Câu hỏi đó vừa buông ra, thì chiếc lọ thủy tinh đặt trên kệ tủ bên cạnh giường bệnh vô định rơi xuống đất. Bó hoa hồng rực rỡ khi nãy cùng mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi tứ tung trên sàn nhà. Gin luống cuống cúi xuống định nhặt, nhưng Trà lại lạnh nhạt nói thêm:
- Không cần dọn. Đi ra khỏi đây ngay! – Trà nói mà chẳng thèm nhìn Gin lấy một lần.
Trà gặp vấn đề cả về trí nhớ nữa sao?
Trước lúc ra khỏi phòng, Gin không ngừng suy nghĩ về câu hỏi đó, cánh môi đó bật lên một câu nói chẳng to chẳng nhỏ, đủ để hai người trong phòng này đều có thể nghe rõ.
- Xin lỗi!
Cánh cửa phòng bệnh vừa được đóng lại, Trà đưa tay lên mặt quệt nước mắt trong đau xót. Té ra, cô muốn đuổi Gin đi, để anh không phát hiện ra giọt nước mắt đau khổ này. Nhưng, một giọt nước mắt tan đi, giọt kia lại trượt xuống gò má. Hai hàng nước mắt này không sao ngừng nổi, tiếng nấc khẽ cứ thế vang lên trong căn phòng này, Trà úp mặt xuống gối khóc.
Khi đó, cánh cửa ấy lại lần nữa được mở ra. Trà nhanh lẹ lau lau giọt nước mắt trong suốt ấy, làm vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, nhưng tiếng nấc vẫn còn đây. Đập vào mắt cô, là khuôn mặt vô cảm của một thiếu nữ. Mái tóc màu đen tung bay theo từng bước đi, con ngươi đen láy trong suốt hướng thẳng về phía cô.
- Tại sao cô lại làm như vậy? Đang thương hại cho Sun sao? – Giọng nói băng lãnh của thiếu nữ đó không ai khác ngoài Rick.
- Tôi không thương hại ai cả, tôi chỉ không muốn thấy Gin đau khổ, thấy hai người họ vì tôi mà chia cách. Nếu số phận đã liên kết hai người họ với nhau, thì tôi càng không có khả năng xen vào. Khi trước tôi ích kỉ, giờ nhận lại kết quả thật xứng đáng làm sao. Tôi đương nhiên biết, vì cái tổn thương cả về thể xác và tinh thần mà khiến Gin phải bên cạnh như một kẻ hầu cận, để người anh yêu mãi mãi khuất xa – Trà nói mà nước mắt tuôn rơi.
Nghe được câu trả lời hợp ý, Rick cười nhẹ rồi đặt vào vòng tay Trà một bó hoa Cẩm Chướng Đỏ rồi quay gót bước đi. Trước lúc đi, cô cũng nói một câu gửi gắm lại nỗi lòng mình lại cho Trà: “Cám ơn!”. Nước mắt lại rơi, nhưng Trà lại đang nở một nụ cười. Chắc, cô đã nhận ra việc mình đang làm hoàn toàn không hề sai, cho dù phải chịu đựng chút ít tổn thương.
Trong căn phòng bệnh trắng muốt, mùi thuốc sát trùng thoảng thoảng trong không gian. Chiếc rèm lụa trắng bên cạnh ô cửa sổ tung bay trước đầu gió, mái tóc nhuộm cũng theo gió bay lên. Giọt lệ trong suốt như viên đá lưu ly nhờ gió mà vuột xa khỏi cặp má phúng phính, chìm xuống nền đất.
Hi vọng Trà sẽ gặp được nửa thật sự của đời mình!
Còn lúc này, tại chỗ Kin:
Chỗ anh cơ bản chẳng có gì đặc biệt. Kin đang dần hồi phục, ngồi tựa vào thành giường, húp lấy húp để thìa cháo nóng hổi còn phả khói nóng. Ngồi ngay bên cạnh, là Rick. Khuôn mặt trắng mịn, hai bên má phúng phính ửng màu hồng phấn, đôi môi hình trái tim đỏ mọng, đôi mắt to tròn hướng nhìn xa xăm, trầm ngâm suy nghĩ.
Chưa đợi Kin húp xong bát cháo trắng, Rick đã quay gót bước ra khỏi căn phòng, một hồi lâu chẳng thấy quay lại. Ăn xong to cháo, anh thở một hơi, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình vẻ thích thú. Ngồi hoài trong phòng cũng thấy chán, Kin bước xuống giường, chân xỏ vào đôi dép lê để sẵn dưới chân giường, mở cửa bước ra ngoài.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Kin vui thích bước tiếp. Chợt, nghe thấy tiếng nói chuyện của Gin và Sun. Tranh cãi có vẻ rất gay gắt. Cậu chàng kia thì ngày một lớn tiếng, nhưng Sun vẫn bình tĩnh chẳng nói. Không biết, Kin có biết sự xuất hiện của anh ở đây thực sự không nên hay không?
- Tôi cần một câu trả lời thích đáng. Tại sao cô lại có cùng nhóm máu với Kin? Tại sao biết nhóm máu của cậu ta? – Gin giận dữ quát tháo.
- Việc đó thật sự có liên quan đến anh sao? Đừng ra vẻ ta đây mà xía vào chuyện người khác – Sun lạnh lùng, bình tĩnh đáp.
Nghe được câu hỏi đấy, Kin đột ngột dừng bước. Hai bàn tay gầy gộc, xương xương chạm vào bức tường. Đôi mắt hãi hùng của anh nhìn trân trân vào nền đất không rời. Hai chân run run không tài nào bước thêm bước nữa. Rốt cục, anh đang sợ hãi điều gì?
Bọn họ đang nói đến điều gì?
Kin đang cố tình không hiểu, hay là không muốn hiểu?
Tiếng gót giày chà mạnh trên nền đất, Sun đi lướt qua Kin chẳng hay biết. Nhìn tấm lưng nhỏ nhắn cô độc đó, Kin không tài nào chối bỏ ngay suy nghĩ hiện rõ ngay trong đầu anh ngày từ khoảnh khắc nghe được câu nói đầu tiên. Gin đứng đó, đôi bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, chẳng nói chẳng rằng, chỉ hùng hằng bước theo sau Sun như một kẻ bám đuôi biến thái.
Rốt cuộc, Sun là ai?