Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ


Thường ngày An Nhiên có vẻ dễ tính, nhưng thật ra tính cách cậu rất bướng bỉnh.

Dù đã xếp Lâm Tuấn vào loại không dễ đối phó, nhưng thái độ khinh thường của cậu ta trước đó đã khiến cậu tức giận.

An Nhiên không chủ động gây sự với Lâm Tuấn, nhưng cũng không nịnh nọt hay mong chờ sự hòa giải, luôn giữ thái độ lạnh lùng không thèm quan tâm đến cậu ta.

Hơn nữa, trong mắt An Nhiên, Lâm Tuấn giống như một “người huấn luyện động vật”.

Nhưng dù sao An Nhiên cũng đã nấu ăn cho con “mãnh thú” kia vài ngày, về lý thuyết cũng coi như “người nuôi dạy thú”, cao thủ chắc sẽ không dễ dàng “cắn” cậu… đâu nhỉ? Để thể hiện giá trị cao nhất của bản thân, An Nhiên nấu bữa trưa vô cùng phong phú, như thể để chào mừng sự có mặt của Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn đã sớm biết bữa cơm thường ngày của họ ra sao qua lời kể của anh hai, khi thấy món ăn trên bàn còn thịnh soạn hơn cả những gì Lâm Phong nói, cậu ba nhà họ Lâm tưởng rằng đây là hành động chuộc lỗi của An Nhiên với cậu ta.

Vì vậy, sự thù địch trong ánh mắt của Lâm Tuấn giảm đi không ít, nhưng vẫn giữ thái độ ngạo mạn.Lâm Phong dường như hoàn toàn không cảm nhận thấy sự thù địch giữa hai người nên vẫn ung dung ăn trưa, mặc thân ai nấy lo.

An Nhiên cũng liệu trước được điều này, về cơ bản ngoài việc tập thể hình, An Nhiên cảm thấy không có bất cứ điều gì có thể khơi được sự thích thú từ Lâm Phong.

Ăn xong bữa trưa, thấy Lâm Phong từ tốn thu dọn bát đĩa mang vào bếp rửa, Lâm Tuấn ngạc nhiên kêu lên: “Anh hai! Anh làm gì đấy!?” “Rửa bát.” Lâm Phong đáp nhẹ nhàng đôi tay rửa bát đũa rất bảnh và thành thục.

Lâm Tuấn bước nhanh vào bếp, nắm lấy cánh tay Lâm Phong, nhặng xị: “Không phải anh đã trả tiền rồi sao? Để anh ta rửa bát là được rồi!” Nghe Lâm Tuấn nói, An Nhiên bất mãn phản pháo: “Tôi phải chỉnh quan điểm của cậu một chút, tôi không phải người giúp việc của các cậu, tiền anh Phong trả là tiền ăn, chứ không phải tiền công cho tôi, việc nhà phải phân chia nhau cùng làm, chúng tôi đã nói rõ với nhau như vậy.

Thêm nữa, bữa trưa này là do cậu mới đến nên tôi để cậu ăn uống thoải mái, về sau cậu cũng phải phân chia mà phụ trách việc nhà.” “Vậy tôi trả thêm tiền, anh làm luôn phần việc của chúng tôi đi!” Lâm Tuấn nói như thể chuyện đương nhiên.

“Không, tôi đã nói tôi không phải người giúp việc.” Lâm Tuấn rút ví từ trong túi quần, An Nhiên thấy vậy liền nheo mắt, thầm nghĩ bản thân đã nói đến thế rồi, nếu cậu ta không biết điều mà dùng tiền để nói chuyện, thì An Nhiên quả thực sẽ hoàn toàn coi thường cậu ta.

Nhưng không như An Nhiên tưởng, thứ Lâm Tuấn rút ra khỏi ví không phải sấp tiền dày cộm, mà là một tấm danh thiếp.

Lâm Tuấn cười đắc ý: “May mà tôi đã chuẩn bị trước, đây là số điện thoại của công ty dịch vụ giúp việc, tôi thuê họ đến xử lý là được chứ gì?” “Không được, tôi không thích có người lạ trong nhà.” An Nhiên từ chối thẳng thừng.An Nhiên không muốn gây sự với Lâm Tuấn, nhưng cậu không có ấn tượng tốt với người giúp việc dịch vụ.

Không ít bạn bè xung quanh cậu cũng từng tìm đến dịch vụ giúp việc, tài sản trong nhà chủ không bị mất trộm, nhưng người giúp việc đến thẳng công ty tài chính lấy danh nghĩa của ông chủ làm người bảo lãnh, mượn một khoản tiền lớn rồi chuồn về nước… Nghe nhiều chuyện tương tự, An Nhiên không có ấn tượng tốt về họ.

Cậu biết không phải tất cả người giúp việc dịch vụ đều làm chuyện xấu, nhưng bản thân tự có khả năng làm việc nhà thì sao phải bỏ tiền ra để người ngoài vào nhà mình? Vả lại, An Nhiên không quen ăn đồ ăn do người giúp việc nấu, đến lúc đó chẳng phải vẫn là cậu đảm nhận việc nấu ăn sao? An Nhiên cũng không quen sai bảo người khác làm việc, sự có mặt của người giúp việc chỉ càng khiến cậu không thoải mái.

Lâm Tuấn từ nhỏ đã được người giúp việc phục vụ, chắc chắn không hiểu tâm tư của một tiểu thị dân như An Nhiên.

Thấy cậu từ chối mà không nghĩ ngợi gì, Lâm Tuấn lập tức nghĩ đối phương cố ý gây khó dễ.

Đang không vui, ngữ khí ngạo mạn của Lâm Tuấn càng trở nên thô lỗ, cậu ta nói: “Anh đang cố ý làm ngược lại ý tôi đúng không?” An Nhiên bĩu môi: “Tôi rảnh vậy sao? Cậu nghĩ cậu là ai hả? Tự luyến cũng phải có mức độ thôi chứ? Ai rảnh mà tốn công tốn sức gây khó dễ với kẻ qua đường như cậu?” An Nhiên thường ngày tính tình rất tốt, nói năng nhẹ nhàng, nhìn có vẻ rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng ai quen cậu đều biết thực ra An Nhiên cãi nhau không phải dạng vừa, cái miệng của cậu không tha cho một ai, thái độ khinh bỉ, chế nhạo của cậu khiến ai cũng phải tức đến chết.

Đặc biệt là với dáng vẻ vô hại thường ngày của An Nhiên, bất ngờ nói ra những lời cay độc như vậy thường khiến người khác bị sốc.Sự bùng nổ của An Nhiên khiến cho không chỉ Lâm Tuấn, mà Lâm Phong cũng đứng đực người ra.

Đơ mất hai giây, Lâm Tuấn phản ứng trở lại.

Điều kiện của Lâm Tuấn rất tốt, lại thêm ngoại hình đẹp trai, vung tay rộng rãi, nên từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự cung phụng của mọi người.

Cho dù đối diện là đám tiếu diện hổ[9] thù địch với gia đình mình, họ cũng chỉ thầm chửi rủa trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ôn tồn lấy lòng.

Lâm Tuấn chưa bao giờ gặp ai mỉa mai cay độc ngay trước mặt mình như An Nhiên.

Lâm Tuấn đỏ bừng mặt, tức giận nhìn chòng chọc vào An Nhiên.

“Sao thế? Cậu muốn đánh nhau hả!?” An Nhiên tính toán vóc dáng của Lâm Tuấn, tuy không đến nỗi yếu ớt, nhưng cũng không tới mức như Lâm Phong.

An Nhiên tin rằng kể cả cậu có đánh thua, ít nhất cũng để lại cho đại thiếu gia không biết nhân gian hiểm ác này vài ký ức “tốt đẹp”.An Nhiên không sợ bị đánh bầm dập, chỉ cần để lại hai vết thâm trên đôi mắt anh tuấn của cậu ta đã là chiến công rồi! An Nhiên vừa xem xét Lâm Tuấn, vừa tính toán khả năng đánh cậu chàng đẹp trai thành gấu trúc.

Lúc hai người chuẩn bị vào nhau đến nơi, một giọng nói lạnh lùng bên cạnh vang lên.

“Nghe An Nhiên đi, nếu không em sẽ phải quay về nhà!” Câu nói phát ra từ Lâm Phong nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói nửa lời.

Nghe anh hai nói, Lâm Tuấn đang gồng lên cũng phải miễn cưỡng ghìm lại.

Sự bảo vệ của Lâm Phong và phản ứng của Lâm Tuấn khiến An Nhiên hơi bất ngờ.

Xem có ra, dù Lâm Phong rất thương em trai nhưng không phải kiểu thương chiều bất chấp đạo lý.

Lâm Tuấn cũng rất tôn trọng Lâm Phong, dù tính cách tùy tiện, nhưng rất nghe lời anh hai, ít nhất cũng tốt hơn hình ảnh cậu ấm không biết trên dưới như An Nhiên tưởng tượng.

Câu nói của Lâm Phong khiến An Nhiên tò mò, cậu nói: “Sao anh Phong lại lấy việc về nhà ra để đe dọa? Không lẽ cậu bỏ nhà đi sao, Lâm Tuấn?” Lâm Tuấn gãi mái đầu nhuộm đỏ, mặt đầy ảo não, nói: “Cũng không phải… Chỉ là tôi muốn tránh xa một cô nàng phiền phức.” “Ồ… được người ta theo đuổi hả? Tốt quá…” An Nhiên nói vẻ ngưỡng mộ.

Lâm Tuấn đẹp trai lại giàu có, nghe cậu ta bị con gái quấy rầy An Nhiên cũng không bất ngờ, mà chỉ cảm thấy hâm mộ và ghen tị.

Lâm Tuấn cười lạnh lùng: “Nếu là người khác theo đuổi thì cũng tốt, vấn đề ở chỗ cô gái đó là vị hôn thê của tôi, do gia đình hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ.

Nếu là anh, anh có muốn sinh ra đã bị sắp đặt như thế không?” “Vị hôn thê… lại còn hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ? Các người nghĩ mình là người thời xưa à?” Nghe Lâm Tuấn nói, gương mặt ái mộ của An Nhiên liền đơ ra.

Lâm Tuấn như gặp được tri kỷ, hào hứng nắm lấy vai An Nhiên, nói: “Đúng chứ? Họ sống nhầm thời đại rồi! Giờ đã là thế kỷ 21, hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ đã lỗi thời lắm rồi đúng không!?” An Nhiên nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu là do lợi ích nào đó thúc ép, việc gì cũng có thể xảy ra.” Hành động của Lâm Tuấn bỗng chững lại, ngạc nhiên nhìn chàng trai có vẻ ngây ngốc trước mặt hóa ra lại nhạy bén đến vậy.

“Anh nói đúng đấy… Cuộc hôn nhân của chúng tôi không chỉ vì tình cảm giữa trưởng bối hai bên gia đình rất tốt, muốn tiếp tục mối thâm tình đến đời sau, mà còn có nhiều quan hệ lợi ích khác.

Sau khi trở thành thông gia, quan hệ giữa hai nhà sẽ càng thân thiết hơn.” An Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Tôi không hiểu.

Nếu đã phản bội nhau, thì dù có quan hệ thông gia cũng sẽ phản bội thôi, cuộc hôn nhân đó không thể hiện được điều gì cả.” Lâm Tuấn nhún vai, nói: “Vậy nên tôi mới thấy không hợp lý, đành trốn ra khỏi nhà!” An Nhiên liếc trộm Lâm Phong: “Cậu đã bỏ nhà đi như vậy, sang đây ở với anh Phong có ổn không? Khoan đã! Cậu đã bỏ nhà đi như vậy, sao Lâm Dũng lại giúp cậu thuê phòng?” Lâm Tuấn không đáp lại câu hỏi của An Nhiên, chỉ nhìn cậu với ánh mắt thù địch.

An Nhiên thấy vậy không muốn nhiều chuyện thêm, bèn im lặng quay về phòng.Đến khi chắc chắn An Nhiên không thể nghe được cuộc trò chuyện của mình, Lâm Tuấn mới hạ giọng trách: “Nếu không phải vì bố nói chỉ cần em chuyển vào đây ở một năm, chuyện kết hôn sẽ để em tự quyết định, em đã chẳng ở cái chuồng chó này!” “Tuấn!” Lâm Phong thấp giọng cảnh cáo.

“Em biết, em biết, chuyện này phải giữ bí mật! Em sẽ không nói linh tinh trước mặt anh ta đâu.

Anh hai, anh nói xem anh chàng An Nhiên này có gì đặc biệt? Em thấy anh ta chỉ là một tên nhà nghèo và bảo thủ rất bình thường, sao cha lại đích thân kêu chúng ta tiếp xúc với anh ta?” “Chuyện gì không nên biết thì đừng hỏi, chỉ cần chúng ta làm theo mệnh lệnh của cha là được.” Lâm Tuấn bĩu môi: “Vậy mới nói anh đã bị ông nội huấn luyện đến ngớ ngẩn rồi, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, lẽ nào anh không tò mò sao?” “Không.” “… Thôi bỏ đi, coi như em không hỏi.”*** Ngày hôm sau, vì công ty có cuộc họp quan trọng vào buổi sáng nên trời còn chưa sáng hẳn An Nhiên đã ra ngoài đi làm.

Lúc này anh em nhà họ Lâm còn chưa thức dậy, An Nhiên nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm Tuấn, lại nhìn cầu thang dẫn lên tầng thượng.

Nghĩ bụng cái anh chàng đang nghỉ phép đó thì không nói làm gì, nhưng Lâm Tuấn là sinh viên mà được ngủ dậy muộn như vậy, thực sự khiến người khác ngưỡng mộ.

Dù An Nhiên biết thời gian của sinh viên khá tự do, không phải ngày nào cũng có tiết học.

Nhưng biết là một chuyện, An Nhiên chưa từng trải qua cảm giác ấy.

Từ khi đi học cho đến khi tốt nghiệp cấp 3, cậu đều phải đi học đúng giờ từ thứ Hai đến thứ Sáu.

Vì đi làm từ sớm, nên cậu chưa bao giờ trải nghiệm sự tự do của cuộc sống sinh viên.

Nhưng khi nhìn cửa phòng của Lâm Tuấn, An Nhiên giật mình hoảng sợ vì thấy một làn khói đen từ mép cửa phòng hiện ra! Cháy sao! An Nhiên nhìn thấy làn khói đen liền nghĩ! An Nhiên không để tâm đến việc chân đang đi giày, vội vã chạy đến phòng Lâm Tuấn để mở cửa.

Tên tiểu tử này! Cậu ta khóa cửa rồi! Thực ra không thể trách Lâm Tuấn, mọi người đều chưa quen thân nhau, ở cùng với người lạ, lỡ may mất đồ đạc gì thì rất phiền phức.

Chỉ là An Nhiên từ nhỏ đến lớn không có thói quen khóa cửa phòng, dù Lâm Tuấn có tự phụ hay đáng tin đi nữa cũng sẽ không làm vậy.

Bị khóa bên ngoài trong tình huống nguy cấp khiến An Nhiên vô cùng lo lắng, cậu thầm chửi rủa Lâm Tuấn.

Đám khói đen càng lúc càng dày hơn, An Nhiên lo lắng sốt ruột, không hề nhận ra đám khói đen này không có mùi khét thường thấy của một đám cháy, mà lại phảng phất mùi xác chết.

“Lâm Tuấn! Lâm Tuấn cậu không sao chứ?” An Nhiên đập cửa vài lần nhưng không thấy trả lời, liền đi tìm chìa khóa phòng.

Nhưng An Nhiên chưa kịp bước đi, cánh tay đã bị Lâm Phong không biết xuống lầu từ bao giờ nắm lấy, anh ta dùng chân đá bật cửa phòng đang đóng chặt! Cú đá mạnh và nhanh gọn của Lâm Phong khiến An Nhiên điếng người, thấy Lâm Phong bước nhanh vào phòng, An Nhiên liền vội vàng đi theo.

Khi Lâm Phong xuất hiện, đám khói đen ngăn tầm nhìn của An Nhiên bỗng như chuột gặp phải mèo, lập tức chui trở lại vào phòng.

Nhìn cảnh tượng kỳ lạ đó, An Nhiên mới đoán ra sự việc không chỉ đơn giản là một đám cháy như cậu tưởng.

Quả nhiên, sau khi vào phòng Lâm Tuấn nhìn quanh một hồi, thấy đồ đạc trong phòng đều còn nguyên, không có dấu vết cháy nào cả.

Đôi mắt Lâm Phong ánh lên sự hoài nghi.

Ban nãy An Nhiên kêu cháy, dáng vẻ gấp gáp muốn mở cửa phòng không giống như đang giả vờ, cậu cũng không có lý do gì để đùa cợt ác ý.

Có chuyện gì khiến An Nhiên hiểu nhầm rằng phòng Lâm Tuấn bị cháy sao? Sau khi nghi ngờ một hồi, Lâm Phong rất nhanh nhận ra có điều gì đó không đúng.

Âm thanh họ gây ra ban nãy lớn như vậy, nhưng Lâm Tuấn dường như không hề nghe thấy mà vẫn ngủ say.

“Tuấn!” Sắc mặt Lâm Phong trở nên lo lắng, tay vỗ vỗ vào cậu em trai đang ngủ say.

Trong mắt An Nhiên, cậu thấy đám khói đen rút trở lại phòng đã nhanh chóng chui vào ấn đường của Lâm Tuấn.

Khi Lâm Phong lại gần Lâm Tuấn, đám khói đen đã hoàn toàn nhập vào cơ thể cậu ta, không để lại dấu vết gì! Cùng lúc ấy, Lâm Tuấn từ từ mở mắt, nhìn thấy trước mặt là ông anh mặt đằng đằng sát khí, cậu ta lập tức sợ hãi hét lên.

Nếu không phải An Nhiên vừa nhìn thấy hiện tượng kỳ dị nên vẫn chưa kịp hoàn hồn, cậu đã không khách khí mà cười bò ra đất.

Quả nhiên dù là anh em, Lâm Tuấn đã quen với sức mạnh của Lâm Phong, nhưng không đề phòng vẫn sẽ bị dọa một phen hú vía! Lâm Tuấn lùi lại, tạo khoảng cách với Lâm Phong, hết nhìn anh ta lại nhìn An Nhiên, hỏi: “Sao thế?” Trước câu hỏi của Lâm Tuấn, An Nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Vừa rồi vì tưởng nhầm là cháy nhà nên cậu mới lớn tiếng kêu la, giờ muốn nói khác đi cũng không kịp.

Trong phòng không có dấu vết cháy nào, nếu hai người đó hỏi vì sao lại nghĩ có đám cháy, cậu biết trả lời ra sao? Thấy An Nhiên cúi đầu lặng thinh, Lâm Phong nói: “An Nhiên vừa nói phòng em bị cháy.” “Cháy?” Lâm Tuấn nhướn mày, ánh mắt phớt lờ Lâm Phong mà chỉ nhìn vào An Nhiên lúc này đang bồn chồn không yên.

Chợt, Lâm Tuấn nhìn thấy cánh cửa phòng đổ sụp bên cạnh chân An Nhiên… “Chuyện này, chuyện này… chuyện này là sao đây?” Lâm Tuấn hoảng hốt chỉ vào đống đổ nát trên sàn.

“Là anh đá đấy.

Ban nãy An Nhiên đập cửa nhưng em không phản ứng gì, nên anh đã đạp cửa.” Trong khi An Nhiên nhìn đống đổ nát một cách không thoải mái thì Lâm Phong tỏ vẻ như lẽ dĩ nhiên.

Thực ra Lâm Phong cũng bất ngờ về hậu quả này, cậu vốn chỉ muốn đạp cho cửa mở ra, không ngờ lại đạp tung cả cánh cửa.

Chỉ có thể trách cánh cửa quá yếu.

Nghe Lâm Phong giải thích, Lâm Tuấn bất mãn khoanh tay trước ngực, nói: “Vậy thì căn nguyên vấn đề là do An Nhiên cậu la cháy loạn lên đúng không?” An Nhiên do dự một hồi, rồi bỗng tỏ vẻ kiên định như thể đã hạ quyết tâm gì, nói: “Tôi thật sự xin lỗi về chuyện này.

Dù sao chúng ta sẽ phải sống cùng nhau một thời gian, nên tôi không giấu hai người nữa.

Tôi tưởng nhầm có hỏa hoạn là vì tôi nhìn thấy một đám khói màu đen bay ra từ phòng Lâm Tuấn.” “Đám khói màu đen?” “Ừ.

Nhưng sau khi phá cửa xông vào, tôi thấy đám khói đó nhanh chóng chui vào ấn đường của Lâm Tuấn và biến mất.” “…” Nhìn An Nhiên nói một cách nghiêm tục, anh em nhà họ Lâm nhất thời không biết nói gì.

“Nói ra thì, mấy buổi chiều gần đây chẳng phải anh Phong qua nhà Lâm Tuấn giúp dọn đồ sao? Thực ra mỗi lần anh về, tôi đều nhìn thấy một vật thể màu đen kỳ quái bám trên người anh.

Có điều, thứ ấy không chịu nổi huyết khí của anh Phong, nên đều nhanh chóng tiêu tan, vì thế tôi mới không nói cho anh biết.” An Nhiên ngừng lại, quay sang Lâm Tuấn nói: “Lâm Tuấn, cậu phải cẩn thận một chút, đám khói đen đó cảm giác rất u ám, không phải thứ gì tốt lành, nếu cậu có thời gian, hãy tìm thầy nào đáng tin cậy xem đi!” Nói xong, An Nhiên không để hai người nói thêm điều gì, bèn rời khỏi phòng Lâm Tuấn, nói: “Tôi sắp muộn làm rồi, tôi đi trước! Nếu muốn mua cửa mới, hai người có thể đến phòng quản lý lấy số điện thoại của công ty nội thất, mua qua phòng quản lý giới thiệu sè được giảm 20%.” Sau khi An Nhiên vội vã đóng cổng, Lâm Tuấn mới quay sang nói: “Vừa rồi anh ta nói gì vậy? Muốn rũ bỏ trách nhiệm cũng phải tìm lý do nào bình thường chút chứ?” “Anh nghĩ cậu ấy nói nghiêm túc đấy.” “Hả? Anh hai không tin chuyện lố bịch của anh ta đấy chứ?” “Tuy anh không chắc thứ An Nhiên nói tới có tồn tại, nhưng ít nhất cậu ta thực sự nghĩ thế.

Ngày đầu tiên anh từ nhà em về, An Nhiên cũng có biểu hiện kỳ lạ.

Lúc cậu ta kêu có hỏa hoạn, dáng vẻ sợ hãi đó cũng không phải giả vờ.

Hơn nữa, khi cậu ta nói những lời hồi nãy, từ sự di chuyển của đôi mắt, trạng thái của đồng tử, đến nhịp tim, hơi thở đều không có dấu hiệu nói dối.” Câu cuối của Lâm Phong nghe có vẻ khó tin, nhưng Lâm Tuấn không nghi ngờ khả năng của anh trai, hoàn toàn không cảm thấy lạ khi Lâm Phong nói có thể kiểm tra được nhịp tim, hơi thở của An Nhiên.

“Anh ta không bị điên đấy chứ? Suy nghĩ mất kiểm soát hay gì?” “Suy nghĩ mất kiểm soát không có nghĩa là điên.” Lâm Phong chỉnh lại, sắc mặt nghiêm họng, nói: “Tình trạng của em lúc nãy quả thực có gì đó không đúng.

Tiếng An Nhiên đập cửa hô hoán to như vậy, cả âm thanh khi anh đạp cửa nữa, nhưng em vẫn ngủ say không hề tỉnh giấc.

Đề phòng vẫn hơn, em nên nghe lời An Nhiên, tìm thầy nào có khả năng xem đi!” Lâm Tuấn nghe vậy, lập tức xù lông như con mèo bị giẫm phải đuôi, nói: “Không cần đâu! Xem xét gì chứ, việc quê mùa như thế em không làm đâu! Giờ đã là thời đại công nghệ rồi! Dù sao em cũng là một sinh viên đại học, không tin vào mấy thứ mê tín phong kiến đó!” Lâm Phong không phải người thích quản thúc em trai, bản thân cậu cũng không tin vào quỷ thần.

Nghe vậy, Lâm Phong không miễn cưỡng nữa, chỉ chốt một câu: “Vậy em phải chú ý, nếu người không khỏe phải đến bệnh viện kiểm tra nghe chưa!” Lâm Tuấn gật đầu, song vẫn khinh thường không để tâm chuyện đó nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui