Đêm trong núi lạnh như nước, vầng trăng khuyết mê người ẩn hiện trong mây, ánh trăng phủ một tầng xám nhạt, xa xa bụi rậm đung đưa điên cuồng trong gió đêm, tiếng gió thét gào, như dã thú hung tợn, nghe mà rợn người.
Người phụ nữ vốn đang huyên náo từ từ im lặng, hai tay dùng sức nắm chặt lấy quần áo của anh.
Môi anh nhếch lên, biết sợ sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhanh thôi, ở phía trước rồi."
Con đường nhỏ hẹp rất dài, nhìn không thấy điểm cuối, vũng bùn có chỗ nông chỗ sâu, tiếng bước chân trên mặt nước nhanh nhẹn, cuối cùng anh cũng tới bờ ao, giày dính đầy bùn đen, ống quần cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Diện tích ao Thanh Thủy không lớn, dựa vào núi vẽ một vòng, bên cạnh ao có một gian nhà tranh, mái hiên che bằng tranh thật dày, mưa không vào bên trong, lưu lại cho vùng trũng thấp ẩm ướt này một thiên đường nho nhỏ.
Trong túp lều tranh có một chiếc ghế dài bằng gỗ cũ kỹ, người đàn ông đặt cô ngồi trên ghế đẩu, đặt đôi giày dưới chân, không để ý đến ánh mắt có chút oán hận của cô, hiếm thấy nhẹ giọng nói: “Đi giày vào."
Hạ Chi Nam nhấp mím môi, vừa định nói gì đó, thì thấy người đàn ông đi đến cạnh ao, khom người nghiêm túc rửa chân.
Đôi chân trần của cô lạnh cóng đến run lẩy bẩy, ngoan ngoãn mang dép vào.
Chẳng biết từ lúc nào, vầng trăng khuyết ló ra khỏi mây, treo lơ lửng trên bầu trời đêm đen kịt, phản chiếu trên mặt ao, mặt nước phẳng lặng như tấm gương trong suốt, in bóng người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió đêm thối đến, mặt nước khẽ rung động, gợn sóng lăn tăn.
Nhiệt độ trên núi chênh lệch nhiều so với dưới núi, cô mặc đồ thể thao không dầy, gió rét tận xương, lạnh đến run cả da đầu.
Người đàn ông thu dọn xong quay trở lại túp lều nhỏ, người phụ nữ nhỏ nhắn trí thức tao nhã thường ngày lại mất hình tượng mà co ro trên chiếc ghế đẩu, miệng phà hơi lạnh.
Anh thấy vậy thì cởi áo khoát, mạnh mẽ khoát lên người cô.
"Mặc vào."
"Em không..." Cô còn muốn mạnh miệng, ai ngờ vừa mở miệng: "Ách xì ách xì ách xì."
Một loạt tiếng hắt hơi vang vọng khắp ao, nhân tiện phá hỏng hoàn toàn hình tượng mỹ nhân sườn xám ngày thường.
Người đàn ông nhìn cô rúc vào trong áo khoát, chóp mũi lãnh đến đỏ bừng, không nhịn được bật cười: "Người thì mềm, miệng thì cứng."
Người phụ nữ đỏ mặt: "Anh biết rõ quá ha, sờ qua rồi chắc?"
Anh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, mới vừa rồi."
"..."
Cô quyết định không nói chuyện với tên lưu manh coi cô như lợn này nữa.
Năm phút sau, người đàn ông như nhà ảo thuật mà lấy ra một chiếc túi căng phồng từ dưới bụi cây bên hồ bơi, mơ mơ hồ hồ làm gì đó, sau đó quay trở lại căn nhà tranh, trong tay cầm theo một chiếc cần câu dài.
Thấy ánh sáng trong mắt cô, anh nhướng mày.
"Thử không?"
Hạ Chi Nam thực sự thấy mới lạ, trước kia chỉ mới nghe nói, nhưng bản thân cô ấy chưa bao giờ thử nó. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bàn luận về các thương hiệu nỗi tiếng thì chỉ là quần vợt, gofl, thú tiêu khiển này lại là lần đầu tiên cô tiếp xúc.
Cô đứng dậy tiến lại gần, nhận lấy cần câu từ tay anh, nhìn trái nhìn phải không biết nên làm gì.
"Cái này làm thế nào?"
Ngụy Đông trông thấy nàng dáng vẻ sốt sắng muốn biết của cô, liếc mắt xa xa ra ao, hừ một tiếng: “Em đứng đây ném, định chuẩn bị câu ếch à?"
Cô suy nghĩ một lát, thử thăm dò bước lên phía trước hai bước.
"Gần thêm nữa."
Cô bước thêm một bước một cách máy móc và thận trọng.
Người đàn ông nhắm chặt mắt lại, như bị cô đánh bại, bước lên ôm lấy eo cô, hai bước đi đến bên nhà tranh.
Trước sau quá lắm hai giây, cô trợn tròn mắt, hơi nóng gay gắt dường như vẫn còn ở sau lưng, thiêu đốt đóa hoa Bỉ ngạn rực rỡ.
"Nhìn anh làm gì, ném đi."
Hạ Chi Nam đứng bất động, không thể hiểu làm thế nào mà anh chàng này có thể thẳng thắn lại điềm nhiên như không được vậy.
"Thôi, để anh giúp em."
Anh đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, cơ thể cao lớn như châm lửa, cô cảm thấy khó thở, cơ thể như bị thiêu đốt.
Tay cầm cần câu bị lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ, cánh tay ngửa ra sau, di chuyển về phía trước theo hình parabol siêu lớn, kèm theo tiếng nước trong vắt, lưỡi câu trầm vào nước, phao chìm một nửa.
Từ đó về sau là một khoảng thời gian rất dài, không ai lên tiếng nói chuyện.
Đêm tối mờ mịt, vạn vật ngủ say, thời khắc tĩnh lặng, như có ma lực trấn an lòng người.
Hồi lâu sau, cần câu từ đầu đến cuối vẫn vững chắc như một tảng băng trôi.
Cô sợ làm cá hoảng sợ, nhỏ giọng lí nhí hỏi: "Anh chắc chắn có thể câu được không?"
Người đàn ông nhìn mặt trăng phản chiếu trong ao, chậm rãi nói ba chữ: "Tùy số."
"..."
Hỡi cô đơn là gì.
Giữa sườn núi, túp lều tranh, tĩnh tọa có hai người như đang tu tiên, tiếng hít thở đang ở mức thấp nhất.
"Hạ Chi Nam."
Anh đột nhiên mở miệng, người phụ nữ kinh ngạc một chút, nhỏ giọng "ừ" đáp trả
Ngụy Đông đưa mắt nhìn cô, ánh mắt tối sầm: "Em mất ngủ bao lâu trồi?"
Cô vừa định trả lời, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết?"
"Nhóc mập nói."
Nhắc tới nhóc mập, gương mặt người đàn ông dịu đi mấy phần: "Nhóc mập rất quan tâm em, bây giờ nhìn em vấn còn thuận mắt hơn so với nhìn anh."
Hạ Chi Nam còn đang đắm chìm trong vấn đề vừa rồi, giọng lí nhí: "Cho ăn đùi gà là được."
Hồi lâu không thấy cô trả lời, người đàn ông buông tiếng thở dài, nói: "Nếu em không muốn nói, xem như anh chưa từng hỏi."
Cô tiếp tục yên lặng, không nói một lời.
"Anh..."
"Khi ngủ, em sẽ thấy ác mộng." Cô chợt lên tiếng, cắt đứt lời anh.
"Mơ thấy gì?"
Hạ Chi Nam nhìn về ao nước hoang vắng phía trước, mặt nước lăn tăn gợn sóng, cô cắn môi, ấn mạnh hằn lên vết răng.
"Trong mơ rất tối, phía trước có ánh sáng, em đi theo ánh sáng, đến nơi toàn là máu tươi đỏ thẫm, có một đôi tay thối rữa, nó che mắt em, em không thể động đậy, da trên người cũng thối rữa, lở loét..."
Cô nhìn về phía Ngụy Đông, chua xót bĩu môi: "Cho nên mỗi lần tỉnh lại em đều muốn ói, ghê tởm chính mình."
Người đàn ông nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Đã đi khám chưa?"
"Rất nhiều rồi." Giọng cô trầm hơn một chút, có chút khó khăn mới nói ra được: "Nhiều đến mức em đã xác định bản thân vô phương cứu chữa rồi."
Anh liếc nhìn mái tóc lòa xòa bồng bềnh bên thái dương che đi đôi mắt trong veo như nước mùa thu, qua đôi mắt ấy, anh có thể nhìn thấy rõ trái tim đầy rẫy vết thương, không ngừng rỉ máu, kém xa vẻ bề ngoài rạng ngời quyến rũ của cô.
"Lần sau thử kem đá tuyết xem sao, biết đâu ngựa chết biến thành ngựa sống."
Cô chớp chớp mắt, rồi cười, màn sương dầy đặc bao trùm lấy cô lập tức tan biến.
Ngụy Đông lấy lại cần câu trong tay cô, ánh mắt đưa đến chiếc phao nổi lơ lửng trong nước.
"Em yên tâm ở trong nhà đi, cần gì cứ nói với anh."
Thấy thái độ của anh dịu đi, cô tranh thủ thời cơ: "Em có thể dùng nhà bếp và sân trong được không?"
Người đàn ông tò mò lắng nghe: "Em dùng sân nhỏ để làm gì?"
"Hái rau"
Anh liếc mắt sang, dịu dàng không được ba giây: "Em biết à?"
"Không biết, nhưng em có thể học."
"Lộn xộn." Anh hừ lạnh
Cô bi ánh mắt khinh miệt đó làm cho tức giận, bật dậy trách móc anh: "Anh đừng coi thường người khác, chuyện em muốn làm, không gì là không thể."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Khuôn mặt như tạc ấy được ánh trăng bạc soi rọi, ngũ quan nổi bật như được lọc ra gấp trăm lần, khiến tim cô đập loạn nhịp.
"Em..."
Tầm mắt anh từ từ dời xuống, dừng lại ở tấm lưng yêu kiều của người phụ nữ, thâm ý nói: "Chổ xăm còn đau không?"
"Thỉnh thoảng."
"Đưa anh xem thử."
Cô không nghĩ ngợi gì, nghiêng người sang vén áo lên, cũng may lý trí quay về kịp lúc, ghìm cương ngựa ngay vách đá
"Khách của anh có được hậu mãi không?"
Người đàn ông mỉm cười: "Khách của anh, bao hậu mãi."
Hạ Chi Nam á khẩu không còn lời nào đáp trả, vừa giận vừa không thể nghĩ ra được lời nào tốt hơn để trả đũa anh, bao nhiêu háo thắng tranh biện trong bao năm dường như sử dụng hết ở chỗ anh rồi.
Cô dè dặt vén áo, lộ ra hình xăm, đóa hoa hồng yêu mị nở rộ trên làn da trắng như tuyết, nở rộ diễm lệ.
Ngụy Đông vội vàng dời tầm mắt, đè nén tiếng thở dốc của bản thân.
"Khụ."
Anh tằng hắn: "Cũng không tệ lắm."
Hạ Chi Nam không chú ý đến thần sắc quái dị của người đàn ông, ngồi xuống bên cạnh anh ta, nghĩ nghĩ, nhịn không được khen ngợi một câu.
"Kỹ thuật của anh tốt hơn tôi nghĩ."
Kỹ, thuật?
Bàn tay cầm cần câu của người đàn ông đột nhiên nổi gân xanh, trong lồng ngực có ngọn lửa nóng hừng hực, nóng nảy đến mức thở ra lửa.
Đêm không trăng gió lộng, đầy hơi ấm và dục vọng.
Anh tự hại chết mình.
————
Chú Đông à, trêu không nỗi thì đừng trêu, thật mất mặt