Chương 31
Kim Ca cũng không tiếp tục cưỡng ép Thẩm Thành nữa, dù sao thì cũng phải chịu thua thiệt.
Thẩm Vấn Lễ nhìn thấy Kim Ca mặt mày ủ rũ quay về, đặt quyển sách trong tay xuống: "Đi gặp con trai rồi?"
Phòng khách nhà họ là kiểu thấp xuống, Kim Ca bước xuống chỗ ghế sô pha, không muốn nói chuyện.
Thẩm Vấn Lễ xay một ly nước hạnh nhân cho vợ, cầm lấy đặt vào trong tay bà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Ca cảm ơn một tiếng, rồi nói: "Ông cũng biết là tôi tới tìm con trai."
Thẩm Vấn Lễ ngồi xuống nói: "Cả vợ và con trai tôi đều hiểu rõ, mấy năm gần đây bà vì con trai mới lộ ra vẻ mặt đau thương như vậy, mặt mày lúc nào cũng nhăn lại."
Kim Ca đặt cốc xuống, sờ lên mặt: "Thật không?"
Thẩm Vấn Lễ nắm lấy tay bà: “Thằng bé đã làm gì?"
Kim Ca muốn giữ bí mật cho Thẩm Thành, chỉ nói: "Tôi nghĩ tới chuyện lúc trước chúng ta khiến cho bạn của thằng bé phải rời đi, tôi càng ngày càng cảm thấy được chúng ta đã sai lầm rồi."
Thẩm Vấn Lễ không nghĩ như vậy: "Tình yêu của cậu bé đó dành cho Thành là tình yêu, chứ không phải là thích, Thành vẫn còn nhỏ, nó không phân biệt được. Là cha mẹ, chúng ta không thể để thằng bé luộc ếch trong nước ấm. Đây cũng là trách nhiệm đối với nó."
Thẩm Thành có một người bạn chơi khi còn nhỏ, con của bạn Thẩm Vấn Lễ. Bạn của ông là một người lái xe, hai người tình cờ quen biết nhau, rồi trở thành bạn bè. Sau này có một lần người bạn này lái xe trong tình trạng mệt mỏi, xe đâm vào núi, không qua khỏi. Vợ ông ấy vì quá đau buồn, cộng thêm với việc vất vả lâu ngày sinh bệnh, chưa tới hai năm cũng qua đời, để lại một cậu trai mới mấy tuổi. Hơn nữa trong nhà cũng không còn người thân, họ hàng thân thích đều không muốn nhận, Thẩm Vấn Lễ liền nhận nuôi đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ hơn Thẩm Thành vài tuổi, còn rất ngoan, lúc đó hai người như hình với bóng, Kim Ca lúc đầu rất vui vẻ, có một người bầu bạn với Thẩm Thành, sau đó bà vô tình đọc được quyển nhật ký của đứa nhỏ, tất cả đều là tình cảm của thằng bé dành cho Thẩm Thành, nhưng không phải tình cảm anh em, bạn bè.
Hai vợ chồng họ đều rất sốc, tất nhiên họ không ngại con mình thích trai hay gái, nhưng họ không cho phép Thẩm Thành được âm thầm thấm nhuần loại tình cảm này, thằng bé còn đang lớn, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Vào thời điểm đó, bọn họ đã đưa ra một quyết định, đuổi cậu bé kia đi, cho cậu bé ra nước ngoài du học, đồng thời hạn chế Thẩm Thành liên lạc lại với cậu.
Thẩm Thành lúc đó mới hơn mười tuổi, đang trong thời kỳ trưởng thành, đột nhiên không rõ vì sao ba mẹ trở nên xa lạ. Rõ ràng hai người họ là người rất cởi mở, cũng không can thiệp vào chuyện anh kết giao bạn bè, sao đột nhiên liền thay đổi, mà người bạn đó của anh rất tốt, vì sao đột nhiên lại không cho anh liên lạc.
Anh bắt đầu trở nên mẫn cảm, đa nghi, khi bản thân không thể giải tỏa được cảm xúc này, anh đã bỏ trốn ra nước ngoài và bắt đầu sống một cuộc sống khác với nửa đầu của cuộc đời mình.
Khi đó Kim Ca đã nghĩ đến việc đưa anh quay trở về, nhưng việc vội vàng đuổi bạn của anh đi, đã vô tình ảnh hưởng tới Thầm Thành, cho nên bà cũng không muốn tổn thương con trai thêm một lần nữa.
Thẩm Vấn Lễ thì không như vậy, ông vẫn một mực cố chấp, một mạch muốn cắt đứt liên hệ với Thẩm Thành, tỏ rõ quan điểm nếu con trai không quay trở về, cho dù là còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì tới ông ấy nữa.
Kim Ca đã bí mật giúp đỡ Thẩm Thành, nhưng anh không muốn, anh kết bạn với một đám bạn hỗn láo ở Canada, từ xã hội, trong trường và một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỹ năng giao tiếp tuyệt vời của hai vợ chồng Thẩm gia đều được truyền hết cho con trai mình.
Sau đó Kim Ca biết, Thẩm Thành có đi học, rốt cuộc anh cũng vẫn biết tới trường là một chuyện tốt.
Anh nghiên cứu vật lý, bản thân thể hiện niềm yêu thích chưa từng có đối với vật lý, cũng được nhiều học giả công nhận. Đây cũng đều là sau này bọn họ phát hiện ra được.
Sau này, Thẩm Thành về nước, giống như thay da đổi thịt, trở thành bộ dạng mà Thẩm Vấn Lễ và Kim Ca không bao giờ ngờ tới.
Thẩm Vấn Lễ bắt đầu mở đường cho anh, anh có nền tảng tốt, thông minh, có thêm sức mạnh trong tay, đã rất thành công, chỉ là anh không bao giờ tình nguyện chung sống với hai người họ nữa.
Hai vợ chồng vẫn chôn chặt truyện này trong lòng, không sao tiêu hóa được.
Kim Ca lắc đầu: "Nhưng quyết định kia của chúng ta đã làm cho tôi mất đi con trai. Nó là con của tôi, nó giống như không nhìn thấy tôi."
Thẩm Vấn Lễ nhìn Kim Ca không buông bỏ được, ôm lấy vai bà: "Không sao đâu, thằng bé rất xuất sắc, nó là con trai của chúng ta, nếu nó đã có thể suy nghĩ thông suốt, vậy thì chuyện kia cũng sẽ không tồn tại quá lâu trong lòng nó."
Kim Ca run lên, bà ngẩng đầu lên: "Trở thành một người xuất sắc rất khó, đúng không?"
Thẩm Vấn Lễ sững sờ.
Kim Ca nói: "Ông xem, ngay cả ông cũng cảm thấy được, thằng bé rất xuất sắc, vì vậy nó nhất định phải hiểu rõ. Nếu vậy, tôi thực sự muốn nó bình thường một chút, không cần phải xuất sắc như vậy."
Thẩm Vấn Lễ cũng bị những lời của Kim Ca làm cho rơi vào trong mê cung.
Chiếc mũ “xuất sắc” đội lên đầu này, giống như khiến cho những người “có năng lực” phải chịu ủy khuất.
*
Ôn Hỏa được Ngô Quá đưa đến nơi nghỉ ngơi của Dương Dẫn Lâu.
Cô lấy Thẩm Thành làm bàn đạp, Dương Dẫn Lâu không những không chỉ đồng ý gặp cô mà còn tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Một người đức cao vọng trọng như Dương Dẫn Lâu, ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo, suy cho cùng thì mọi người xung quanh sẽ không nói rằng ông ấy sai, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, sẽ khiến cho ông ấy đắm mình trong ảo tưởng bản thân là trung tâm của vũ trụ.
Nhưng dù sao ông ấy cũng là người đức cao vọng trọng, nếu như bản thân không có thực lực cũng sẽ không có ai vây quanh ông ấy, cho nên ông ấy cũng rất dễ dàng điều chỉnh lại bản thân, trở nên khiêm tốn, cởi mở.
Ông ấy đối với Thẩm Thành có thái độ rất khiêm tốn, không phủ nhận bản thân mình là tiền bối, nhưng ông ấy cũng rất tán thưởng thành tích của Thẩm Thành, hơn nữa còn nguyện ý cùng anh trao đổi. Chỉ là cả hai đều bận rộn công việc, lĩnh vực cũng không đồng nhất, chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Lần thứ hai gặp mặt, Dương Dẫn Lâu nhìn Ôn Hỏa nhiều hơn một chút, lông mày của cô có nét giống với lông mày của nam, tuy là mày kiếm, nhưng không quá sắc bén, vừa phải, có sự pha trộn giữa dịu dàng và anh hùng.
Ngô Quá chính thức giới thiệu hai người họ: "Giáo sư Dương, đây là Ôn Hỏa, lần trước cũng đã từng gặp, cô ấy là học sinh của thầy Thẩm."
Dương Dẫn Lâu gật đầu: "Em tới tìm tôi, chuyện này có liên quan gì tới thầy Thẩm hay không?"
Ông ấy có điều rất thẳng thắn, Ôn Hỏa cũng nói thẳng: "Thực xin lỗi Dương giáo sư, em nhắc tới thầy Thẩm chỉ là vì muốn gặp thầy dễ hơn một chút."
Dương Dẫn Lâu có chút không vui: "Vậy em tới tìm tôi là có chuyện gì?"
Ôn Hỏa lấy mấy tấm ảnh chụp của bà ngoại và mẹ của Dương Dẫn Lâu, đẩy đến trước mặt ông ấy: "Người đeo băng đô đây là bà ngoại của em. Bà ấy mất vì bệnh viêm cơ tim tái phát. Do bị bệnh tim quá lâu mà thành."
Vẻ mặt không vui của Dương Dẫn Lâu chẳng mấy chốc đã thay thế bằng sự ngạc nhiên, ông ấy cầm lấy bức ảnh chụp lên nhìn một hồi, sau đó lại ngẩng lên nhìn cô, như thể đang tìm kiếm điểm tương đồng giữa cô và người trong bức ảnh. Xem một hồi, ông ấy nói: "Em muốn nói cái gì?"
Ôn Hỏa đẩy hồ sơ bệnh án của mình cho Dương Dẫn Lâu: "Em cũng mắc chứng mất ngủ, tôi muốn tiếp tục được sống."
Ngô Quá nghe xong liền quên mất phải để ý tới biểu cảm của mình, cảm giác được khí huyết toàn thân đều tụ ở trên mặt, ngây người nhìn Ôn Hỏa.
Dương Dẫn Lâu sửng sốt một chút, dù sao cũng là người từng trải, hoảng sợ cùng kích động vì không nắm bắt được trong điểm nhanh chóng tiêu tán. Ông ấy thản nhiên lật xem hồ sơ bệnh án của Ôn Hỏa: "Mặc dù nói rằng em nhờ tôi giúp mà tôi lại không giúp thì thật không có tình nghĩa, nhưng việc em tính kế để tôi giúp em, giống như có chút không được lịch sự."
Ôn Hỏa nói thật: "Nếu em không nhắc tới thầy Thẩm, liệu thầy có gặp em không?"
Dương Dẫn Lâu không lên tiếng, thật sự là ông ấy sẽ không gặp.
Ôn Hỏa từng nghĩ Ngô Quá có thể giúp giới thiệu, sau này qua tiếp xúc với anh ta, cô phát hiện anh ta không thể làm chủ được Dương Dẫn Lâu, nói cách khác, ít nhiều, cô vẫn phải dùng tới danh tiếng của Thẩm Thành, mới có thể đạt được mục đích.
Dương Dẫn Lâu suy nghĩ một lúc, tha thứ cho hành vi của cô, nói: "Mẹ tôi đã qua đời từ lâu."
Ôn Hỏa cảm thấy như bị sét đánh.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng lập tức sụp đổ, mặc cho người khác chà đạp.
*
Liên hoan phim diễn ra đúng như dự kiến, Hàn Bạch Lộ được Thẩm Thành thả ra, cô ta nhất định phải tham gia, bởi vì bộ phim cô ta tham gia đều được đề cử.
Cô ta gầy đi rất nhiều, má hóp lại, mắt lồi ra. Khi nhìn thấy Thẩm Thành, cô ta lập tức lộ rõ vẻ sợ hãi, cô ta quá sợ người đàn ông này, anh chỉ cần đứng ở đó cũng khiến cho cô ta phát run.
Thẩm Thành tự mình mở còng tay trói cô ta ra. Gần đây cô ta luôn có những hành vi tự hại mình, để tránh cho cô ta tự làm mình bị thương, Thẩm Thành đã đeo còng tay và còng chân cho cô ta.
Đương nhiên việc này cũng không xuất phát từ lòng tốt, mà hiện giờ cô ta không thể chết được.
*
Sau khi trở về từ chỗ củaDương Dẫn Lâu, Ôn Hỏa có chút gì đó không đúng.
Mẹ của Dương Dẫn Lâu đã mất từ lâu, điều đó có nghĩa là bệnh của cô vẫn chưa được chữa khỏi. Căn bệnh này không thể chữa khỏi, vì bản chất nó không phải là bệnh mà chỉ là chứng mất ngủ.
Vốn dĩ cô luôn nghĩ rằng mình có một lối thoát, sau khi cô chấm dứt việc hợp tác với Hàn Bạch Lộ có thể tiêu sái rời đi, nhưng hiện thực đã nói cho cô biết, bản thân không hề có dường lui, càng không thể rời khỏi Thẩm Thành. Cô có thể bình tĩnh được không?
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Hàn Bạch Lộ, gõ một dòng chữ, cảm thấy không quan trọng nên xóa hết, cuối cùng nói: "Tại sao lúc đó cô lại tìm tôi?"
Thẩm Thành cũng đã sớm hỏi Hàn Bạch Lộ, Hàn Bạch Lộ tới tìm Ôn Hỏa vì anh không cho phép phụ nữ đến gần nhưng lại rất khoan dung với vật lý và tương đối tốt tính với những người học vật lý.
Thẩm Thành không trả lời Ôn Hỏa, mà hỏi lại cô: "Tại sao lúc đó em lại đồng ý?"
Đương nhiên Ôn Hỏa đồng ý, bởi vì anh có thể giúp cô ngủ, và có thể giúp cô thăng tiến lên một trình độ học vấn cao hơn, và thứ hai, Hàn Bạch Lộ đã cho cô rất nhiều tiền.
Nhưng cô sẽ không nói ra như vậy, cô chỉ nói: "Vì tiền."
Thẩm Thành không trả lời lại.
Ôn Hỏa nói chưa dứt lời: "Tôi cũng chưa từng hỏi cô, cuộc hôn nhân giữa cô và Thẩm Thành có vấn đề gì. Cô muốn tìm một người đến vấy bẩn anh ấy, cũng khinh thường chính bản thân mình, tôi lấy tiền làm việc, cảm thấy như vậy rất tốt. Nhưng cô có từng nghĩ tới, nếu tôi yêu anh ấy thì sao?"
Thẩm Thành nhìn câu nói này, ánh mắt liền thay đổi, sự thay đổi trong ánh mắt khiến cho người khác vừa nhìn liền cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát.
Anh liền nhắn lại: "Hiện giờ cô đã yêu anh ta rồi sao?"
Ôn Hỏa không có: "Tôi không biết."
Thẩm Thành nói chuyện với cô bằng giọng điệu của Hàn Bạch Lộ: "Vậy thì nhanh lên, khiến anh ta thân bại danh liệt! Trước khi cô yêu anh ta! Tiền của tôi đến hạn phải trả, nếu cô không thể giúp tôi ly hôn suôn sẻ, thì tôi cũng không thể nào ngậm bồ hòn làm ngọt được! Đến lúc đó cô cũng đừng nghĩ mình sẽ được sống yên ổn!”
Ôn Hỏa nói vài câu với cô ta, củng cố niềm tin, quả thực cô không thể lay chuyển ý nghĩ muốn ở bên cạnh Thẩm Thành lâu.
Khởi đầu của cô và Thẩm Thành là một giao dịch, nếu Thẩm Thành biết, cô tuyệt đối sẽ không sống được. Cô không thể chỉ vì muốn đè nén mất ngủ, tham lam anh, cô từ từ quen với việc có anh bên cạnh mà quên mất điểm này.
Lòng tốt của Thẩm Thành đối với cô dựa trên suy nghĩ rằng cô là một tiểu bạch thỏ giải quyết nỗi cô đơn của anh.
Khi phát hiện ra tiểu bạch thỏ này có răng nanh, từ đầu đến cuối đều tính toán với mình, cho đến khi giết cô sẽ không dừng lại.
Tại sao cô không muốn Thẩm Thành đưa Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim, cô chỉ muốn ngăn cản bọn họ hòa giải như trước, cô sợ bọn họ quay lại sẽ cùng nhau giải quyết mình. Liệu cô có thể một lần giải quyết được nguy cơ như vậy, thì có thể giải quyết được tất cả không?
Chỉ là giấy không giữ được lửa, cô ở bên cạnh Thẩm Thành một thời gian dài, sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi, cho nên bản thân không thể chậm trễ, phải nhanh chóng kết thúc.
Về phần mất ngủ, phương pháp bên chỗ của Dương Dẫn Lâu bị cắt đứt, cô có thể đổi người khác, cô chưa từng thử với người khác, nói không chừng còn tốt hơn Thẩm Thành? Dù sao thì cô cũng phải thử.
Nếu không hiệu quả, không sao cả, cô chấp nhận.
Cô đã sống đủ lâu, cũng không thể để ông trời muốn cho cô chết, cô còn thể mặt dày mày dạn như vậy được?
Cô không phải là người thụ động, chẳng sợ bản thân sống như một con chó, vì vậy cô rất cố gắng để chữa khỏi bệnh. Nhưng ngay khi Dương Dẫn Lâu nói với cô rằng mẹ ông ấy đã mất nhiều năm, cô đột nhiên cảm thấy mình không thể níu kéo được nữa.
Kỳ vọng của cô từ mẹ của Dương Dẫn Lâu là quá cao, cô nghĩ sẽ có cách, và cô nhất định sẽ ngủ ngon mỗi đêm...
Khi kỳ vọng quá cao, thất vọng lại càng lớn.
Cô biết rất ít về tâm lý học, khi nói đến kỳ vọng, cô chỉ nghĩ đến lý thuyết xác suất thống kê, nghĩ đến các kỳ vọng toán học. Nhưng nó khác với mong đợi của cô rằng mẹ của Dương Dẫn Lâu sẽ có một phương pháp chữa trị.
Trong trường hợp này, cô ấy dường như chỉ đơn giản là phát triển sự bất hòa về nhận thức. Dựa vào những điều kiện hiện có, cô dự đoán kết quả thông qua việc tối đa hóa tính hợp lý, cô nghĩ rằng mình sẽ thắng, và thực sự bỏ qua liệu nguồn gốc của những điều kiện đó có đáng tin cậy hay không.
Đả kích lần này khiến cô bắt đầu tự hỏi, sống vất vả như vậy có ích lợi gì?
Vì gia đình? Nhưng bọn họ có thể chăm sóc tốt cho bản thân, sự tồn tại của cô chẳng đáng là bao.
Đối với vật lý? Cô yêu vật lý, và vật lý đã giúp cô xác định hướng đi của cuộc đời mình, nhưng đó không phải là lý do tại sao cô làm việc chăm chỉ để sống.
Cô đột nhiên không biết tại sao mình lại muốn sống đến vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy mọi thứ mình đang làm đều thừa thãi và nhàm chán.
Cô từng đọc sách nói sống uổng phí thời gian nhưng cô lại không đồng ý, giờ nghĩ lại, cô đã làm gì suốt mấy năm nay? Cô không thể hiểu được, lý trí của cô không đủ.
Khi gặp trường hợp như vậy mà cô không hiểu được suy nghĩ của mình, cô sẽ giải tỏa tâm lý và suy nghĩ xem nên kết thúc như thế nào.
Cô trả lời WeChat của Hàn Bạch Lộ: "Thẩm Thành gần đây đã cho tôi rất nhiều đặc ân, anh ấy cũng đề nghị đưa tôi đến liên hoan phim buổi tối, nhưng tôi không đồng ý. Tôi sẽ lặng lẽ cho anh ấy một ngạc nhiên, cố gắng khiến giới truyền thông chú ý đến chúng ta, nói anh ấy ngoại tình…"
Thẩm Thành bình tĩnh đáp lại: "Lúc đó cô cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận."
Ôn Hỏa nói: "Thẩm Thành sẽ không cho phép giới truyền thông vạch trần, cũng vì lợi ích của bản thân, cho nên chuyện này chỉ có thể biết trong phạm vi nhỏ. Khi đó, hai người chúng ta sẽ tranh thủ chủ đề này và buộc anh ta phải đưa ra lựa chọn. Anh ấy bị ép buộc nhất định sẽ phải đáp ứng yêu cầu của cô."
Thẩm Thành lạnh lùng nhìn dòng chữ này, gõ xuống: "Cô cho rằng vì sao anh ta lại để cho hai người phụ nữ có thể dồn ép mình tới mức phải nhượng bộ?"
Trong khoảng thời gian này Ôn Hỏa đã rất cố gắng trêu chọc anh, cô biết mối quan hệ tưởng như hòa hợp ấy chỉ là gặp dịp thì chơi, mấy ngày trước cô có thể bình tĩnh phân tích tình cảm của Thẩm Thành đối với mình giống như phù dung sớm nở tối tàn, so với bất cứ ai khác cô biết rất rõ, có khả năng anh sẽ yêu mình.
Nhưng cô cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cô nhất định phải phá vỡ, cô muốn đánh cược một phen: "Tôi cá có lẽ anh ấy sẽ thích tôi một chút, nếu không, tất cả tiền của tôi sẽ trả lại cho cô."