Sau khi kỳ nghỉ Tết, ngày đầu tiên nhập học.
Cô Vu đứng trên bục giảng nói hôm nay sẽ có bạn học chuyển từ lớp 10A3 sang lớp 10A2 bọn họ.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, chả hiểu cùng là một lớp trọng điểm, ai lại cứ muốn chuyển qua chuyển về chi cực vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi biết được là ai muốn chuyển đến, mọi người càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì đó là Hứa Văn Thành, người đã áp đảo lớp trưởng Bác Tân Bạch trong đợt kiểm tra cuối kì trở thành người đứng đầu toàn khối.
Nghe nói người đứng đầu này không được bạn học yêu mến khi ở lớp cũ, không có bạn bè.
Nếu thế thì việc cậu ấy muốn chuyển lớp hình như cũng có thể thông cảm.
Học sinh lớp 10A2 vẫn duy trì thái độ xem chừng, một số bạn cho rằng người đáng thương ắt phải có chỗ đáng ghét.
Hứa Văn Thành không được các bạn lớp 10A3 chào đón rất có khả năng là vì đạo đức của con người cậu ấy có vấn đề.
Sau khi Bảo Bảo và Ninh Khải Triết trở lại làm bạn cùng bàn biết Hứa Văn Thành chuyển đến lớp họ thì cũng rất ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưa hôm đó, lúc gần tan học, Hứa Văn Thành đã chuyển hết đồ đến lớp 10A2.
Vì hai lớp gần nhau và có sự giúp đỡ của Ninh Khải Triết nên chỉ mấy phút là xong.
Lớp trưởng Bác Tân Bạch đến nói với học sinh mới đến tình hình trong lớp.
Vì đúng lúc lớp 10A2 lần này có một bạn bị loại khỏi lớp trọng điểm.
Hứa Văn Thành sẽ ngồi ở chỗ của bạn đó, bạn cùng bàn của cậu là một bạn nữ đeo mắt kính.
Bạn nữ đeo kính như khúc gỗ, im lặng không muốn nói chuyện, vừa hay lại trùng khớp với tính cách của Hứa Văn Thành, suy cho cùng cũng chẳng thích lên tiếng.
Buổi trưa, Bảo Bảo xuống đứng trước cửa lớp 10B2 ở tầng ba đợi Hồ San San.
Lớp 10B2 vẫn chưa tan học, hình như là vì cả lớp làm môn toán không được tốt, thầy giáo đang xả giận.
Bảo Bảo đợi hơn 10 phút, cuối cùng thầy toán đó mới cho nghỉ, lúc đi ra ngoài mặt cứ hầm hầm.
Hồ San San đeo cặp sách nhẹ tênh ra ngoài, khoác tay Bảo Bảo chạy ra tiệm ăn nhanh bên ngoài.
Cô vừa đi vừa phàn nàn với Bảo Bảo về thầy dạy toán mất nhân tính kia, kéo giờ học quá lâu.
Sau khi ngồi trong tiệm thức ăn nhanh, Bảo Bảo nói chuyện Hứa Văn Thành chuyển đến lớp cô với Hồ San San.
Hồ San San chẳng tò mò chút nào, cô uống ngụm nước: “Tớ biết, là tớ xúi giục cậu ấy đi đấy.”
Bảo Bảo nghe thế sững sờ, ngẫm nghĩ hỏi: “Sợ cậu ấy cứ bị ăn hiếp mãi trong lớp 10A3 à?”
Hồ San San gật đầu: “Lớp 10A2 còn có cậu và Ninh Khải Triết, tớ không tin còn có ai dám bắt nạt cậu ấy.”
Bảo Bảo cười: “Sao nhìn cậu giống mẹ cậu ấy thế?”
“Cậu có thể coi tớ là chị của cậu ấy, chị lớn như mẹ.”
“Cậu quan tâm cậu ấy thế thì cũng thi vào lớp trọng điểm đi, tự mình bảo vệ cậu ấy không phải tốt hơn sao?”
Bảo Bảo gắp một thịt gà bỏ vào bát của Hồ San San.
Hồ San San cười haha: “Cậu cũng biết toán lý hóa chính là bùa đòi mạng đối với tớ mà.”
Có qua có lại, cô cũng gặp một miếng vịt nướng nhanh vào bát của Bảo Bảo.
Cô nói tiếp: “Ban đầu để thi vào cùng một trường cấp ba với cậu, tớ đã dốc hết sức nâng điểm toán lý hóa lên. Giờ nghĩ lại khoảng thời gian làm đề toán lý hóa tớ còn muốn rùng mình đây này.”
Bảo Bảo mím môi cười, không nghĩ cách khuyên San San nữa.
Đến tiết học buổi tối hôm nay, lớp 10A2 đã xảy ra một sự cố nhỏ.
Nhưng sự cố nhỏ này lại khiến học sinh lớp 10A2 phải nhìn Hứa Văn Thành nhát gan với con mắt khác.
Khởi nguồn là một câu hỏi toán, nói chính xác hơn có lẽ là một bài toán Olympic.
Giáo viên toán tranh thủ giờ học nhàm chán còn lại để học sinh giải đề chơi.
Sau khi Chu An Chí giải xong, tất nhiên sẽ tìm Bác Tân Bạch trùm toán cùng bàn đối chiếu đáp án.
Bạn cùng bàn của cậu ngoài được giải trong kỳ thi Olympic Toán học kì trước còn tham gia Trại huấn luyện mùa đông.
Cậu có đầy đủ lý do để tin rằng ông trùm này đã giải xong.
Hỏi mượn vở của Bác Tân Bạch, cậu đối chiếu đáp án trước, phát hiện có sự khác biệt.
Vì thế cậu cẩn thận xem quá trình giải của Bác Tân Bạch, xem mãi cho đến khi hết tiết.
…Thế nhưng xem vẫn không hiểu.
Sau khi hỏi Bác Tân Bạch, cậu mới biết phương pháp giải cậu ấy dùng không còn là kiến thức toán học bậc THPT nữa.
Mà là dùng kiến thức toán học cấp cao bậc đại học để giải đề.
Chu An Chí hỏi: “Tân Bạch, bài này dùng kiến thức cấp ba giải được không?”
Bình thường cậu cũng học chút kiến thức của lớp 11, 12 và cả đại học, quả thật có chút tốn sức.
Bác Tân Bạch nghiêng đầu nhìn vở giải đề của cậu, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Không được.”
Chu An Chí thở dài, thôi vậy, đợi cậu có thời gian xem toán cao cấp rồi quay lại làm bài này.
Hết tiết tự học tối thứ hai, Chu An Chí chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc trở về, cậu đi ngang qua con đường giữa hai bàn học.
Cậu vô tình thấy một tờ giấy nháp, trên đó là bài toán Olympic vừa rồi, hơn nữa đáp án còn giống với Bác Tân Bạch.
Chu An Chí dừng lại, cẩn thận nhìn cách giải của bài này, thế nhưng đó là phương pháp mà với kiến thức hiện tại của họ vẫn có thể đủ để hiểu.
Phương pháp đó đơn giản rõ ràng, chữ nghĩa cũng rất nắn nót, hoàn toàn không giống như đang làm nháp.
Chu An Chí tò mò, muốn mượn về nghiên cứu các bước.
Vừa ngẩng đầu, cậu liền nhìn thấy một gương mặt đẹp đến mức quá đáng.
Bạn học mới Hứa Văn Thành.
“Khụ khụ…chao xìn, câu này là cậu làm à?”
Hứa Văn Thành dè dặt gật đầu, làn da trắng sứ khiến đôi mắt trông vô cùng đen nhánh.
Chu An Chí lầm bầm trong lòng một câu, con trai mà đẹp như vậy làm cái chiii?!
“Vậy tớ có thể mượn xem chút không?” Cậu lại hỏi.
“Có thể…” Hứa Văn Thành cần thận đưa giấy nháp.
Chu An Chí nhẹ nhàng nhận lấy, cứ như đối phương là búp bê sứ, nếu chạm vào là vỡ vậy.
Cảm thấy vô cùng ngại ngùng, thế nên cậu lấy được tờ giấy liền chạy nhanh về chỗ ngồi.
Sau khi nhập tâm giải đề, sự xấu hổ khi nói chuyện với Hứa Văn Thành với tiêu giảm đi chút ít.
Xem ba lần cậu nhận ra cách giải của Hứa Văn Thành là đúng.
Chu An Chí trợn tròn mắt có chút không dám tin.
Cậu lấy tờ giấy đưa đến dưới mí mắt Bác Tân Bạch.
“Xem đi, mau xem cách giải này đúng không?”
Bác Tân Bạch đang viết cảm nghĩ sau khi đọc môn tiếng Anh, lạnh lùng nhìn tờ giấy nháp, cậu nhíu mày ngay lập tức.
Sau khi xem hết tường tận cách giải, cảm nghĩ sau khi đọc đã bị bỏ sang một bên, thay vào đó là cầm bút bắt đầu tính toán.
Sau khi kiểm tra hai lần xong, Bác Tân Bạch thả bút xuống hỏi: “Bài nháp của ai vậy?”
Chu An Chí trông cứ như ăn cướp, sáp đến gần Bác Tân Bạch nói: “Hứa Văn Thành đó, ghê không!”
Đối với họ, biết giải đề không phải ghê gớm nhất, mà ghê gớm nhất chính là biết dùng phương pháp giải cơ bản nhất, đơn giản nhất.
Như câu toán Olympic này, đến Bác Tân Bạch còn phải giải bằng kiến thức đại học, thế mà Hứa Văn Thành lại có thể dùng kiến thức cấp ba để giải.
Bác Tân Bạch gật đầu, đôi mắt phía sau cặp kính đó ẩn chứa sự tán thưởng.
Chu An Chí cũng bắt đầu cảm thán, không hổ là người đàn ông đánh bại Tân Bạch nhà cậu, dũng cảm cướp đi ngôi đầu bảng toàn khối.
Chỉ là…vẻ ngoài của cậu ấy quá đẹp, đẹp như con gái vây.
Cậu không phải không thể chấp nhận một bạn nam xinh đẹp.
Nhưng đẹp trai khí chất Khải Triết chẳng phải tốt sao, nam thì ngưỡng mộ, nữ thì si mê.
Còn Hứa Văn Thành lại xinh đẹp cái kiểu như con gái, khiến nữ thì ganh tỵ, nam thì…có chút không chịu nổi.
Sau khi hết tiết tự học tối.
Bác Tân Bạch không những chưa đi, mà còn cầm tờ giấy nháp đi đến trước bàn Hứa Văn Thành.
Phớt lờ mấy mươi ánh nhìn chăm chú trong lớp, Bác Tân Bạch bắt đầu thảo luận câu hỏi.
Hơn nữa có cảm giác bầu không khí càng thảo luận càng thích thú.
Cả lớp 10A2 không kìm được tò mò xúm lại xem.
Không may là lúc Hứa Văn Thành bị vây kín, Hồ San San cũng đã chạy lên.
Đến nơi người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Bảo Bảo, nên hỏi: “Hứa Văn Thành đâu?”
Bảo Bảo chìa ngón tay nhỏ xíu ra, chỉ về góc nơi có mấy cái đầu lúc nhúc.
Hồ San San nhìn qua, phản ứng đầu tiên chính là Hứa Văn Thành lại bị ức hiếp.
Tự dưng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô xông qua đó.
Cô vừa tách đám đông vừa hét: “Mấy người đang làm gì vậy hả?!”
Đến khi cô vào được bên trong, nhìn thấy Hứa Văn Thành đang cầm bút, dưới tay là tờ giấy nháp, ngẩng đầu nhìn cô ngỡ ngàng.
Hình như ánh mắt đó…không phải là bị ức hiếp.
“Các cậu…làm gì thế?” Hồ San San cười chữa thẹn, nhẹ giọng hỏi lại lần nữa.
“Thảo luận câu hỏi.” Hứa Văn Thành chớp đôi mắt ánh nước vô tội.
“Khụ khụ…thảo luận câu hỏi…chuyện tốt chuyện tốt, cứ thảo luận tiếp đi nha…”
Hồ San San lúng túng điền lại những người vừa bị tách ra vào chỗ trống.
Cô rút ra khỏi đám đông, co mình lại bên cạnh Bảo Bảo, trầm giọng nói: “Mấy người này học đến điên rồi à, thảo luận mà nhiều người thế?”
Bảo Bảo mím môi cười, lại không dám cười quá trớn, sợ San San nhà cô bị đả kích.
“Được rồi, Ninh Khải Triết, cậu đưa Bảo Bảo về kí túc xá trước đi, tớ ở đây đợi cậu ấy.”
Hồ San San vỗ vai Bảo Bảo, tiện tay kéo ghế ra ngồi.
“Thế cậu về kí túc sớm chút nhé.” Bảo Bảo dặn dò cô.
“Yên tâm, ngược lại cậu ấy, đừng có dùng dằng với cậu ấy rồi quên mất thời kí túc đóng cửa.”
Hồ San San xua tay, bảo cô đừng lo.
Trên đường về phòng, Bảo Bảo không nhịn được hỏi Ninh Khải Triết: “Sao cậu lại muốn ở kí túc vậy?”
Ninh Khải Triết gãi đầu: “Chẳng phải như thế đỡ biết bao nhiêu thời gian đi đi về về sao?”
“Chỉ vì…nguyên nhân này thôi ư?”
“Không chỉ vậy…”
“Ừ.” Bảo Bảo cười gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Ninh Khải Triết đợi mãi những vẫn chỉ có một chữ ừ.
Cậu không nhịn được nghiêng đầu nhìn Bảo Bảo, thấy đáy mắt của cô gái đó sáng ngời liền biết ngay cô lại muốn chọc cậu.
Trong lòng Ninh Khải Triết giận dỗi, muốn trị cô nhưng lại không nỡ.
Đột nhiên cậu nắm cánh tay của Bảo Bảo, chuyển hướng không nói một lời, chạy về phía cung thể thao.
“Này, cậu làm gì thế?” Bảo Bảo ngạc nhiên một lát rồi lại cười.
“Đừng kêu, không thì tớ bán cậu đấy.”
Chẳng có chút uy hiếp nào mà toàn bộ đều nụ cười xấu hổ.
Buổi tối, cung thể thao đã đóng cửa, một ngọn đèn nhỏ cũng không có.
Luồng sáng có thể chiếu sáng duy nhất là từ đèn chiếu trên sân tập.
Ninh Khải Triết kéo Bảo Bảo ngồi xuống trên cầu thang ngoài trời thông lên tầng hai.
Cậu lấy một cái hộp ra từ trong cặp.
Ánh sáng quá mờ, Bảo Bảo nhất thời không biết đó là gì.
Đến khi Ninh Khải Triết mở bao ra, mùi thơm quen thuộc của xộc vào mũi, Bảo Bảo mới ngửi ra được.
“Sô cô la ư?”
“Việt quất.”
Cậu còn nhớ Hồ San San nói Bảo Bảo thích ăn sô cô la việt quất khi còn ở hội thao.
Ninh Khải Triết lấy ra một viên, mở ra rồi đút cho Bảo Bảo.
Bảo Bảo cắn một miếng, vị ngọt và còn có chút đắng kích thích vị giác, khiến cho tâm trạng con người ta trở nên vui vẻ.
Cô cũng lấy một viên sô cô la từ hộp trên chân Ninh Khải Triết, bóc ra đưa đến bên miệng cậu, đợi cậu ăn.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Ninh Khải Triết nhíu mày khó mà nhìn thấy, thế nhưng cũng há miệng ăn.
Nhai nhồm nhoàm vài cái rồi nuốt xuống.
“Cậu không thích sô cô la?”
“...Chỉ là tớ không thích đồ quá ngọt thôi.”
“Thế...cậu thích đắng?”