Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
《An ủi cặc bự ở phòng bệnh, cho tình địch chứng kiến cảnh thân mật với sóc nhỏ 》
1
Suốt một đêm Lê Khôi Vĩ không hề chợp mắt, bởi vì chỉ cần nhắm mắt thì giấc mơ được sở hữu Tú Chiêu sẽ biến mất, thay vào đó là hình ảnh cậu đang vui vẻ cùng với người lạ. Rõ ràng trước giờ giấc mơ ấy luôn là hắn làm chủ, nhưng đêm nay lại không giống, Tú Chiêu cười với người khác, nói với người khác, vui vẻ bên người khác mà hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn. Lê Khôi Vĩ không hề thích chuyện này, chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng muốn nổi điên phá nát mọi thứ.
Đến tận giờ kiểm tra mỗi buổi sáng mà Lê Khôi Vĩ vẫn không thể ngủ được, hắn mất hồn chìm vào suy nghĩ riêng, để mặc những bác sĩ trong phòng khám tới khám lui. Vất vả lắm hắn mới đợi được tới trưa, nhưng lần này Tú Chiêu lại không đi một mình mà còn theo sau một người khác.
"Bác sĩ Vĩ, cậu có bạn tốt thật đấy. Ngày nào em ấy cũng hỏi tôi về cậu, tôi có muốn nói chuyện khác cũng không được."
Nguyễn Minh Phúc vừa nói vừa nhìn Tú Chiêu, mọi sự vui vẻ đều dồn hết lên người cậu. Lê Khôi Vĩ cũng biết yêu, đương nhiên hắn hiểu rõ ánh nhìn chỉ dành cho người mình thích này, trong lòng khó chịu nhưng không muốn thể hiện ra. Hắn vẫy tay ra hiệu cho Tú Chiêu lại gần mình, dùng một tay ôm eo cậu vào lòng, giọng nói khổ sở như phải chịu gì đó ấm ức lắm:
"Tú Chiêu, nhớ em quá...chờ em đến nỗi vừa đói vừa đau..."
Ngại có người khác ở đây nên Tú Chiêu chỉ vuốt tóc hắn, vội vàng mở hộp đồ ăn mình đã chuẩn bị ra. Cậu xót người yêu bị đau nên vừa mở vừa mắng:
"Đã bảo anh phải ráng ăn cái gì đó vào bụng mà, nếu anh còn nhịn nữa thì vết thương sao mà khỏi được."
Hộp cơm nóng ấm được bảo vệ rất kĩ, bên trong được Tú Chiêu nấu theo thực đơn dành cho người bệnh, cậu còn nấu thêm món thịt hầm củ và trái cây mà Lê Khôi Vĩ thích ăn. Tú Chiêu cẩn thận bưng từng khay đồ ăn ra cho hắn, cũng không cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng.
Lê Khôi Vĩ hưởng thụ từng hành động quan tâm mà sóc nhỏ dành cho mình, thỉnh thoảng hắn lại dành ra một chút sự quan tâm để nhìn người còn lại trong phòng, cảm giác giành được sự chú ý của người yêu khỏi kẻ khác làm hắn sung sướng. Lê Khôi Vĩ biết bản thân mình không thể kiềm chế được nữa, bộ mặt giả tạo mà hắn cất công xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ thành bụi mịn.
Hắn không phải là một người vô cảm, cũng không phải là một tên khuyết thiếu tình thương như người khác nhìn thấy. Mà hắn chính là một kẻ tâm thần, sinh ra đã mang khát khao mãnh liệt để tìm thứ thuộc về mình. Bên trong hắn chính là một con người bệnh hoạn, xấu xa, ích kỷ, trong đầu lúc nào cũng chỉ suy nghĩ làm sao để độc chiếm Tú Chiêu, làm cho cậu sống không thể thiếu mình. Nhưng để thực hiện nó thì hắn phải giả vờ không để ý, mang một lớp mặt nạ luôn đối xử dịu dàng và bao dung Tú Chiêu, luôn cho cậu tự do bay nhảy dưới mí mắt của mình.
Vẻ mặt của Lê Khôi Vĩ bây giờ rất thú vị, giống như chỉ cần Tú Chiêu ra khỏi đây thì hắn sẽ đâm luôn một nhát vào người đối diện vậy. Nguyễn Minh Phúc thản nhiên thưởng thức vẻ mặt khó coi của hắn một lúc mới chủ động đi ra ngoài. Chung quy anh cũng không muốn bản thân phải chịu áp lực từ đôi tình nhân mới biết yêu kia, để đồng nghiệp của mình đau khổ đấu tranh tâm lí không phải là phong cách làm việc của anh.
"Anh đau lắm à? Sao mặt anh khó chịu thế ạ? Hay là cơm em nấu không ổn?"
Tú Chiêu chạm má hắn, gò má lạnh lẽo góc cạnh ngày trước đã gầy hơn nhiều, nhưng kết hợp với vẻ mặt không có chút sức sống này thì lại càng đáng sợ hơn.
"Không có, tôi rất thích cơm của em nấu. Chỉ là trong người không khỏe nên mới khó chịu thôi."
Độ sát thương của câu nói này rất lớn, sóc nhỏ của hắn lập tức muốn khóc, bàn tay nhỏ lấy từng muỗng thức ăn đút tận miệng, dùng chất giọng ngọt ngào nhẹ nhàng nhất dễ dỗ dành tâm trạng của hắn. Lê Khôi Vĩ nhếch môi, đôi mắt đen truyền lập lòe một vài vệt sáng nhỏ, ngoan ngoãn ăn sạch đồ ăn trong hộp.
Tú Chiêu phải dỗ hắn thật lâu mới giải quyết xong phần cơm hôm nay. Cậu thở phào một hơi, cởi bớt áo bên ngoài ra để thoát bớt mồ hôi, lấy hoa quả đã cắt sẵn ra đặt trên bàn nhỏ. Gương mặt cậu non nớt đáng yêu, đã qua tuổi trưởng thành nhưng vẫn hệt như một cậu trai mới lớn. Đáng lẽ người được yêu thương chăm sóc phải là cậu mới đúng, nhưng lúc này lại phải chạy đi chạy về, mỗi ngày đều tốn công làm cơm vì hắn.
"Tú Chiêu, em giỏi lắm. Cảm ơn em đã chăm sóc tôi nhé."
Lê Khôi Vĩ vừa nói vừa rướn người tới hôn cậu, thân mật dụi má vào chiếc cổ thon dài trắng nõn của người yêu. Mùi hương ngọt ngào đặc biệt quanh quẩn trong mũi làm hắn nổi lên ham muốn, châm một mồi lửa vào dục vọng đã lâu chưa bùng cháy. Mà chủ nhân của mùi hương kia lại ngây thơ không biết gì, mặt đỏ như son đáp lại trên tóc hắn những nụ hôn dịu dàng.
"Anh cũng chăm sóc em rất nhiều mà...em sẽ không bỏ rơi lúc anh bị đau đâu..."
Trong phòng tràn ngập không khí tình cảm, Tú Chiêu vận dụng hết khả năng của mình để an ủi Lê Khôi Vĩ, còn hắn lại tận dụng hết cơ hội của mình để khiến cậu thương mình nhiều hơn. Đúng lúc này hắn đột nhiên nhíu mày, toàn thân đau đớn như bị kim đâm, cơn đau dữ dội đến mức khiến Lê Khôi Vĩ không chịu nổi mà rên rỉ một tiếng, gương mặt trắng bệch không còn chút màu sắc nào. Tú Chiêu vội vàng dọn dẹp đồ ăn rồi lập tức đỡ lấy hắn:
"Anh sao thế?! Để em gọi bác sĩ nhé!.."
Lê Khôi Vĩ giữ chặt eo cậu lại bên mình, lắc đầu yếu ớt nói:
"Không sao, tôi mệt thôi. Dạo này tôi rất hay bị đau như vậy, cảm giác giống như có gì đó nghẹn trong cơ thể không thể thoát ra được. Em không cần phải gọi bác sĩ tới đâu..."
Tú Chiêu giãy giụa không cho hắn ôm nữa, nhưng càng làm hắn lại càng ôm chặt hơn, giọng nói càng lúc càng yếu ớt khẩn thiết:
"Tôi chỉ cần em cho tôi ôm một chút thôi, chỉ có ôm em mới không đau..."
Dù Tú Chiêu không biết lời nói của hắn có thật hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng im không chạy đi nữa. Cậu xem kĩ từng vết băng, xác định không chảy máu mới thở phào một hơi. Bản thân Lê Khôi Vĩ cũng là một bác sĩ, nhưng không lúc nào là không làm cho Tú Chiêu ngừng lo lắng.
Cậu càng xót thì Lê Khôi Vĩ lại càng vui, hắn một mặt thì giả vờ mình vẫn còn đau, một mặt thì vui vẻ ôm chặt thân thể mềm mại mà mình yêu thích. Hắn liếc về phía cửa sau đó chậm rãi dụi mặt vào ngực Tú Chiêu, âm thanh trầm khàn tựa như vực thẳm:
"Tú Chiêu...ngực em thơm quá. Tôi muốn nếm thử có được không?"
Hắn không đợi câu trả lời mà vội vàng vén áo mỏng của Tú Chiêu lên rồi vùi mặt vào hai bầu vú mềm của cậu, để mùi hương đặc trưng của sóc nhỏ quấn chặt khứu giác của mình sau đó hôn lên đầu vú một cái. Đã lâu lắm rồi hắn không được bú hai bầu vú thơm mềm này, chỉ cần nghĩ tới cảm giác non mịn của nó thôi cũng đủ khiến hắn thèm khát.
Lê Khôi Vĩ liếm lên đầu vú hồng nhạt như chào hỏi rồi nhiệt tình mút núm vú vào miệng chơi đùa. Thịt vú thơm ngon bị hắn mút vào miệng, cả bầu vú đáng yêu bị hút vào đầu lưỡi to lớn, khiến cho Tú Chiêu chỉ còn biết ưỡn ngực ra dâng vú lên cho hắn.
"Anh đừng mút...ưmm...đừng bú mạnh quá...chúng ta đang ở bệnh viện mà...aaa..."
Chiếc áo mỏng được vén lên tận cổ, đường cong từ eo nhỏ tinh tế phô bày, làn da trắng nõn vô cùng đẹp mắt. Lê Khôi Vĩ say mê bú mút hai bầu vú mềm, bú sưng hai núm vú hồng, tạo vô số dấu hôn đỏ chót trên da vú mỏng manh. Chỗ này chính là nơi nhạy cảm của Tú Chiêu, hắn chỉ bú một lát cậu đã mềm nhũn ngã vào lòng mình, run rẩy co giật trong sung sướng.
Hai bầu vú được thay phiên bú đến mút sưng lên, Lê Khôi Vĩ vừa bú vừa bóp lấy mông cậu, da thịt mềm mại của Tú Chiêu làm hắn thích đến nỗi không thể dừng lại được, sự yêu thích này gần giống với những liều thuốc phiện độc hại mà hắn từng nhìn thấy. Hai núm vú xinh đẹp bị ướt nhẹp do nước miếng của hắn, nhìn cả bầu vú mềm bây giờ giống hệt những chiếc bánh pudding ngọt ngào ẩm ướt. Tú Chiêu không chịu nổi kích thích dữ dội từ núm vú, hai cánh tay nắm lấy vai của hắn để chịu đựng cơn sướng, dựa theo bản năng ưỡn ngực ra để đón lấy khoái cảm nhiều hơn.
"Ngực của em ngọt quá...tôi chỉ muốn ngậm nó cả đời thôi..."
Được vùi mặt vào vú mềm của sóc nhỏ ấm áp thích biết bao nhiêu, Lê Khôi Vĩ thật sự chỉ nghĩ nếu mình có thể bú cái vú này tới cuối đời thì thật tốt. Tú Chiêu một phần chiều hắn, một phần lại sợ vì nơi này là bệnh viện. Cậu chỉ dám quay mặt vào giường bệnh, nhẹ nhàng vén một nửa áo ở mặt trước chỉ đủ lộ hai bầu vú. Cậu ôm cái đầu to đang say mê mút núm vú của mình vào lòng, nhỏ tiếng thúc giục hắn:
"Ưmm...đừng mút nữa...ở đây không được...em sợ..."
Lê Khôi Vĩ đương nhiên không muốn dừng, hắn lưu luyến chơi đùa núm vú hồng hào một lút nữa, bú chặt rồi mới nhả ra. Hắn hưng phấn hôn lên đầu vú sưng đỏ, vừa tạo dấu hôn vừa nói:
"Không sợ, ở đây gần như là phòng riêng tương tự khách sạn. Em không cần phải lo, không ai làm phiền chúng ta đâu."
Đúng là nơi này giống một khách sạn nghỉ dưỡng hơn là phòng bệnh, nhưng Tú Chiêu vẫn không được tự nhiên. Lê Khôi Vĩ biết tâm lí yếu của sóc nhỏ nhà mình cho nên hắn chỉ muốn chọc cậu, mục đích chính là để thỏa mãn sự thèm khát với Tú Chiêu mà thôi. Gương mặt xinh đẹp của nhóc con khi bị chọc ghẹo rất dễ thương, hai má đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước cùng với đôi môi mọng ngọt ngào đang khép mở nhẫn nhịn tiếng rên rỉ làm hắn thích thú.
Nhìn sóc nhỏ bị bú sưng núm vú, sướng tới mức cắn môi làm cặc bự dưới lớp quần của hắn sưng đau. Lê Khôi Vĩ dùng một tay bóp mông Tú Chiêu để xoa dịu bớt dục vọng trong người. Đôi mắt đen tuyền của hắn lại kín đáo liếc về phía sau, đôi môi mỏng nhếch lên, hắn nắm lấy bàn tay của cậu đặt lên đũng quần của mình rồi nói:
"Yên tâm, nếu em ngại thì hôm nay chúng ta sẽ không làm. Nhưng em phải xoa dịu nó đấy, chỉ vì em mà nó to thế này...tôi khó chịu lắm."
Đũng quần sưng to thành một khối, nó đã nóng đến mức Tú Chiêu cũng phải giật mình. Cậu biết cây cặc này rất to, vừa dài vừa khỏe, nhưng hôm nay nó lại nóng hơn bình thường, hơn nữa còn to đến mức một tay của cậu cầm không hết. Lê Khôi Vĩ rất ít khi thể hiện dục vọng quá mãnh liệt của mình thế này, khẳng định là hắn đang rất gấp nên mới thế. Tú Chiêu biết để lâu sẽ rất khó chịu, cậu nhẹ nhàng xoa nắn cặc bự, dùng bàn tay mềm mại của mình để ma sát da cặc nóng hổi cách lớp quần. Lê Khôi Vĩ thở dốc, thả lỏng cơ thể để cậu tùy ý nắm lấy bộ phận nhạy cảm của mình:
"Lấy nó ra đi...sướng quá...tay em mềm thật..xoa nó nữa đi Tú Chiêu.."
Giọng của hắn không lớn không nhỏ, nhưng âm sắc trầm thấp nhuộm đầy tình dục vang ra khắp phòng làm Tú Chiêu đỏ mặt, cậu cởi lớp quần mỏng của hắn, để cặc bự đang nứng rỉ nước lộ ra ngoài. Hai bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng bao lấy thân cặc, dùng lực vừa phải để xoa dịu sự cứng rắn của nó. Tú Chiêu bị cặc lớn thu hút tầm nhìn, sự chú ý của cậu đổ dồn vào đó, chăm chú dùng hai tay để giúp hắn giải tỏa.
Lê Khôi Vĩ sung sướng ngã lưng ra sau, hắn híp mắt nghiêng đầu nhìn Tú Chiêu đang tỉ mỉ chăm sóc cặc nứng cho mình, lớn tiếng thở dốc:
"Đúng rồi...ngoan lắm...nhanh lên một chút nữa. Sướng lắm, nứng muốn chết đi được..."
Tú Chiêu được hắn cổ vũ thì tăng tốc độ mát xa lên thân cặc, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay ấn lên lỗ trên đầu cặc của hắn, đợi người sung sướng hít vào một hơi thì cậu sẽ làm chậm lại, cơn sướng râm ran ê ẩm sẽ lan tràn khắp nơi trong cơ thể hắn. Bàn tay nhỏ vuốt ve từng thớ gân cặc, xoa bóp an ủi từng đợt co giật mãnh liệt của nó. Lê Khôi Vĩ bị động tác của cậu làm cho tê rần cả người, hắn không những không dịu bớt mà còn nứng hơn nữa, cặc lớn đã không chịu nổi rỉ đầy dịch nhầy.
Hắn thật sự không nhịn nổi nữa, cặc lớn đã quen được an ủi bằng lồn múp thì làm sao có thể cam chịu cảnh chỉ có tuốt bằng tay thế này? Từ ngày hắn nằm viện đến giờ vẫn chưa được địt Tú Chiêu, bây giờ đã thèm đến mức khó chịu. Lê Khôi Vĩ kích động nắm lấy gáy cậu, gấp gáp đặt đầu cặc vào cánh môi căng mọng sau đó quét toàn bộ nước nhờn lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp khiến mình mê muội, giọng nói run rẩy trong hưng phấn:
"Bú nó đi Tú Chiêu, mau mở miệng ra ngậm nó cho tôi đi...đúng rồi, sướng lắm. Mút mạnh lên đi...haa...cái miệng của em thoải mái chết đi được!"
Đầu cặc to lớn được Tú Chiêu bú vào miệng, đầu lưỡi ướt át quấn lấy đầu nấm sưng đỏ rồi liếm láp trên lỗ tiểu nhạy cảm để hút lấy nước nhờn từ nó. Sau đi đầu cặc đã được thấm ướt nước miếng của cậu, đầu lưỡi mềm dẻo lại liếm xuống dưới, dựa theo từng đường gần mà liếm cho đến tận gốc cặc sau đó lại hôn lên hai hòn bi chứa đầy tinh. Tú Chiêu nỗ lực hầu hạ cây cặc bự của hắn, môi lưỡi thay phiên mút liếm từng nơi trên cặc lớn, miêu tả từng đoạn gân cặc thô to, liếm láp toàn bộ cặc bự sau đó mới ngậm vào toàn bộ.
"Aa...Tú Chiêu...em học ở đâu thế!? Sướng quá...biết vậy tôi đã để cho em bú nó mỗi ngày rồi. Nữa đi...sâu nữa đi..tôi sắp chết dưới cái miệng của em rồi..."
Lê Khôi Vĩ sướng tới mức co giật, cặc lớn của hắn được ngâm trong một khoang miệng ẩm ướt, được bú mút nhiệt tình không khác gì lồn nhỏ. Con sóc nhỏ này không những biết cách khiến hắn sướng mà còn muốn hút tinh của hắn ra, khoái cảm khi bị bú mạnh làm hắn chìm trong mê ly, vòng eo rắn chắc tự động đẩy vào miệng Tú Chiêu, bàn tay to lớn còn nắm chặt gáy cậu, ấn chặt đầu môi xinh đẹp kia vào cặc nứng của mình.
Tiếng bú cặc hòa với nước miếng vang lên chụt chụt vô cùng bắt tai, Tú Chiêu ngậm cặc trong miệng, dùng lưỡi vừa mút vừa liếm, cậu dùng lực thật mạnh, nỗ lực khiến hắn nhanh chóng bắn tinh cho mình. Mùi hương đặc trưng khiến cho Tú Chiêu cũng bắt đầu dại ra, lồn nhỏ bên dưới kích thích chảy nước.
Lê Khôi Vĩ bị lực hút quá mạnh làm cho giật mình, hắn nhíu mày hít một hơi thật sâu để cố gắng bình tĩnh. Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị môi lưỡi ướt át của Tú Chiêu đánh bại, mất không chế đưa đẩy eo vào sâu trong yết hầu của cậu. Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, vùng da cặc nhạy cảm đã nứng đến giới hạn, hắn không nhẫn nhịn mà phô bày toàn bộ dục vọng và cảm nhận của mình cho Tú Chiêu nghe:
"Tôi yêu em nhất...yêu cái miệng nhỏ của em, yêu cả lồn nhỏ cắn chặt tôi không buông...Tú Chiêu, bú sâu nữa đi...tôi sẽ bắn cho em, toàn bộ mọi thứ của tôi đều cho em cả."
Tú Chiêu biết hắn đã đến giới hạn của mình cho nên cố gắng bú cặc vào sâu hơn nữa. Cậu không những không sợ vị tanh nồng của tinh đặc mà còn vô cùng yêu thích nó, tận lực an ủi cặc bự để hắn thoải mái bắn vào miệng mình. Đầu lưỡi linh hoạt di chuyển trên đầu nấm phình to, bàn tay còn không quên nhiệm vụ xoa nắn tinh hoàn nặng trĩu.
Cặc bự bị sự ngoan ngoãn phục tùng của Tú Chiêu chinh phục hoàn toàn, đâm thật sâu vào cổ họng cậu rồi bắn sạch từng đợt tinh đặc. Đầu cặc vùi sâu làm cổ họng làm cho cậu có chút nuốt không trôi, vừa nuốt sạch tinh vừa nhỏ tiếng rên rỉ.
"Ưmm..."
Lúc bắn tinh là thời gian nhạy cảm nhất của đàn ông, Lê Khôi Vĩ cũng không ngoại lệ. Hắn thỏa mãn vùi cặc thật sâu vào miệng xinh của người yêu, thoải mái bắn từng đợt tinh vào miệng cậu. Hắn vuốt ve mái đầu mềm mại của Tú Chiêu như khen thưởng, gương mặt nhạt màu tràn đầy sức sống trở lại, đây chính là dáng vẻ của việc được thỏa mãn sinh lí.
Tú Chiêu liếm sạch tinh trùng trên thân cặc mới mặc lại quần cho hắn, cậu vừa ngẩng đầu lên thì lại nghe thấy tiếng cửa mở ra, nhưng bên ngoài lại không thấy người nào. Chắc là lúc vào đây cậu không chú ý đóng chặt cửa, cũng may là không có ai nhìn thấy. Cậu vỗ vỗ ngực mình để bình tâm, nhận lấy khăn giấy từ tay Lê Khôi Vĩ để lau miệng, trong giọng nói còn mang ý trách mắng:
"Cũng may là không ai nhìn thấy. Anh xấu xa thật đó, ở nơi này mà cũng động dục được..."
Lê Khôi Vĩ nhận lỗi của mình, hắn hôn lên cánh môi của Tú Chiêu một cái. Hắn liếc về cánh cửa đã được cậu đóng chặt, khóe môi đắc ý cong lên một đường cung.
"Ừm...cũng may là không ai thấy chúng ta."
Cả hai quấn lấy nhau hết một buổi trưa, bây giờ trời đã ngả sang chiều tối. Tú Chiêu phải quay về nhà làm cơm tối với cha mẹ cho nên cũng không nán lại nữa, cậu tạm biệt Lê Khôi Vĩ rồi bắt xe về nhà, trước khi đi còn phải hứa hẹn mình nhất định sẽ quay lại sớm thì hắn mới thả cậu đi.
Nhìn căn phòng yên tĩnh trở lại, Lê Khôi Vĩ thu lại vẻ mặt dịu dàng của mình. Hắn lạnh nhạt ngã lưng ra sau nghỉ ngơi, chờ đợi kế hoạch của mình diễn ra.
Bên này Mai Khánh Trân đã bùng nổ tới nơi, cô ta giận dữ đập phá mọi thứ trong phòng, giống như phát điên tìm mọi thứ để trút giận. Trong lòng cô ta bây giờ chứa đầy sự ghen tỵ và phẫn nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn mòn lí trí.
Bác sĩ Vĩ của cô, anh trai tài giỏi của cô, người chồng tương lai mà cô ao ước bị một thằng nhóc ẻo lả cướp mất, giữa ban ngày còn làm chuyện dâm dục ngay trước mặt cô! Làm sao có thể chấp nhận được?! Sao có thể được!!!
Lê Khôi Vĩ lạnh nhạt với mọi thứ mà cô biết lại rên rỉ động tình với một người con trai khác, người luôn từ chối tình cảm của người khác vì lí do sự nghiệp như hắn mà lại dịu dàng nói lời yêu với một tên ốm yếu bệnh tật kia. Trong lòng cô ghen ghét phát điên, lúc đó cô chỉ muốn lao vào phòng bệnh xé nát bản mặt thối tha của thằng nhóc kia ra, khẳng định người đó là của mình. Nhưng cô không dám, bởi vì có ngu đến đâu cũng nhìn ra được Lê Khôi Vĩ cố ý nói cho cô nghe, hắn đã phát hiện ra cô ngay từ khi xuất hiện rồi!
Mai Khánh Trân ngồi bệt xuống đất, căn phòng sang trọng lộn xộn đầy mảnh vỡ. Những giọt nước mắt chua xót biến thành hận thù, hai hàm răng va chạm nhau tạo ra tiếng động đáng sợ, trong lòng cô đã có tính toán, trong mắt chứa đầy sát khí dày đặc.
Tú Chiêu, mày đừng có trách tao ác độc. Chỉ cần mày biến mất, tao mới có thể đạt được thứ mình muốn. Không có Khôi Vĩ và gia đình anh ta thì tao không sống được, có trách thì trách mày xui xẻo cướp người của tao!
4
Mai Khánh Trân lau nước mắt trên má, đứng dậy lấy điện thoại ra gọi điện, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy. Cô vừa nói vừa nhìn sàn nhà đầy mảnh vỡ, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
Bên này Nguyễn Minh Phúc cũng vừa nhận được một cuộc điện thoại, hắn mỉm cười bỏ vào túi, tiếp tục quay lại bàn kiểm tra hồ sơ bệnh nhân. Đến lúc đồng hồ treo tường đã chuyển sang 21h00 phút, anh mới đứng dậy ra ngoài.
"Cậu không lo lắng cho người yêu bé bỏng của cậu à, còn có tâm trạng nằm đây đọc sách nữa."
Nguyễn Minh Phúc mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lê Khôi Vĩ đang đeo kính nhàn nhã đọc sách trên giường thì tiến đến kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, quan sát khuôn mặt hắn một lát mới nói thêm:
"Chỉ gặp cậu ấy có một chút thôi cũng khiến cậu vui thế à? Sắc mặt tốt hơn hẳn hôm qua đấy."
Lê Khôi Vĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, cuốn sách được hắn đặt xuống tủ đầu giường, không mặn không nhạt nói:
"Đương nhiên, cậu không cần phải ghen tỵ đâu. Tránh xa em ấy ra một chút là được."
Nguyễn Minh Phúc biết hắn có máu ghen không phải dạng vừa, nhưng vẫn thích mở miệng ra chọc ghẹo:
"Tú Chiêu dễ thương thật, bao sao cậu lại thích không nỡ buông. Nếu là tôi thì tôi cũng..."
Anh nói một nửa thì đã bị Lê Khôi Vĩ cắt ngang, chỉ đành bất đắc dĩ dừng lại, bước vào chủ đề chính.
"Cô gái kia không đơn giản đâu, tâm tư cũng xấu không kém. Cậu nên đề phòng cô ta."
Lê Khôi Vĩ tháo kính mắt của mình ra đặt lên quyển sách ban nãy, đầu lông mày của hắn nhảy lên, một suy nghĩ không mấy tốt đẹp vụt qua.
"Còn một chuyện nữa tôi chưa nói với cậu, ngày hôm trước Tú Chiêu bị cô gái kia hù dọa đến mức tim xảy ra vấn đề. Tôi không dám chắc tình hình khả quan hay không, nhưng cậu phải chú ý trái tim của em ấy, đây không giống như một bệnh đã xuất hiện từ bé đâu."
Trái tim của Tú Chiêu yếu ớt là điều cả hai đều biết, nhưng lúc trước Lê Khôi Vĩ đã kiểm tra rất nhiều lần mà không có bất kì dấu hiệu nào. Lần này lại xảy ra một cách bất ngờ, Nguyễn Minh Phúc còn phát hiện trái tim của cậu mỗi ngày sẽ thay đổi một chút, giống hệt với biểu hiện thay da ở động vật, nó tự hình thành bệnh cho cậu mà không có tác nhân nào. Có thể nói cách giải thích thẳng thắn nhất là Tú Chiêu đang biến đổi thành một người khác, cơ thể của cậu đang tập dần thích nghi với điều đó, nhưng thứ khiến anh sợ hãi chính là cơ thể mới có thể sẽ yếu ớt và bệnh tật hơn so với cơ thể cũ.
Lê Khôi Vĩ nhíu mày, ngoài tức giận còn có đau lòng. Tú Chiêu không nói thì hắn cũng không biết, hơn nữa cậu còn không cho hắn biết về bệnh tình của mình.
"Cảm ơn cậu, tôi sẽ chú ý tới em ấy."
_________________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421
*Mất bản thảo ban đầu nên khá nhiều chi tiết đã bị lược bỏ, nhưng lần này Bác sĩ sẽ nhận ra em bé của mình thật sự không ổn đó, mọi người thử đoán lí do xem nàoo?
13