Nắng chiều êm ả dễ chịu, nhảy nhót trong không khí, hòa vào hương bơ sữa.
Là một khung cảnh rất thoải mái, nhưng không hiểu sao lúc này Thịnh Văn Ngôn lại như đang ngồi trên bàn chông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Nghê nghe chú mình nói vậy nhưng cũng không phát giác ra điều gì, còn hùa theo: "Đúng đó bà nội, không thể gọi là cướp được, cùng lắm chỉ gọi là nẫng tay trên thôi."
Triệu Thuận Từ khẽ hừ một tiếng: "Nẫng tay trên thì cũng quá đáng!"
Thẩm Vân Nghê rất vui vì anh mình và Thịnh Văn Ngôn không đến với nhau, dù sao thì cô ấy cũng không muốn gọi Thịnh Văn Ngôn là chị dâu, lúc này trông có vẻ rất hào hứng: "Ôi dào, không có duyên thì thôi vậy, bà nội, nội cũng đừng miễn cưỡng."
"Không được." Triệu Thuận Từ suy nghĩ một lát, lại chợt nói, "Văn Ngôn này, hay là, bác nhận con là cháu gái nuôi nhé?"
Thịnh Văn Ngôn sững ra, bị sặc nên ho sù sụ: "... Khụ, khụ khụ!"
Thẩm Tại rút một tờ khăn giấy đưa cho cô rồi quay sang nói với Triệu Thuận Từ: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi được không?"
Triệu Thuận Từ: "?"
"Nhà họ Thịnh sẽ không đồng ý đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên là Thẩm Tại đang nói bừa, nhưng Triệu Thuận Từ không quen với nhà họ Thịnh, lại biết con trai mình rất thân với nhà người ta nên tưởng là nhà họ sẽ không đồng ý cho con gái bảo bối nhận người thân bên ngoài.
"Vậy à..."
Thịnh Văn Ngôn ho xong, lấy lại tinh thần rồi nói: "Lão phu nhân, trong lòng con bác đã là người thân rồi, thật đấy ạ."
Triệu Thuận Từ nghe vậy thì hàng mày giãn ra, bà cầm tay Thịnh Văn Ngôn: "Nói cũng đúng, cũng không cần phải câu nệ như thế, con bé này, bác thích con thì chính là người thân rồi."
"Vâng~ "
Sau buổi trà chiều không bao lâu, phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Thịnh Văn Ngôn được Triệu Thuận Từ giữ lại ăn cơm tối, ăn xong một bữa với gia đình bà, cô cũng rảnh rỗi không biết làm gì nên đứng ở ban công tòa phía tây hóng gió tiêu cơm.
Chỗ này gần hồ phía đông, màn đêm buông xuống, mặt hồ được hắt lên một vầng sáng nhàn nhạt, bình lặng mà dịu êm.
"Lát nữa về thì nói với tôi một tiếng." Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, ngay sau đó cô đã nghe thấy giọng nói của người kia.
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, thấy Thẩm Tại đến gần.
Anh bước tới cạnh cô, nói: "Đến lúc đó tôi đưa em về."
Thịnh Văn Ngôn lại nhìn về phía mặt hồ: "Tôi lái xe tới, không cần anh đưa."
"Không phải vừa rồi em đã uống chút vang đỏ với họ rồi sao?"
Thịnh Văn Ngôn khẽ nhíu mày, trả lời nhanh quá nên cô suýt quên chuyện này, thế là cô sửa miệng nói: "Ừ nhỉ, vậy tôi gọi Lâm Khải tới đón."
Thẩm Tại nghe đến cái tên này thì thầm hít sâu một hơi, im lặng một lúc mới nói, "Phiền lắm, tôi không uống rượu, tôi đưa em về được."
"Như này mới phiền, trợ lý tôi đang trên đường rồi, Thẩm tổng không cần quan tâm."
Thẩm Tại hơi híp mắt, quay sang nhìn cô.
Có bóng đêm làm nền, gương mặt anh lại càng thêm sáng bóng trắng ngần, ngoại hình anh đẹp thật, nhưng lại không phải kiểu ngây ngô trẻ con, mềm mại ưa nhìn như Lâm Khải. Vẻ đẹp của anh trưởng thành và nam tính hơn, nhất là cặp mắt kia, nhìn vào luôn khiến người ta cảm thấy như đang chịu phán xét, vô thức sinh ra chút lo âu thấp thỏm.
Thịnh Văn Ngôn biết đối mặt với anh cô sẽ chẳng được gì tốt, thế là nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, thầm nói: "Nhìn cái gì vậy chứ..."
Thẩm Tại: "Hay là để tôi đưa em về đi, trợ lý kia của em còn chưa tốt nghiệp mà, cuối tuần để một sinh viên đại học đến làm việc cho em cũng không cần thiết đâu."
Thịnh Văn Ngôn lập tức trợn trắng mắt: "Anh nói gì cơ? Thẩm tổng, anh nghe lời anh nói ra đi, làm người đừng có hai mặt thế chứ? Trước đó ở IZ, người thường xuyên tăng ca cuối tuần nhất chính là trợ lý của anh là tôi đấy, lúc ấy tôi cũng chưa chính thức tốt nghiệp đâu."
Thẩm Tại cứ như mất trí nhớ: "Ồ, vậy hả?"
"Đúng vậy đấy! Trợ lý của anh thì anh được quyền làm dụng cuối tuần, đến tôi lại không được à, lý gì vậy?"
Thẩm Tại cười lạnh một tiếng, nói: "Người kia cũng được gọi là trợ lý thật sao, quan hệ của em với cậu ta đâu có bình thường."
Thịnh Văn Ngôn liếc anh một cái: "Quan hệ của anh với trợ lý cũ thì bình thường hả?"
Thẩm Tại nhìn thẳng vào cô: "Ít nhất thì quan hệ trên mặt công việc cũng là bình thường."
Thịnh Văn Ngôn cười khẩy: "Ồ, thế giờ thì sao, với trợ lý cũ của anh ấy."
Thẩm Tại nhẹ khoác một tay lên lan can, cả người xoay về phía cô: "Thịnh Văn Ngôn, lời hôm qua tôi nói ở Nhân Việt em chưa quên chứ?"
"Gì cơ? Không nhớ nữa."
Thẩm Tại biết cô đang cố tình chọc tức mình, anh cũng không bực, cái tính tình kỳ quái cáu kỉnh thích gì làm nấy của cô anh đều đã chứng kiến cả rồi.
"Tôi nói là, chúng ta nói chuyện đi, liên quan đến chuyện thích ấy."
"Thích? Cái này thì có gì để nói? Nói chuyện yêu đương à?" Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, một đôi mắt long lanh quyến rũ, như đang hút lấy người ta, "Thẩm tổng, yêu đương phải có tiền đề, anh còn chưa theo đuổi tôi, có gì đâu mà nói?"
Cốp ——
Là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Thanh âm này đánh vỡ bầu không khí giữa hai người, bỗng chốc hấp dẫn tầm mắt họ.
Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại vừa quay lại đã trông thấy phía trong ban công có một người đứng đó từ bao giờ, tay cô bé cầm một bản vẽ, mắt trợn tròn, mà thứ vừa rơi xuống chính là bút chì của cô ấy.
Thịnh Văn Ngôn: "..."
Thẩm Tại: "Có chuyện gì à?"
Thẩm Vân Nghê học ngành thiết kế thời trang, dạo này cô ấy có bài tập trường giao phải làm, nhưng mãi mà không có ý tưởng.
Ăn cơm xong phàn nàn mấy câu về bài tập khó với Triệu Thuận Từ, Triệu Thuận Từ luôn miệng nói cô ấy đi hỏi Thịnh Văn Ngôn. Mảng thời trang của Khải Thịnh không tệ, mà bình thường những bộ quần áo Thịnh Văn Ngôn toàn là kiểu dáng mới được lên show trình diễn, có gu thẩm mỹ, cho nên có lẽ cô cũng sẽ có vài đề xuất gì đó trong mảng thiết kế thời trang này cũng không chừng.
Ngoài mặt thì Thẩm Vân Nghê thể hiện mình không cam tâm đi hỏi Thịnh Văn Ngôn, nhưng Triệu Thuận Từ cứ luôn bảo cô ấy đi hỏi thử, thế nên trong lòng cô ấy cũng có chút chờ mong Thịnh Văn Ngôn có thể đưa ra ý kiến gì đó, dù sao bài tập kia cũng sắp hành chết cô ấy rồi.
Thế là, Thẩm Vân Nghê đi về hướng ban công bên hồ, nhưng nào ngờ, lúc đến lại thấy cảnh Thịnh Văn Ngôn đứng sóng vai với Thẩm Tại, lại còn nghe thấy cuộc hội thoại khiến mình hoài nghi nhân sinh của hai người họ.
Nếu thời gian có thể quay trở lại! Mình! Nhất định sẽ không đi hỏi Thịnh Văn Ngôn bất cứ vấn đề gì nữa!
Như vậy cô ấy sẽ không phải chịu sự kinh hãi này! Cũng sẽ không bị chú út nhà mình hỏi một câu lạnh buốt người: "Có chuyện gì à?", ý trong lời nói hình như là: "Muốn chết phải không?".
Thẩm Vân Nghê cứng người tại chỗ: "Không, không có gì, cháu, cháu chỉ đi dạo lung tung tí thôi."
Thấy có người đến, Thịnh Văn Ngôn chẳng còn tâm trạng nói gì nữa, cô bước đến, vỗ vỗ Thẩm Vân Nghê: "Ờ, vậy em đi dạo tiếp đi, chị đi trước đây."
Thẩm Vân Nghê: "..."
Tiếng bước chân của Thịnh Văn Ngôn xa dần, chỗ này chỉ còn lại Thẩm Tại và cô ấy.
Thẩm Vân Nghê nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ chắc lúc nãy mình nghe nhầm rồi, chú út mình thích Thịnh Văn Ngôn, không thể nào, tuyệt đối không thể!
"Nghe được gì rồi?" Gió đêm từ ngoài ban công ập tới, chồng lên giọng nói của Thẩm Tại, còn lạnh hơn lúc nãy.
Thẩm Vân Nghê mấp máy môi, cô ấy hơi sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí mà hỏi: "Chú út, vừa rồi Thịnh Văn Ngôn nói yêu đương... Chị ấy, với ai..."
"Chú."
Thẩm Vân Nghê: "Sao có thể!"
So với Thẩm Vân Nghê đang hoảng hốt, Thẩm Tại lại tỉnh táo đến không tưởng: "Sao có thể cái gì?"
"Sao chú có thể thích Thịnh Văn Ngôn, chú út, chú biết trước đó chị ta thích anh Thụ Diệc mà, với cả chị ta, chị ta..." Thẩm Vân Nghê nói không ra lí do gì, cuối cùng đành nói một câu thẳng nhất, "Chị ta chẳng có gì tốt cả!"
"Chỗ nào không tốt?"
Lúc hỏi câu này giọng Thẩm Tại nặng nề hơn hẳn, so với câu trước còn đáng sợ hơn.
Thẩm Vân Nghê bối rối cúi đầu, "Dù sao thì... Không tốt là không tốt, sao chú lại thích chị ta chứ?"
Tại sao lại thích cô.
Kỳ lạ là hôm nay Thẩm Tại không mắng Thẩm Vân Nghê, trong đầu quanh quẩn câu hỏi của cô bé, suy tư giây lát.
Hình như, nhất thời anh cũng không thể nói rõ là tại sao lại thích.
Từ lúc nào cảm xúc đã thay đổi vì cô, chính anh cũng không rõ.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, anh bỗng thấy thương cho cô, muốn bảo vệ cô, mong cô có tương lai tốt hơn.
Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, sự quan tâm ban đầu chỉ từ góc độ của một trưởng bối, một cấp trên lại dần dần biến chất, anh không muốn có người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô, không muốn họ để ý đến cô, càng không muốn... cô thích ai khác.
"Chú út?"
"Chuyện của người lớn cháu không cần để ý, làm bài tập của cháu đi." Thẩm Tại chỉ nói gọn lỏn như thế, rồi cũng đi khỏi ban công.
Thẩm Vân Nghê quay đầu lại nhìn anh, chuyện của người lớn??
Thịnh Văn Ngôn với mình mà là người lớn cái quái gì.
——
Thịnh Văn Ngôn gửi tin nhắn cho Lâm Khải để cậu ta tới lái xe cho mình.
Nhưng Lâm Khải còn chưa tới nơi thì cô đã bị Thẩm Tại kéo lên xe.
Cái tên Thẩm Tại này lợi dụng lòng kính trọng của cô với Triệu Thuận Từ đây mà. Vì nghe lời anh nói mà bà ấy cứ nhất quyết bắt người đã uống một chút xíu rượu là cô phải ngồi xe anh về nhà, để đảm bảo an toàn. Cô chẳng làm sao được, cuối cùng đành phải leo lên xe Thẩm Tại dưới con mắt của Triệu Thuận Từ.
"Tôi đã gọi điện bảo trợ lý tôi tới rồi, anh còn cứ đòi tiễn về, vẽ chuyện." Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, bất mãn nói.
Thẩm Tại: "Bây giờ em nói chuyện với tôi chẳng còn kiêng dè gì nữa rồi đấy."
Thịnh Văn Ngôn: "Đúng thế, dù sao anh cũng chẳng phải sếp tôi, kiêng dè với anh làm gì?"
"Được, tùy em." Thẩm Tại nhìn cô một cái rồi nói, "Giờ thì em thắt dây an toàn vào đi đã."
Thịnh Văn Ngôn không thèm để ý anh, cũng không chịu động đậy, theo thói quen muốn chống đối anh.
Ai ngờ một giây sau, người ngồi ở ghế lái bỗng nghiêng người sang, kéo dây an toàn của cô.
Vì hành động này mà người ấy bỗng chốc cách cô rất gần, Thịnh Văn Ngôn hơi sững ra, cô nín thở, lặng lẽ ngả người ra lưng ghế.
"Giận dỗi thì được, nhưng em chú ý an toàn đi có được không?"
Thịnh Văn Ngôn: "..."
"Còn nữa, đưa em về cũng không phải chuyện gì thừa thãi." Thẩm Tại nói, "Vừa rồi không phải em nói là yêu đương phải có tiền đề sao, giờ tôi biết rồi."
Tiền đề? Biết gì cơ?
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ vài giây, à... Cô nói, tiền đề của chuyện yêu đương là theo đuổi.
Vậy ý anh là... anh định theo đuổi cô?
——
Bình thường ngồi trên xe Thẩm Tại đã ít nói, trước kia người ríu rít nói chuyện toàn là Thịnh Văn Ngôn, bây giờ Thịnh Văn Ngôn không nói lời nào, thành ra cả đoạn đường về đều vô cùng tĩnh lặng.
Một tiếng sau, chiếc xe rẽ vào khu đô thị mà Thịnh Văn Ngôn đang ở, cô ở toà số 12, Thẩm Tại lái xe đưa cô đến tận cửa tòa nhà.
"Lâm Khải? Sao cậu lại ở đây?" Lúc tháo dây an toàn, Thịnh Văn Ngôn lơ đãng nhìn ra cửa sổ thì thấy có một cậu thanh niên đứng trước cửa đại sảnh.
Lâm Khải nghe tiếng cô thì đi lên đón: "Tiểu Thịnh tổng, chị về rồi à."
"Ừ."
"Trước đó chị nhắn tin bảo tôi tới đón, tôi đã đi ngay nhưng chị lại nói là không cần nữa... Tôi không yên tâm lắm nên đứng đợi dưới tầng nhà chị, thấy chị về đến mới yên tâm."
Nói xong, Lâm Khải chợt để ý thấy người ngồi trên ghế lái là Thẩm Tại, cậu ta nhanh chóng gật đầu chào hỏi: "Thẩm tổng."
Thẩm Tại không ngờ muộn thế này rồi mà còn thấy người này ở đây, sắc mặt lập tức hơi đen lại, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Không yên tâm lắm... Lại còn đợi dưới tầng nhà cô? Thật đúng là biết quan tâm cô quá.
Thịnh Văn Ngôn mở cửa xuống xe: "Vậy à, vậy thì vất vả cho cậu rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cậu mau mau về trường đi."
Lâm Khải gật đầu: "Vâng."
Thịnh Văn Ngôn nhìn đồng hồ: "Khá muộn rồi, không biết có đón được xe không nữa."
"Không sao ạ, xe cũng dễ gọi lắm."
"Đại học A đúng không? Hay để tôi đưa cậu đi." Thẩm Tại đang ngồi trong xe bỗng mở lời.
Thịnh Văn Ngôn quay lại nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Người này đang nói gì thế, anh muốn đưa người ta về?
Lâm Khải nghe vậy cũng ngây ra, lập tức nói: "Không cần đâu không cần đâu, không làm phiền Thẩm tổng, tôi tự gọi xe về là được rồi."
Thẩm Tại cười một cái thật nhạt, lầm rầm nói: "Không phiền, cũng chỉ là tiện đường thôi."
Lâm khải: "..."
Sinh viên ngành tài chính ở đại học A không ai là không biết IZ, rất nhiều người đều hướng đến công ty này. Mà đối với đám sinh viên như họ thì Thẩm Tại như một vị thần vậy.
Cho nên lúc này Thẩm Tại đã lên tiếng, Lâm Khải cũng không dám chối từ.
Thẩm Tại: "Thịnh Văn Ngôn, còn không vào đi."
"Vậy lâm khải..."
"Tôi đưa cậu ta về trường." Thẩm Tại nói, "Em ngủ sớm đi, đừng thức khuya nhiều."
Thịnh Văn Ngôn: "..."
Ba tôi cũng chẳng dong dài như anh!
Nhưng Thịnh Văn Ngôn không phản bác lại anh nữa, cô nhìn về phía Lâm Khải: "Vậy cậu đi đi, ngồi xe anh ấy cũng được, không cần khách sáo."
Lâm Khải thoáng do dự một lát rồi khẽ gật đầu.
Sau khi Thịnh Văn Ngôn đi vào sảnh tòa nhà, tầm mắt Thẩm Tại mới rời khỏi cô, anh nhìn Lâm Khải, nhàn nhạt nói: "Lên xe đi."
Lâm Khải: "... Cảm ơn Thẩm tổng."
——
Lâm Khải đã làm ở Khải Thịnh được một khoảng thời gian, cũng từng gặp không ít nhân vật lớn, nhưng lúc này ngồi ở ghế phụ trên xe Thẩm Tại, cậu ta vẫn có chút căng thẳng.
"Sang năm là tìm công việc chính thức được rồi nhỉ?" Thẩm Tại đột nhiên lên tiếng.
Lâm khải: "Vâng."
"Tôi thấy thành tích ở trường của cậu cũng khá, dạo này làm việc ở Khải Thịnh cũng không tệ."
Lâm Khải không ngờ Thẩm Tại còn biết chuyện về mình, được quan tâm mà vừa mừng vừa lo: "A... Cảm ơn anh."
Trước mắt có đèn đỏ, Thẩm Tại dừng xe lại, đưa mắt nhìn sang cậu ta.
"Đến lúc đó IZ cũng sẽ tuyển dụng ở đại học A, tôi thấy tố chất của cậu không tồi, có thể qua được vòng tuyển dụng ở trường đấy." Thẩm Tại cong môi, dưới ánh đèn sáng tỏ trong xe, con ngươi anh thoáng ẩn hiện tia lạnh lẽo, "Có hứng thú thì có thể rời khỏi Thịnh Văn Ngôn, đến chỗ tôi thử sức xem."