Điệp Ngạo Y Phong


Lãnh Ngạo Phong ngưng mắt nhìn Doãn Y Điệp, thanh âm áp lực trầm trọng, khiến cho mọi người không khỏi cứng ngắc, y nói : “ nàng…. Đã đi lâu như vậy, chơi đùa cũng đã lâu như thế rồi… đã… đến lúc về nhà thôi!” Nói đoạn vươn tay nhìn Doãn Y Điệp, đôi con ngươi vốn tĩnh mịch không gợn sóng đã nhiều năm kia chợt nhu hòa đi rất nhiều
Tình hình bỗng dưng đảo ngược, đám hắc y nhân có vẻ hưng phấn, lại thấy chủ nhân du thuyền không có ý định xen vào cho nên càng nhanh chóng tấn công hai người. Mà đứng trên một chiếc thuyền không xa gần đó, Doãn Y Điệp khẽ mím môi, thả người bay lên du thuyền đang đánh nhau kịch liệt kia
Đám người đang đánh nhau, cho nên cũng không mấy để ý việc xuất hiện thêm một người, huống chi chỉ là một nữ nhân?! Doãn Y Điệp thừa lúc bọn họ không chú ý đến mình, đôi con ngươi híp lại, hiện lên một chút trò đùa dai tươi cười, đầu ngón tay vận khí, một… hai…năm… hai mươi cây kim châm trong ống tay áo lần lượt xuất kích bay về đám hắc y nhân
‘ A u….’ không may cho ba gã hắc y nhân tránh không kịp mấy mũi ám khí nhẹ tựa lông hồng kia, mà đã ngã ngửa cả ra rồi, ám khí không trúng chổ yếu hại nhưng là dường như có thuốc tê khiến cho bọn họ ngay tập tức tê liệt thần kinh, ngã xuống mặt thuyền
“ Y Điệp, lại xem Nhã Nhi như thế nào?!” Thấy Doãn Y Điệp đến, Tư Đồ Thiên một thoáng thở phào nhẹ nhõm, bèn hô lên
Mà hai tiếng Y Điệp khiến cho vị tam vương gia Lãnh Ngạo Phong kia đang bình thản uống trà, một cái chớp mắt cũng không muốn nhìn ‘trò vui’ kia cứng người lại
“ Ân! Muội đến đây…” Doãn Y Điệp vội vã chạy đến, cúi người vươn tay bắt mạch cho Trầm Vu Nhã, sắc mặt có chút khó coi. Trong khi đó vị tam vương gia hãy còn đang cứng người của chúng ta, sau nghi nghe thấy thanh âm trả lời của nữ tử, tách trà đang cầm trên tay rơi xuống, thanh âm chói tai của chiếc tách vỡ, khiến cho đám hắc y nhân rùng mình…
“ Tỷ ấy bị động thai khí….” Doãn Y Điệp nắm chặt lấy tay của Tư Đồ Thiên khẽ quát : “ nhanh chóng giải quyết đám hắc y nhân ấy đi, huynh thật là, tỷ ấy có thai cũng không biết, xém chút nữa là mất đứa nhỏ rồi” thanh âm kích động run run, có chút lạnh lùng mà Tư Đồ Thiên nghe vậy vừa mừng vừa sợ, nhanh lập tức tấn công đám hắc y nhân, chiêu thức càng thêm mạnh mẽ, tràn đầy uy lực
“ Y Điệp, đứa… đứa nhỏ?!” Trầm Vu Nhã cũng không biết mình mang thai, nghe vậy không khỏi hoảng hốt, đầu ngón tay run run chạm vào bụng của mình. Doãn Y Điệp vội vã lấy trong đống tay áo mấy cái kim châm, đâm vào huyệt đạo ổn định thai mạch cho Trầm Vu Nhã, sắc mặt càng thêm khó coi
“ Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ đứa nhỏ này cho tỷ!” Doãn Y Điệp an ủi
“ Ân!” Trầm Vu Nhã nghe vậy bình tĩnh lại nhiều lắm
Tiếng binh khí vẫn cứ chói tai như vậy, Doãn Y Điệp có chút không kiên nhẫn, đặt Trầm Vu Nhã nằm đó, chạy đến trước mặt đám hắc y nhân, gầm nhẹ : “ dừng tay cho ta”. Tư Đồ Thiên vội vã thu kiếm, chạy đến bên Trầm Vu Nhã mà ba hắc y nhân còn lại cũng không khỏi sửng sốt nhìn tử y nữ tử trước mặt
Doãn Y Điệp lấy ra trong lòng một cuốn sách, có vẻ đã rất củ kỹ, bìa sách đã hoen ố theo thời gian, ngẩng đầu nhìn đám hắc y nhân, lạnh lùng cười : “ Dược Vương điển trong tay của ta, các ngươi có giỏi thì đến lấy nha!!”
“ Y Điệp…” Tư Đồ Thiên sửng sốt la lên
“ Câm miệng, lo chăm sóc cho tỷ ấy đi, còn mọi chuyện để muội giải quyết…” Doãn Y Điệp quay đầu trừng mắt nhìn Tư Đồ Thiên, lần đầu tiên thấy tiểu sư muội vốn dịu dàng của mình phát uy khiến cho Tư Đồ Thiên không khỏi kinh ngạc, im luôn. Doãn Y Điệp hai tay nắm chặt hai đầu của cuốn sách, cười cười : “ thứ này nếu phiền phức như vậy, hủy có phải tốt hơn không?!”
Đám hắc y nhân không dám vọng động, chỉ sợ một động tác chọc giận nữ tử này sẽ khiến cho cuốn sách mỏng manh vô giá kia tan nát….
“ Ha hả…” Doãn Y Điệp bật cười, đôi môi cong lên tiếu dung, có chút tà mị, đáy mắt một thoáng giảo hoạt , bước chân lùi về sau mấy bước, đám hắc y nhân cũng không dám tiến lại quá gần
Cho đến khi đã dừng ngay bên cạnh trường bào hắc y nam tử, Doãn Y Điệp mới dừng lại, liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh mình, ôn hòa cười, lạnh nhạt mà xa cách : “ tam vương gia đúng không?! Giúp ta một chút được chứ?!” Mà cũng không đợi nam tử trả lời, đã cầm ngay cuốn Dược Vương điển nhắc vào vạc áo nam tử, lập tức cách ra nam tử mấy bước, cười nhạt nhìn đám hắc y nhân, nói : “ nha! Dược vương điển ở trong tay hắn, các ngươi nếu muốn cứ lấy…”
Đám hắc y nhân chần chờ, không biết quyết định ra làm sao
Đầu lĩnh hắc y nhân nhìn tam vương gia, lên tiếng : “ vương gia, không biết có thể hay không giao cuốn sách ấy cho tại hạ, các chủ cần quyển sách ấy để chữa bệnh cho một người, nhất định phần ân tình này, Độc Thiên các sẽ không quên”
“ Không được…” Lãnh Ngạo Phong mở miệng từ chối., Ánh mắt từ đầu đến cuối, vẫn không có dời khỏi tử y nữ tử kia, khiến cho người khác không khỏi nghi hoặc
“ Các ngươi đi đi, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí!” Lãnh Ngạo Phong chậm rãi nói, đầu lĩnh hắc y nhân lòng chùn lại một chút, sau đó ra lệnh, lập tức những hắc y nhân còn lại mang theo đồng bọn bị thương của mình, chạy đi
“ Y Điệp, Nhã nhi sao rồi?!” Tư Đồ Thiên sốt ruột hỏi
“ Tỷ ấy bị nội thương, hơn nữa động khí quá nhiều, muội đã ổn định mạch cho tỷ ấy rồi, bây giờ nhất định phải tìm được nhân tham ngàn năm để an thai nếu không hài tử sau này sinh ra sức khỏe sẽ rất yếu!” Doãn Y Điệp buồn bực nói
“ Nhân tham ngàn năm, tại vương phủ có một gốc…” Lãnh Ngạo Phong xen vào, thanh âm không ra hỉ giận
“ A?!” Tư Đồ Thiên nghe vậy sửng sốt, này vị mặt lạnh tam vương gia sao hôm nay tự dưng tốt đột xuất vậy?! mà mấy người còn lại trên thuyền cũng không khỏi nghi ngờ, có thể khiến cho tam vương gia xuất đầu, không phải đơn giản đâu. Doãn Y Điệp nghiêng đầu nhìn Lãnh Ngạo Phòng, mỉm cười : “ vậy làm phiền tam vương gia, nhất định phần ân tình này Doãn Y Điệp sẽ không quên”
“ Ta cùng nàng, từ khi nào lại xa lạ như vậy….” Lãnh Ngạo Phong than khẽ
Doãn Y Điệp bỗng dưng bật cười : “ tam vương gia, chúng ta có quen biết sao?!”
“ Nàng…” Lãnh Ngạo Phong ngưng mắt nhìn Doãn Y Điệp, thanh âm áp lực trầm trọng, khiến cho mọi người không khỏi cứng ngắc, y nói : “ nàng…. Đã đi lâu như vậy, chơi đùa cũng đã lâu như thế rồi… đã… đến lúc về nhà thôi!” Nói đoạn vươn tay nhìn Doãn Y Điệp, đôi con ngươi vốn tĩnh mịch không gợn sóng đã nhiều năm kia chợt nhu hòa đi rất nhiều
Doãn Y Điệp xuy cười, nhún nhún vai, ra hiệu cho Tư Đồ Thiên ôm lấy Trầm Vu Nhã, nhìn Lãnh Ngạo Phong, nói : “ tam vương gia, ngài nói gì ta không hiểu lắm, nhưng là chuyện cấp bách phải cứu người, ngài có thể dẫn đường được chứ?!” Thanh âm khách khí mười phần
Lãnh Ngạo Phong nắm chặt lấy hai tay, kiềm lòng rất nhiều mới không nắm chặt lấy tay của nữ tử vô tình kia, khẽ rũ xuống mi mắt, đợi cho đến khi thuyền cập bến mới bước xuống thuyền, đoàn người nhanh chóng chạy về Thiên tuyệt vương phủ
Doãn Y Điệp nhanh chóng bốc thuốc, Tư Đồ Thiên đi sắc thuốc, còn Doãn Y Điệp vẫn tiếp tục dùng kim châm ổn định thai vị cho Trầm Vu Nhã, Trầm Vu Nhã đau đến sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không kêu ra tiếng, đôi môi đã nứt ra, ẩn ẩn tơ máu, Doãn Y Điệp vươn tay chạm vào tràn của Trầm Vu Nhã, ôn nhu nói : “ Nhã tỷ tỷ, đừng lo, mọi chuyện đã ổn cả rồi”
Trầm Vu Nhã an tâm, ngất lịm đi, Doãn Y Điệp nhìn bụng của Trầm Vu Nhã, thai nhi chỉ mới ba tháng, còn chưa có bụng nhưng là nơi đó đã có một sinh mệnh mới, ánh mắt một thoáng mờ mịt, man mác đau thương, liễm đi hết, còn lại cũng là bình tĩnh đến mức lạnh nhạt
Trong khi đó ở bên ngoài…
“ Tam đệ, là… nữ tử đó sao?!” Lãnh Tuyệt Nhiên lên tiếng hỏi. Này cũng có sự khác biệt quá lớn đi, rõ ràng nữ nhân năm đó…
“ Ừ!..” Lãnh Ngạo Phong gật đầu, đúng là nàng ấy, nhưng là hà cớ gì lại không chịu nhận y đâu?! Là… mất trí nhớ?! Niềm vui gặp lại còn chưa đến đã bị câu nói xa cách lạnh nhạt của nữ tử khiến cho y phát điên, dường như khắc cốt đớn đau ba năm trời trong mắt nữ tử ấy cũng là sự buồn cười đáng thương
“ Có lẽ là… đệ lầm chăng?!” Lãnh Ngự Vân buồn bực nói, rõ ràng lúc trước nữ tử kia không phải như vậy a, trong ấn tượng của y, nữ tử kia lúc nào cũng tươi cười vô hại, làm gì có chuyện sát phạt quyết đoán như lúc bấy giờ hơn thế nữa, chỉ đơn giản ba năm làm sao có thể khiến cho một nữ nhân tay không tất sắc kia lại có võ công, y thuật cùng độc thuật không kém?!
Lúc nãy y quan sát, dù võ công của nữ tử ấy không được xem là nhất lưu cao thủ nhưng cũng thuộc dạng không sai hơn thế nữa, ám khí có thể nói rất khá, so với lúc trước quả thật khác biệt rất nhiều, mà khuôn mặt….
Lãnh Ngạo Phong liếc mắt nhìn Lãnh Ngự Vân, cười lạnh : “ huynh nói, đệ có thể nhìn lầm sao?!” nữ nhân đó, dù có hóa thành tro y cũng nhận ra được, chỉ là thay đổi một khuôn mặt mà thôi, nhưng là giọng nói đó, ánh mắt đó, và từng cử chỉ động tác, y làm sao có thể nhận lầm được
“ Ha hả… Lãnh Ngự Vân đưa tay sờ mũi, cười gượng….” tam đệ thật là, mỗi khi có chuyện liên quan đến nữ tử ấy điều không chút nể tình a, không chừa cho ai chút mặt mũi nào cả
“ Ra rồi kìa…” Lãnh Tuyệt Nhiên phe phẫy chiếc phiến cười, nhìn từ bên trong phòng, tử y nữ tử bước ra. Lãnh Ngạo Phong muốn bước đến, nhưng không hiểu sao lại không thể bước chân lại gần, có lẽ là vì… sợ
Sợ nữ tử ấy, tiếp tục dùng giọng điệu không sao cả với y nói
Sợ nữ tử ấy ánh mắt ấy xa lạ nhìn y
Sợ nữ tử ấy, nói rằng y đã nhận lầm người
Khủng hoảng, là lo lắng, là… sợ hãi
Lãnh Ngạo Phong, trời không sợ, đất không sợ, lại duy độc đối với tử y nữ tử ấy, sợ hãi rất nhiều điều
Doãn Y Điệp bước đến chỗ của ba nam nhân, gật đầu mỉm cười như là đang chào hỏi, thanh âm có chút trêu ghẹo : “ không biết tiểu nữ tử cần phải hành lễ với ba vị vương gia không?!” Lãnh Tuyệt Nhiên cùng với Lãnh Ngự Vân, liên tục xua tay nói không cần. Nói giỡn! nếu như thực sự nữ nhân đứng trước mặt bọn họ là người đó thì bọn họ không muốn bị tam đệ trừng mắt đâu, đủ lãnh!
“ Điệp Nhi!” Lãnh Ngạo Phong khẽ gọi
“ Xì! Ta nói vương gia a, ngài đừng gọi ta như vậy thật khiến cho ta nổi hết cả da gà, hơn nữa chúng ta cũng không thân mật đến mức như vậy đi, ngài cứ gọi ta là Y Điệp là được rồi…” Doãn Y Điệp nói
“ Nàng, rốt cuộc là đang muốn đùa gì nữa đây?!” Lãnh Ngạo Phong thanh âm trầm lại
“ Ai da! Đùa?! Ta là đang nói thật nha..” Doãn Y Điệp buồn bực nói : “ vương gia, có lẽ là ngài nhận lầm người rồi, ta quả thật lần đầu tiên gặp ngài đó”
“ Doãn Y Điệp…” Lãnh Ngạo Phong thanh âm đã có chút nghiến răng nghiến lợi
“ Ân?!” Doãn Y Điệp tủm tỉm cười, hoàn toàn không xem khối băng di động kia có bao nhiêu đáng sợ mà đứng bên cạnh Lãnh Tuyệt Nhiên cùng Lãnh Ngự Vân đã âm thầm lau mồ hôi liên tục rồi, có lẽ tam đệ bọn họ nói đúng, nữ nhân này quả thật là người kia, có thể đứng trước mặt lạnh tam vương gia vẫn bình thản cười tủm tỉm, duy nhất chỉ có một mình Doãn Y Điệp mà thôi
“ Ha hả, ta nói Y Y nha, nàng lại trêu chọc đào hoa nữa sao?!” quanh quẩn tiếng cười đâu đây, bạch y nam tử dường như là đột ngột xuất hiện, có thể nói khinh công của người này đã đến mức đạp tuyết vô ngân, giống như không tiếng động bước vào nơi được xem là ngọa hổ tàng long tam vương phủ này mà không kinh động bất cứ ai, có thể nói bạch y nam tử võ công cực cao
Bạch y nam tử, mi mục như họa, dung mạo tuấn mỹ vô trù, lại vận bạch y trắng muốt không tỳ vết như là trích tiên hạ phàm, trên tay còn ôm một tiểu hài tử, chừng hai ba tuổi, trắng nõn đáng yêu. Bạch y nam tử từ trên nóc nhà bay xuống đứng bên cạnh Doãn Y Điệp, trêu đùa nói
Doãn Y Điệp thanh âm lạnh nhạt : “ Nguyệt Thiên Âm, ngươi thật lắm chuyện”
Tiểu hài tử đang nằm úp sấp trên vai của bạch y nam tử, thấy Doãn Y Điệp mới nhoẻn miệng cười, y y nha nha nói : “ mẫu thân.. mẫu thân… ôm ôm…” Doãn Y Điệp ôn nhu cười, vươn tay ôm lấy hài tử, nhẹ giọng hỏi : “ búp bê ngoan! Nói cho mẫu thân biết hôm nay chơi có vui không?!” Tiểu hài tử cười rộ lên, mềm mềm nói : “ phụ thân ôm bảo bảo phi phi, rất vui…”
“ ừ! Lần sau bảo phụ thân tiếp tục mang búp phê phi phi nha…” Doãn Y Điệp buồn cười nói, ngón tay điểm nhẹ hài tử cái mũi
Bạch y nam tử, tuấn mỹ vô trù mà tử y nữ tử cũng thanh tú không kém lại thêm tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài có thể nói là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc khiến cho người ta không khỏi ghen tỵ mà Lãnh Tuyệt Nhiên cùng Lãnh Ngự Vân âm thầm kinh hãi, này… rốt cuộc mọi chuyện là ra sao a
Mọi người chưa kịp định thần thì tiểu hài tử lại tiếp tục câu nói tiếp theo khiến cho đám người ở đây bỗng nhiên rụng rời tay chân, tiểu hài tử thấy hắc y nam nhân đứng bên cạnh mẫu thân của nó, bỗng dưng vươn tay, điềm điềm cười : “ phụ.. thân, ôm.. một cái!” Rõ ràng là nói với Lãnh Ngạo Phong nha
“ Ai da! Ta là không nghe lầm đi…” Lãnh Ngự Vân thì thào, lấy tay tự véo mình một cái, rất đau nha! Rõ ràng là không nghe lầm. Lãnh Tuyệt Nhiên ánh mắt xem thường nhìn nhị đệ của mình trong khi đó Lãnh Ngạo Phong nhận từ đả kích này đế đả kích kia khiến cho y như chết lặng
“ Ngoan bảo bảo nha! Ngươi đừng lúc nào thấy nam nhân đứng gần mẫu thân của ngươi điều tự xưng là phụ thân…” Nguyệt Thiên Âm buồn cười, trêu ghẹo tiểu hài tử, tiểu hài tử cái hiểu cái không nhưng thấy Lãnh Ngạo Phong không có ý định ôm nó, nó mếu máo, vươn tay ôm cổ Doãn Y Điệp, không thèm quan tâm đến vị phụ thân này nữa
“ Ha hả, tam vương gia, thật có lỗi, hài tử của ta cứ thấy nam nhân nào gần ta điều nhận lầm rằng là phụ thân của nó, ngài đừng giận!” Doãn Y Điệp cười nói
“ Phụ thân của…hài tử…” thanh âm của y khô khốc vô cùng
“ Đã chết!” Doãn Y Điệp bình thản nói, hoàn toàn không chút tình cảm
“ Đúng rồi, tam vương gia, ngài cũng nên trả lại cho ta dược vương điển đi?!” Doãn Y Điệp lên tiếng, vươn tay nhìn Lãnh Ngạo Phong. Thật sự nàng rất muốn đốt cuốn sách phiền phức ấy cho rồi nhưng là không thể a, thật sự chán ngán, sư phụ là đang muốn nàng gặp rắc rối mà
Lãnh Ngạo Phong siết chặt lấy cuốn sách, y nhìn nữ tử trước mặt mình, nhiều lắm cảm xúc muốn thốt lên, nhiều lắm những cuồng loạn bứt rứt trong lòng muốn bùng nổ nhưng lại không biết làm sao diễn đạt, y là vậy, từ nhỏ đến lớn, không biết làm sao diễn đạt cảm giác của mình, càng khiến cho những người y quan tâm càng thêm xa cách y mà thôi
“ Doãn Y Điệp, ta… rốt cuộc gì gì của nàng?!” Lãnh Ngạo Phong thì thào, có chút tự giễu. Ba năm gặp lại, nữ tử khiến cho y vướn bận lâu đến như vậy hoàn toàn xem y như người xa lạ mà y cũng không rõ nguyên nhân do đâu, thật là đáng buồn cười. Doãn Y Điệp yên lặng nhìn Lãnh Ngạo Phong, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, không thấy đáy mà cũng không hiện hữu cảm xúc nhiều lắm, nghiêng đầu nhìn y, nhẹ cười : “ không là gì cả, tam vương gia từ đâu đến cuối ngài cứ nói những lời thật khó hiểu, chúng ta… đã từng gặp nhau sao?!”
Mắt đẹp khẽ chớp một chút, có vẻ rất là vô tội : “ nhưng là ta từ nhỏ sống trong cốc với sư phụ, cũng vừa mới đến đế đô mà thôi” nói đoạn liếc sang bạch y nam tử, cười cười : “ ngươi nói đúng không Thiên Âm…” Bạch y nam tử đang hí hứng xem ‘cuộc vui’ bỗng dưng nghe mình bị điểm danh, ngẩng đầu nhìn Doãn Y Điệp rồi lại nhìn sang tam vương gia, cười đến ý vị thâm trường : “ hắc hắc, đúng vậy… đúng vậy nha!! Tiểu sư muội từ nhỏ sống trong Dược cốc, chưa từng ra ngoài ^^”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui