Màu tường vi cho em

Cánh tay đang ôm eo Lục Tầm của Từ Xán hơi thả lỏng, xắn tay áo phông rủ xuống cẳng tay lên, lộ ra một cánh tay đầy vết bầm tím và vết đỏ: "Anh thử xem xem lão già kia đánh tôi có bao nhiêu dã man! Trên lưng, thậm chí cả trên mông tôi cũng đều có vết thương, đau đến mức không đi lại được, không biết xương cốt có bị sao không.”
Lục Tầm lui về phía sau hai bước, càng ngày càng nới rộng khoảng cách giữa hai người, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, cũng không lên tiếng đáp lại.
"Này! Lục Tầm! Tôi bị đánh sao anh lại không có phản ứng vậy, cũng không muốn giúp tôi mắng lão già khốn nạn kia."
Tính cách của Từ Xán như thế nào, Lục Tầm biết rất rõ, khẽ nhả ngụm khói ở trong miệng ra, như cười như không hỏi: "Cô cũng đánh lại ông ta?"
Từ Xán lau nước mắt, đắc ý cười: "Đương nhiên, ông ta không bị thương cũng không nhẹ. Lúc đánh nhau với ông ta đập đầu vào tường, sau đầu sưng phồng lên. Bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau, có thể là đã bị chấn động não rồi, anh mau đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra đi.” Từ Xán quay lưng hướng Lục Tầm vén tóc lên cho anh xem, Lục Tầm nhìn một cái, quả thật là đã sưng lên rất lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi sắp trở thành người tàn tật mất rồi, bởi vì không tìm thấy anh, nên mới phải kéo vali đến quán bar của Chương Dương. Mỗi bước, thắt lưng, mông đều đau, lúc này mới hiểu được nghĩa của câu người ta là dao là thớt, còn mình là cá là thịt."
 Lục Tầm bị chuyện của Từ Xán làm cho đau đầu, bèn gọi điện thoại cho Chương Dương, rồi lại nhìn Từ Xán: "Tàn tật mà còn nói nhiều như vậy?"
Từ Xán liền ngẩng đầu lên mỉm cười sau đó liền đưa tay lên làm động tác câm miệng, nghe Lục Tầm hỏi Chương Dương đang ở đâu, kêu Chương Dương đưa cô ta đến bệnh viện, Từ Xán liền lập tức chạy đến giật lấy điện thoại của Lục Tầm.
 "Cô đang phát điên gì vậy? Trả điện thoại cho tôi."
“Anh cũng chưa chết, tại sao lại để cho người khác đưa tôi đến bệnh viện? Tôi thấy vẻ mặt giống như người chết của Chương Dương là lại cảm thấy khó chịu."
“Được, tôi cho cô tiền, cô có thể tự đi."
Nước mắt Từ Xán nói đến là đến, cô ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: "Lục Tầm, anh cảm thấy tôi phiền, coi tôi giống như gánh nặng của anh có phải không? Anh còn có lương tâm không, lúc trước lão già kia đánh anh, ai là người thay anh chịu đòn?"
Lục Tầm là người cứng mềm đều không chịu, lấy lại điện thoại của mình, đối với Từ Xán chính là hô to gọi nhỏ, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Không có."
Khi nghe thấy Lục Tầm nói mình không có lương tâm, Từ Xán ngược lại liền mỉm cười: "Được, tôi hiểu rồi! Trách tôi, trách tôi không nên tới tìm anh."
Lục Tầm rút thẻ trong ví ra, đặt vào trong tay cô ta: "Gọi điện thoại cho bạn của cô, nhờ bọn họ đưa cô tới bệnh viện. Tôi có việc phải đi trước."
Từ Xán cười lạnh một tiếng: "Tôi không có bạn bè. Biết cậu Lục có nhiều tiền, nên cứ giữ lại mua quan tài cho tôi đi."
Lục Tầm lấy lại tấm thẻ, mặt không chút thay đổi mà nói: "Cô lấy cái chết ra là muốn dọa ai? Dựa vào cái gì mà tôi lại phải mua quan tài cho cô. Mọi chuyện thành như bây giờ đều là do cô tự mình gây nên, cũng không ai có lỗi với cô. Nếu đã không thể học hành tử tế, thì tự mình tìm một công việc đứng đắn để làm, rửa bát, quét rác cũng có thể tự nuôi sống chính mình, cũng không cần phải ở lại nhà ba của cô, ba ngày lại đánh nhau với ông ta."
 
Từ Xán hiểu tính khí của Lục Tầm, nếu anh không để ý tới mình một chữ cũng sẽ không nói, nghĩ vậy lại khiến cô ta cảm thấy vui vẻ: "Một tháng trước tôi cũng đã chăm chỉ làm việc, chịu khổ một tháng, tiền lương cầm còn chưa nóng tay, đã bị lão già kia cưới đi đem cho nhân tình. Anh nuôi tôi đi, có một cậu em trai như anh, tôi còn phải tìm việc để làm gì?"
“Ai là em của cô?” Nhìn thấy cánh tay đang dần sưng tấy của Từ Xán, Lục Tầm dập tắt điếu thuốc trong tay, đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, “Tôi sẽ thuê một phòng, cô để hành lý, sau đó sẽ đưa cô tới bệnh viện. Căn phòng này chỉ để cho cô ở trong một tuần, sau khi vết thương khỏi rồi cô phải lập tức rời đi. Còn chuyện cô không muốn tìm việc để làm, về sau như thế nào cũng đều không liên quan đến tôi, không có lần sau."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Từ Xán "chậc" một tiếng nói: "Có tiền liền không muốn nhận chị gái? Lúc trước khi ba tôi và mẹ anh chưa ly hôn, anh cả ngày đều chạy theo sau gọi tôi là chị. Thời gian tôi ở bên anh còn nhiều hơn mẹ anh, ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi, sáu tuổi, chúng ta cùng ở chung một phòng suốt bốn năm. Anh thật sự không nhớ rõ hay giả vờ mất trí nhớ?"
Lục Tầm đang đi về phía đại sảnh khách sạn thì dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa."
Từ Xán mỉm cười thu dọn hành lý đi theo sau: "Tôi hiểu mà, sau khi người nghèo bước chân vào xã hội thượng lưu đều không muốn cho người khác biết chuyện quá khứ của mình."
Lục Tầm lười phản bác lại, đi thẳng đến quầy lễ tân thuê một phòng. Từ Xán có thể thấy được, cách ăn mặc của mình với hoàn cách khách sạn năm sao lúc này hoàn toàn không hợp nhau. Chiếc áo phông trắng của cô ta trong suốt. Đứng trong sảnh khách sạn rực rỡ ánh đèn, đường viền của bộ đồ lót màu đen trông rõ ràng hơn nhiều so với nơi thiếu ánh sáng như quán bar. Cô ta trừng mắt nhìn đám người đang nhìn mình một cái, đi tới bên cạnh Lục Tầm oán giận nói: "Đối diện phía bên kia vẫn có hai người nhìn tôi, phiền muốn chết."
 Lục Tầm ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, ném thẻ phòng lên mặt bàn, ra hiệu cho Từ Xán đến nhận lấy: "Cô đi lên cất hành lý, sau đó thay quần áo bình thường rồi theo tôi đến bệnh viện."
“Anh không đi cùng với tôi sao?” Thấy Lục Tầm không nói lời nào, Từ Xán cũng không miễn cưỡng, nhìn xuống quần áo của mình, “Tôi mặc như vậy thì làm sao? Hiện tại đều lưu hành kiểu ăn mặc như vậy, trên mạng đều nói con gái ăn mặc quá hở hang mới chính là người có tâm tư.”
Lục Tầm phớt lờ cô ta, gọi nhân viên phục vụ mang cà phê tới, ánh mắt thoáng thấy Từ Xán đi đôi dép tông rẻ tiền đang loay hoay xách hành lý vào thang máy trong ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, liền cảm thấy đại khái mình đúng thật là người không có lương tâm.
 Khi còn nhỏ Từ Xán đối với anh rất tốt, anh đã nợ cô ta rất nhiều tình cảm, bây giờ nhìn thấy cô ta anh lại đau đầu, không phải vì những chuyện tương tự đã xảy ra quá nhiều lần, cũng không phải Từ Xán so với những người khác tâm tư cẩn thận hơn, mà anh không muốn tiếp xúc với những người hay những chuyện trước đây nữa.
Khi vừa nhìn thấy cô ta, anh sẽ lại nhớ tới quá khứ đầy tối tăm của mình. Anh học hành chăm chỉ, thi đỗ vào một ngôi trường danh giá, không phải vì tương lai sau này, mà là để thoát khỏi những bóng đen phía sau, hòa nhập với môi trường tích cực, hòa đồng với những con người đầy nhiệt huyết và năng động. Mặc dù trong lòng đầy vẻ u ám, nhưng anh lại thích một người như Trì Kiều, một người trong sáng, ấm áp và không bao giờ ôm hận đối với người khác.
Một mặt phẫn uất vì ba mẹ dưới đáy không thể chống chân tường trong bùn, một mặt lại trở thành chính dáng vẻ của ba mẹ mình, Từ Xán hay những người xung quanh cô ta đều giống như thế. Cho dù không trở về nhà họ Lục, anh nhất định sẽ không sống như thế này, ngay cả Trì Kiều cũng sẽ không, cho dù cô không được nhà  họ Tần nhận nuôi, cho dù không thi được vào đại học Z, cô tuyệt đối cũng sẽ không sa đọa.
Buổi tối anh mới tiễn Trì Kiều về nhà, mấy tiếng sau liền nhịn không được muốn nhìn thấy cô, Lục Tầm không biết lúc thích một người có phải là như thế này không. Nhưng anh đã hoàn toàn xua tan ý định đến quán bar để tìm Trì Kiều, sự xuất hiện của Từ Xán khiến anh rất khó chịu, anh không muốn tìm cô bằng năng lượng tiêu cực, anh cũng muốn sớm trả hết món nợ tình cảm năm đó của Từ Xán, từ nay về sau cũng sẽ không dây dưa nữa. Từ Xán vẫn luôn có ý đồ khác, bọn họ không gặp lại nhau thì tốt hơn.
Sau khi cà phê đá được mang lên, Lục Tầm uống cạn nửa cốc, cơn đau đầu dịu đi một chút, anh gọi điện cho Chương Dương. Người có thể khiến cho Chương Dương thất thố như vậy quả thật là rất ít, cô em gái vẫn luôn khiến người khác không thể bớt lo chính là một trong số đó, hiện tại Chương Dương đang tức giận, Lục Tầm mỉm cười nói vài lời, Chương Dương mới đồng ý giúp đỡ.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tầm bấm số gọi choTrì Kiều.
Điện thoại vừa kết nối anh còn chưa kịp lên tiếng Trì Kiều liền hỏi: "Anh đã tới rồi sao? Quán bar đông người quá. Anh đừng vào. Tôi và Tần Úy sẽ ra ngoài ngay."
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của bánh bao nhỏ, Lục Tầm có chút hối hận vì không đi tìm cô: "Bên này anh vẫn còn có chút việc, một người bạn của anh bị thương, anh đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra, không thể qua đó được. Cũng đã muộn rồi, em mau về nhà đi, ở bên ngoài nhiều ngày như vậy rồi, em không mệt sao?"
Trì Kiều dừng một chút, sau đó mới “a” lên một tiếng: "Anh làm việc đi, chúng tôi đang muốn về nhà."
Cũng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không, Lục Tầm luôn cảm thấy giọng điệu của Trì Kiều có chút mất mát, chẳng lẽ là do anh lỡ hẹn? Cho dù rất có thể là ảo giác của anh, nhưng phát hiện này cũng khiến tâm trạng của Lục Tầm tốt hơn một chút: "Ngày kia anh sẽ tìm em."
Trì Kiều đáp lại một tiếng lấy lệ, không nói nữa. Nửa phút sau, cô mới hỏi: "Sao anh không cúp máy?"
Lục Tầm cười xùy một tiếng: "Anh chờ em cúp máy."
Thực ra là không nỡ cúp máy, không nói chuyện, nghe tiếng hít thở của cô là tâm trạng cũng đã tốt lên rất nhiều. Đáng tiếc lời này vừa nói ra, Trì Kiều chuẩn bị ra về, trực tiếp cúp máy, đối với con gái, Lục Tầm thật sự không có kinh nghiệm gì, ngay cả khi nói chuyện cũng không biết lời nào nên nói lời nào không.
….……   
Thấy Trì Kiều đặt điện thoại xuống, có chút ngây ngốc, Tần Úy cả người đầy máu sống lại véo một miếng khoai tây chiên, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy, Lục Tầm không đến được?"
“Vốn dĩ em cũng không muốn anh ấy đến. Anh ấy nói bạn anh ấy bị thương, phải đưa tới bệnh viện."
“Cái này miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo?” Tần Úy cắn miếng khoai tây chiên, cười với Trì Kiều: “Hẳn là cô em chân dài miệng lưỡi thô tục kia rồi, lúc nãy cô ấy nói với Lục Tầm qua điện thoại mình bị ai đó đánh. Chị vừa nhìn đã thấy, đoán không chừng còn chưa học hết cấp ba, loại phụ nữ vừa hoang dã vừa khêu gợi lại nhỏ tuổi đối với mấy thanh niên có thành tích xuất sắc ở mấy trường danh tiếng rất có sức hấp dẫn, khí chất này của bọn họ trên người những cô gái như chúng ta không có. Ngược lại, Chương Dương là người bôn ba trong xã hội, sẽ thích kiểu con gái thanh thuần, nhỏ nhắn giống như em gái của Lục Tầm."
Trì Kiều không đáp lời, giục chị gái thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Hai chị em nắm tay nhau đi đến bãi đậu xe, liền thấy Chương Dương đang đứng hút thuốc ở bên cạnh chiếc xe màu bạc của mẹ Tần.
Sợ Tần Úy hiểu lầm, Chương Dương lập tức dập điếu thuốc lên tiếng giải thích: "Lục Tầm không yên tâm nên đã nói tôi đưa hai người về."
Tần Úy muốn lên tiếng thay cho em gái, giả ngu nói: "Anh ta không tin tưởng em? Em với anh ta không phải là rất quen sao."
"Trì Kiều nói với cậu ấy cảm thấy sợ ngồi trên xe cô lái."
Nghe được câu này, Tần Úy quay sang nhìn em gái: "Em với Lục Tầm thân thiết như vậy, chuyện này em cũng nói được với anh ta?"
Trì Kiều cúi đầu nói: "Không thân. Chỉ là thuận miệng nói mà thôi."
Chương Dương vươn tay muốn lấy chìa khóa trong tay Tần Úy, Tần Úy ngẫm nghĩ một chút, nhưng vẫn đưa cho anh ta. Nhìn thấy Chương Dương đang ngồi ở ghế lái, Trì Kiều mới có phản ứng, kéo chị gái ngồi ở ghế phía sau: "Muộn như vậy rồi còn phải làm phiền anh, Tần Úy cũng đã lái xe thuần thục hơn trước, chúng tôi có thể tự mình về được."
Chương Dương lười nói những lời khách sáo nên liền khởi động xe, cũng coi như không nghe thấy.
Chương Dương và Trì Kiều không muốn nói chuyện, trong lòng Tần Úy có chút bối rối, cô ấy sợ nhất chính là không khí im lặng như lúc này, theo thói quen muốn nói gì đó: “Người vừa kéo vali tới tìm Lục Tầm là ai vậy? Trông khá xinh đẹp."
“Cô ta có gì đẹp."
Chương Dương cũng không trả lời câu hỏi kia, Tần Úy đành phải tiếp tục giả ngu lên tiếng thay cho em gái: "Cô ấy với anh hình như có quen biết nhau, anh là hàng xóm của Lục Tầm lúc nhỏ, có phải cô ấy là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của hai người đúng không?"
Nghe thấy "thanh mai trúc mã", Chương Dương qua kính chiếu hậu liếc nhìn về phía Trì Kiều, cô đang ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, sợ cô hiểu lầm, anh ta mới phá lệ nói: "Mẹ Lục Tầm kết hôn với ba của cô ta, trước khi ly hôn cũng đã chung sống với nhau vài năm, cô ta lớn hơn Lục Tầm một tuổi, cũng xem như là chị gái của cậu ấy."
Những lời này cũng không khiến lòng Trì Kiều hết rối rắm, bọn họ hẳn là đã sống cùng nhau trước khi Lục Tầm tám tuổi, mà giọng điệu của cô gái kia lúc gọi điện thoại cho Lục Tầm giống như đang làm nũng với người mình thích, không giống đang nói chuyện với em trai, nhưng những chuyện này cũng không liên quan tới cô.
 Khi hai chị em về đến nhà, mẹ Tần vẫn đợi ở phòng khách, vừa thấy họ vào, mẹ Tần giả bộ tức giận nói với Trì Kiều: "Cũng đã gần sáng rồi! Tần Úy không đáng tin, sao đến con cũng giống nó vậy? Bình thường đều về trước mười một giờ, hai đứa là con gái muộn như vậy vẫn chưa về nhà, khiến mẹ và ba con lo gần chết."
Mẹ Tần từ trước đến nay vẫn luôn là người dịu dàng, thấy Trì Kiều không lên tiếng, cũng hòa hoãn nói: "Mẹ sợ con bị Tần Úy làm hư, hai đứa cũng sắp phải đi học rồi, chúng ta cũng không đi xa, cùng đi nghỉ phép ở sơn trang của bạn ba con vài ngày, sáng ngày kia sẽ xuất phát."
"Ngày kia..."
“Con có việc gì sao? Tối hôm đó về là được rồi, dù sao cũng là lái xe đén đó."
Trì Kiều lắc đầu: "Con không có."
Mình vừa tìm hiểu về tên truyện “Màu tường vi cho em”, mình thấy khá hay nên muốn chia sẻ với mọi người.
Tác giả đặt tên truyện là loài hoa tường vi có thể là liên quan tới ý nghĩa của loài hoa này. Tường vi có nghĩa là “như một lời tỏ tình ngọt ngào”.
Hoa tường vi có nhiều màu sắc, mỗi màu sắc lại mang một ý nghĩa khác nhau.
Tường vi đỏ: “Thể hiện mong muốn được yêu thương, quan tâm tới người nào đó.”
Tường vi trắng: “ Một tình yêu trong trắng và thuần khiết.”
Tường vi phấn hồng: “Là lời hẹn ước sẽ luôn bên nhau cho đến hết cuộc đời.”
Tường vi hồng: “Anh sẽ yêu em mãi mãi.”
Tường vi vàng: “Tình yêu của em luôn làm anh cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Thật hạnh phúc vì được yêu và có em ở bên cạnh.”
Có lẽ do loài hoa này có nhiều màu sắc và mỗi màu sắc đều là một lời thổ lộ ngọt ngào cho nên tác giả mới đặt tên truyện là màu tường vi cho em. Mỗi màu sắc của một bông hoa tường vi anh đều muốn dành cho em, mỗi màu sắc là lời thổ lộ anh muốn dành cho em.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui