Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 172: Cổ nữ 22.
 
Phương Di lấy hai món đồ khác nhau trong bàn học ra nhét vào túi, lúc này mới đi ra khỏi lớp, đứng đối diện Mã Duệ.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” Thế mà Phương Di lại chủ động mở miệng trước, cô ta hơi nghiêng đầu, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn nhưng khiến cho đầu Mã Duệ tê dại không rõ lý do.

“Chuyện ngày hôm qua, cậu có nhớ không?” Mã Duệ khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chuyện gì?” Đôi mắt đen láy của Phương Di mà nhìn thẳng vào hắn ta.

“Là, là chuyện cậu cầm dao đâm tôi đấy. Cậu đâm chỗ này của tôi rất nhiều nhát, tôi chảy rất nhiều máu, đó không phải giấc mơ đâu nhỉ?” Mã Duệ chỉ vào bụng mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Vốn hắn ta không dám tới đây, có điều nếu không tới thì cả ngày lẫn đêm hắn ta đều bị ngày hôm qua tra tấn, cho nên phải làm rõ.

Phương Di hoảng hốt gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra một quả táo và một cây dao gọt hoa quả, gọt từ từ: “Làm sao mà cậu biết tôi định làm thế vậy? Tôi đau khổ lắm cậu có biết không? Cho nên tôi đã chuẩn bị dụng cụ xong hết rồi.” Phương Di ngẩng đầu, mỉm cười hồn nhiên với Mã Duệ.

Đối với cây dao gọt hoa quả lấy mạng mình này, Mã Duệ không thể quen thuộc hơn, hắn ta mở to mắt, lộ ra biểu cảm cực kỳ sợ hãi. Trong giây phút này, hắn ta như trở lại ngày hôm qua, quay về lúc đối mặt với Phương Di. Phương Di cầm cây sao gọt trái cây, đâm từng nhát từng nhát vào bụng hắn ta, lại còn xoay cán dao, đâm nát ruột hắn ta.

Phương Di nhìn hắn ta không chớp mắt, nụ cười vẫn tươi như trước, như chưa từng bị hắn ta chà đạp.

Phương Di trở về vẻ dịu dàng, xinh đẹp, đáng yêu, khiến cho Mã Duệ cảm thấy rét lạnh từ xương tủy. Hắn ta ngơ ngác nhìn Phương Di một lúc lâu, sau đó hoảng sợ hét lên, quay đầu bỏ chạy. Hắn ta không biết ký ức ngày hôm qua là thật hay ảo giác nhưng lúc này, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra —— Phương Di đã sớm điên rồi, cô ta thật sự muốn giết chết mình! Nói không chừng một ngày nào đó, cô ta mất lý trí, rồi biến những cảnh tượng đáng sợ kia thành sự thật.

Hắn ta có thể tùy ý chà đạp cô ta, đẩy cô ta và người nhà cô ta vào vũng bùn, làm bọn họ vĩnh viễn không trở người được. Bởi vì hắn ta có quyền thế, muốn làm gì thì làm. Đó giờ thế giới này không hề công bằng, xuất thân của một người quyết định địa vị hắn ta trong xã hội.

Nhưng mà đến hôm nay hắn ta mới hiểu được, dù chẳng có nơi nào trên đời này công bằng nhưng có một việc tuyệt đối công bằng, đó chính là chết. Có quyền thì như thế nào, ở trước cái chết mọi người đều bình đẳng, cho nên không phải bất đắc dĩ thì đừng ép người khác vào con đường chết.

Đạo lý này Mã Duệ hiểu ra quá muộn, hắn ta lảo đảo chạy ra khỏi trường, bị một chiếc ô tô chạy nhanh đến đâm văng ra ngoài…

---

Cùng lúc đó, Lâm Đạm cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc với Vu Diệp Oanh. Các cô đứng đối mặt với nhau trên tầng thượng của tòa nhà.

“Phương Di giết Mã Duệ, đều do cậu xúi giục?”
 
“Đúng thế, là tớ. Cậu ta ức hiếp cậu, tớ phải cho cậu ta chết.” Vu Diệp Oanh leo lên  lan can nhìn xuống trường, trong mắt chẳng có chút tia sáng nào.

“Tớ có thể giải quyết cậu ta, không cần cậu nhúng tay.” Lâm Đạm chạm nhẹ mũi chân, cũng nhảy lên. Gió thổi rối tóc cô, thổi nhăn vạt áo cô, làm cô trông có vẻ gầy yếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vu Diệp Oanh dè dặt nắm tay cô, giọng điệu lấy lòng, “Là vì tớ muốn làm chút gì đó cho cậu, tớ muốn chứng minh mình cũng có thể bảo vệ cậu.”

“Tớ không cần.” Lâm Đạm nói thẳng không kiêng kỵ.

Mắt Vu Diệp Oanh lập tức đỏ lên, biểu cảm vô cùng buồn bã.

Lâm Đạm liếc cô ta một cái, tiếp tục nói: “Cậu xúi giục Phương Di làm như vậy, cậu có biết hậu quả là gì không? Mã Duệ chết không có gì đáng tiếc, có điều Phương Di phải đền mạng cho cậu ta, cậu ấy còn trẻ, để cậu ấy dùng tuổi xuân của mình bồi thường cho một tên rác rưởi có đáng không? Cha mẹ cậu ấy sẽ bị Mã gia trả thù nữa, từ đó cuộc sống chìm trong đau khổ vô tận. Không phải cậu cứu cậu ấy mà là đẩy cậu ấy vào trong vực sâu.”

Lúc này Vu Diệp Oanh mới lộ ra vẻ áy náy nhưng trong lòng lại thờ ơ. Sống chết của người khác có liên quan gì đến cô ta?

Lâm Đạm tiếp tục nói: “Lúc trước tớ cứu cậu ra khỏi căn hầm kia, đưa về Hải Thành, là hy vọng cậu có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tớ sẽ cố gắng đưa cậu ra khỏi vũng bùn, tạo ra đất đai để cho cậu hướng về ánh mặt trời sinh trưởng. Tớ hy vọng cậu có thể hưởng thụ mưa gió, cảm nhận thế giới như người bình thường. Cậu làm được điều đó tớ sẽ rất vui, nhưng cậu lại nhốt mình vào trong căn hầm tối kia, không chịu bước ra ngoài. Cậu biết không? Tớ đã chìm sâu dưới đáy vực cho nên mới dốc hết sức đẩy cậu ra ngoài. Tớ muốn cậu sống thật tốt, chứ không cần cậu báo đáp. Nếu người khác xúi giục cậu đi làm việc tương tự thế, cậu có biết tớ có bao nhiêu đau lòng không? Cha mẹ cậu không quan tâm nhưng tớ quan tâm.”

Đáy lòng lạnh lẽo của Vu Diệp Oanh bị từng câu từng chữ của Lâm Đạm đánh tan nát, rồi được vá lại, có ấm áp, có mong đợi, có cảm động.

Vu Diệp Oanh nhào vào trong lòng ngực Lâm Đạm, nức nở nói: “Tớ biết sai rồi! Lâm Đạm, cậu là người tốt với tớ nhất trên đời! Sau này tớ sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng nữa!”
 
Lâm Đạm vẫn đứng ở lan can không nhúc nhích, cũng không mất thăng bằng vì bị Vu Diệp Oanh ôm bất thình lình. Từ đầu đến cuối cô vẫn đứng thẳng người, vô cùng vững vàng.
 
Cô nhẹ nhàng vỗ bả vai gầy yếu của cô gái nhot, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó di chuyển con ngươi, nhìn lên một góc cao nào đó, có một người đàn ông tuấn tú, khí chất lạnh lùng đứng ở đó. Lúc này, y đang đút tay vào túi quần, lặng lẽ đối mặt với cô, qua chừng ba mươi giây mới gật đầu một cái rồi biến mất, lúc ẩn lúc hiện như ma quỷ.

Lâm Đạm không tò mò về thân phận của đối phương, cũng không quan tâm mục đích của người nọ là gì, dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nghĩ nhiều quá ngược lại là tự làm mình thêm đau đầu.

---

Cả ngày hôm nay Ngải Vũ có chút thất thần, sau khi tan học thì giao Cao Thư Khải cho Chu Nam bảo vệ, còn mình thì đi một chuyến đến cục phán xử Huyền môn.

“Bạch Hiền sư thúc, không phải người nói muốn đi điều tra Lâm Đạm ư, sao hôm nay không thấy người ở trường thế? Cậu ta quá đáng lắm, ở trước mặt con mà dám hạ cổ cả trường, nhất định người phải dạy dỗ cậu ta đó! Nếu cứ để cậu ta thích làm gì thì làm, Huyền môn sẽ có thêm một khối u ác tính!” Ngải Vũ tức giận nói.

“Nguyên nhân cô khiếu nại là vì cô ta lạm dụng cổ thuật hại người?” Người được gọi là Bạch Hiền thiên sư xoay người lại, để lộ khuôn mặt sắc sảo, vừa vặn đó là người đàn ông Lâm Đạm gặp trên sân thượng.

“Đúng vậy, cậu ta năm lần bảy lượt hạ cổ người xung quanh, lần này còn quá đáng hơn, làm thầy giáo và học sinh cả trường ngất xỉu. Nếu lúc đấy cậu ta muốn làm gì đó, hẳn hậu quả rất nghiêm trọng!” Ngải Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm giấu ở sau lưng.

Bạch Hiền vẫn luôn nghịch la bàn trong tay, không chút để ý nói: “Hạ cổ không có nghĩa là hại người. Cô có biết rõ nguyên nhân hậu quả không?”

Ngải Vũ lắc đầu, vẻ mặt có chút bất mãn. Cô ta còn tưởng rằng Bạch Hiền sư thúc vừa ra tay là Lâm Đạm sẽ bị đuổi ra khỏi Hải Thành chứ.

“Vậy cô xem thật kỹ tài liệu này đi.”

Bạch Hiền ném một xấp tài liệu qua, Ngải Vũ luống cuống tay chân đón lấy, đọc nhanh như gió, sau đó mặt từ từ đỏ lên. Trong tài liệu ghi lại hết thảy mọi chuyện, Mã Duệ tìm người cưỡng hiếp tập thể Phương Di cho nên Phương Di mới giết hắn ta. Mã gia không ngừng chèn ép cha mẹ Phương Di, còn đổi trắng thay đen, lấy tiền mua chuộc họ hàng Phương Di, để bọn họ bêu xấu danh dự của Phương Di.

Do vết thương quá nặng, Phương Di phải cắt bỏ tử cung, không thể sinh con được nữa. Sau đó cô ấy đã tự sát  rất nhiều lần, nhưng đều được cứu sống, trước mắt đã có dấu hiệu mắc bệnh trầm cảm và tâm thần phân liệt. Cô ta còn chưa được mười sáu tuổi, đương tuổi xuân đẹp đẽ thì bị một đám rác rưởi phá hủy mất…
 
Bạch Hiền đặt la bàn xuống, nói rõ từng câu từng chữ: “Theo như tôi được biết, Lâm Đạm không những không làm hại ai mà còn cứu được hai mạng người, tuy theo ý tôi thì không cứu tên Mã Duệ kia cũng được. Trên đời có quá nhiều chuyện không công bằng, người Huyền môn chúng ta vì tránh dính đến nhân quả nên ít nhúng tay vào, thậm chí còn ngoảnh mặt làm thinh. Nhưng Lâm Đạm thì hao phí nhiều sức như thế, mạo hiểm nguy hiểm nghiệp quả quấn người cũng phải cho Phương Di một cơ hội bắt đầu lại lần nữa, tôi cũng không nghĩ rằng cô ấy có vấn đề đạo đức gì cả. Thân là một thành viên trong cục phán xử, tôi hy vọng cô trong lúc làm việc đừng xen lẫn tình cảm riêng tư vào.”

Bị Bạch Hiền nhìn thẳng vào mắt cô ta trông thấy rõ mồn một mọi chuyện, Ngải Vũ cảm thấy như mình đang đối phương phơi bày hết sự thật trong lòng cô ta chỉ biết siết chặt tài liệu trong tay, nói bằng giọng khàn khàn: “Con không biết chuyện này còn có nhiều nội tình như vậy, thật xin lỗi, là do con suy đoán lung tung.”

“Người sáng suốt vừa nhìn là biết chắc chắn chuyện này có điều kỳ lạ, còn cô ngay cả điều tra cũng không điều tra mà báo cho cục phán xử luôn. Thái độ làm việc của cô quá tệ, sau này không cần tới nữa.” Bạch Hiền mở lòng bàn tay ra, lạnh lùng nói: “Đưa lệnh bài cho tôi là cô có thể đi.”

Ngải Vũ muốn giải thích nhưng không dám thô lỗ ở trước mặt người mạnh nhất Huyền môn, đành phải giao lệnh bài lại với đôi mắt ửng đỏ.

“Bạch Hiền sư thúc, Lâm Đạm là tà vật, cậu ta bị kiếm gỗ đào làm bị thương!” Trước khi đi, cô ta định cố giãy giụa một phen.

Bạch Hiền không ngẩng đầu lên nói: “Tôi chỉ tin những thứ mình tận mắt nhìn thấy, tận tai mình nghe. Ngải Vũ, khí tức trên người của cô rất hỗn loạn, hẳn là do tâm loạn, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Tôi không phải đao trong tay cô, bị cô lợi dụng tùy thích.”

Hô hấp của Ngải Vũ bị đình trệ, nhanh chóng rời khỏi cục phán xử.

---

Trường học lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, có thể nói ở trong mắt người thường nó vẫn luôn yên tĩnh, chỉ là có một số người, một số việc, đang lặng lẽ thay đổi.

Phương Di cắt tóc mái vừa dày vừa nặng của mình thành mái thưa, để lộ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, cũng không chất sách thành chồng cao tách mình ra với các bạn học. Những lúc người khác bắt chuyện với cô ta, cô ta nói rất ít nhưng sẽ ngượng ngùng mỉm cười lại, đôi mắt trong veo như bầu trời.

Rất nhanh mọi người đều thích Phương Di, không còn mở miệng ra là kêu “quái thai” nữa.

Đến giờ nghỉ trưa, Phương Di lấy di động ra gọi cho mẹ mình: “Vâng, mẹ, bọn con đang nghỉ trưa. Vâng, nghe hiểu ạ, con có ghi chép đầy đủ mà. Vâng, vâng, vậy mẹ đi đường cẩn thận chút, con không vội ăn cơm đâu. Con có bạn thân rồi, tên là Lâm Đạm, là người tốt nhất trên đời! Mẹ, con và cậu ấy đã hẹn nhau cùng thi đại học. À, đúng rồi, mẹ mang thêm một phần canh gà cho cậu ấy với nhé! Vâng, gặp mẹ sau.”

Cúp điện thoại, Phương Di nở một nụ cười tươi, bất hát ngâm nga một bài hát vui vẻ.

Nhưng mà Phương Di không hề biết rằng, mẹ của cô ta đang nắm chặt di động, cùng cha cô ta ôm đầu khóc lóc, không phải vì buồn đau, mà vì quá vui mừng. Con gái thật sự đã chịu bước ra ngoài, còn người tổn thương nó thì cuối cùng cũng bị báo ứng rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui