụt lủn.
"Hừm......"
Đội trưởng rơi vào trầm lặng.
"........."
Chóng hai tay lên đùi, tôi cúi đầu, nhìn xuống đôi chân đầy vết trầy xước của mình.
"Ta có thể hỏi cô bé một điều kỳ lạ không?"
"........." Gật đầu.
"Cô bé có phải là người sống sót của thị trấn Wandy không?"
Câu hỏi đó khiến tôi giật mình. Tôi nhanh chóng gật đầu đáp trả.
"Vậy à..... thật may mắn. Ta cứ nghĩ, tất cả mọi người đều đã...... Cô bé có thể kể cho ta biết chuyện gì đã diễn ra không?"
Trước giọng nói dịu dàng của đội trưởng đội kỵ sĩ, tôi từ tốn kể lại sự kiện tàn khốc đã xảy ra trên chính quê hương của mình.
"Mừ, một chuyện tàn nhẫn như vậy....." Hai nắm tay đặt trên gối của đội trưởng siết chặt lại. "Nà, cô bé có muốn trở thành kỵ sĩ không?"
"Trở thành kỵ sĩ.......?"
"Đúng vậy."
Đến lúc này, tôi mới ngước lên nhìn gương mặt của đội trưởng đội kỵ sĩ.
Tôi nhận ra ông đang nhìn tôi bằng cặp mắt phức tạp. Trong đó tuy bao gồm cả sự thương hại, nhưng không phải là tất cả. Chính vì vậy, tôi đã...
"...Tôi sẽ trở thành kỵ sĩ!"
☆
Mà, tất nhiên là sau đó, tôi đã phải nổ lực rất nhiều. Nếu nói, nhờ lòng hận thù đối với chị Rine mà tôi mới có thể cố gắng đến ngày hôm nay, thì cũng không sai. Có lẽ, tôi nên cảm ơn chị ấy nhỉ?
Nghe tôi kể hết toàn bộ, chị Rine đập trán xuống sàn xin lỗi tôi. Chị nghĩ chỉ cần xin lỗi là được sao? Tôi đã đáp lại như vậy. Đồng thời, tôi ra hiệu cho những thuộc cấp, kéo vào nhà bắt giữ chị Rine.
Con gái của chị, chị Rine khẩn van nhìn tôi. Thưa Đoàn trưởng, nó đã chạy mất rồi ạ, một thuộc cấp mà tôi đã căn dặn từ trước chạy đến báo tin. Vẻ mặt an tâm của chị Rine khi đó, khiến tôi thiếu chút đã bật cười.
(Chị nghĩ, tôi sẽ để con bé đó chạy thoát sao?)
Con người sẽ càng tuyệt vọng hơn nếu niềm tin của bản thân bị nghiềng nát. Cũng giống như tôi ngày hôm đó vậy. Thế nên, tạm thời tôi sẽ không đề cập đến vấn đề này.
Thế nhưng, chị Rine mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều. Dẫu có bị đánh đập, nhục mạ thế nào, ánh mắt của chị vẫn không mất đi niềm tin và hi vọng.
Ba ngày liên tiếp, không ăn, không uống, không ngủ, không ngừng nhận đòn roi, oán hận từ tôi, ấy thế mà chị Rine vẫn có thể nhìn tôi bằng cặp mắt cầu khẩn. Nếu là những phù thủy khác, từ lâu đã bị sụp đổ tinh thần rồi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải nói cho chị Rine biết hiện trang về con gái của mình. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Thật là... tinh thần của chị ta được làm từ bí ngân chắc.
(...mặc dù tôi không muốn dùng đến cách này......)
"Nếu muốn trách thì hãy trách chính bản thân đi."
Các ngươi có thể vào rồi, tôi ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Một vài tên cấp dưới đủng đỉnh bước vào.
"Thích làm gì thì làm đi."
"Ồ, cẩm ơn đoàn trưởng!"
"Chúng tôi đợi lâu lắm rồi đó!"
"Tôi sẽ theo đoàn trưởng đến cuối đời!"
Bọn này thật là lắm lời.
"....ể? K-Không phải như vậy chứ... Claine làm ơn!... riêng chuyện này..."
Trước khi rời khỏi, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của chị Rine. Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, cứ như thế trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, khi tôi quay trở lại phòng tra khảo, ánh mắt của chị Rine đã hoàn toàn mất đi thần trí.
☆☆☆
Người đàn ông tròn chịa này là ngài bá tước Buton Gazaki. Có vẻ như... ông ta sẽ là chủ nhân của tôi.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại bị kỵ sĩ bắt giữ. Nhưng sau đó, tôi biết được rằng, bản thân đã trở thành nô lệ trong một buổi đấu giá. Ngài bá tước Buton Gazaki, chính là người đã đưa ra cái giá cao nhất.
"Mau bước vào đi!"
Bước xuống khỏi xe ngựa, trước mắt tôi là một ngôi nhà rộng lớn. Tôi chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào to như vậy trước kia. Trong lúc tôi ngơ ngác đứng nhìn, ngài bá tước quát lên khiến toàn thân tôi run rẩy.
"Đừng có mà lề mề!"
"...V-Vâng ạ!"
Tôi chạy theo để bắt kịp ngài bá tước.
Nơi ngài bá tước đưa tôi đến là một căn phòng được trang trí rất lộng lẫy.
"Ngồi vào đó đi."
Tôi ngừng việc nhìn quanh, tuân theo lệnh của ngài bá tước, ngồi vào chiếc ghế đặt ở giữa phòng.
Bất ngờ, ngài bá tước quỳ rạp xuống, rồi cứ thế bò đến và ôm lấy chân tôi, cọ má vào. Ngoài cảm thấy kinh tỏm ra, thì tôi không còn cảm nhận nào khác!
"Cuối cùng.... cuối cùng.... cuối cùng.... thì ta cũng đạt được rồi!"
Ngài bá tước hét lên như điên dại. Cặp đồng tử ngước lên nhìn tôi cũng đánh loạn lên. Thật đáng sợ!
(Mama ơi! Cứu con với!!)
"Chính vì mẹ của mày, nên tao mới mất tất cả! Danh vọng, tài sản, thuộc địa và cả con trai!!"
Ngài bá tước tiếp tục hét lên. Nước bọt bắn ra tung tóe.
"Tao đã bỏ ra toàn bộ tiền của để mua mày về! Mày phải giúp ích cho tao!!"
Ông có nói vậy thì tôi cũng có biết gì đâu!
"Mày có thể chế thuốc giống mẹ mày mà phải không! Mẹ mày đã khiến tao ra nông nổi này, thì mày phải trả lại hết tất cả cho tao."
Ngài bá tước bất ngờ đứng lên.
"Á!"
Thế rồi, tôi bị ném lên giường.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột nên tôi vô thức nhắm mắt lại. Nhưng khi tôi mở mắt ra, gương mặt điên dại của ngài bá tước đã ở sát gần đó. Cơ thể tôi đông cứng, tôi sợ đến mức không thể hét lên cầu cứu được.
"Mày sẽ phải trở thành vợ của tao. Sinh cho tao một thằng con trai mới. Và giúp tao khôi phục bề thế của gia tộc này!"
Và rồi, đêm kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi bắt đầu.
1