Chương 24: Uy Sơn và Hắc Sâm
Trận tuyết lớn tối qua đã ngừng, sáng sớm tinh mơ lại đến.
Tống Hứa chất đống những nhánh rễ cây cứng dễ cháy lên đống lửa, ngồi cạnh đống lửa cắt xén một mảnh da lông quấn chặt tay và chân, đeo lên eo những thứ nhỏ nhắn tự chế, sau cùng choàng lên một mảnh áo khoác da gấu, đẩy cánh cửa gỗ bước ra khỏi hang đá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khu rừng này là lãnh địa của Ô Mộc, thỉnh thoảng hắn sẽ lượn lờ vùng bìa rừng, Tống Hứa đi theo bên cạnh và gần như đã thông thuộc phạm vi địa bàn của hắn.
Sau khi mùa thu sang, rắn yêu hầu như không rời khỏi khu vực gần hang đá, và đương nhiên không ra rìa lãnh thổ của hắn trong một thời gian dài.
Hôm nay ra ngoài, Tống Hứa chuẩn bị cho cuộc dạo quanh chỗ bìa rừng.
Sự lo lắng của rắn yêu đối với cô cũng giống như sự quan tâm sâu sắc của phụ huynh dành cho con cái vậy, lòng tốt này thật đáng cảm động, ngoan ngoãn nghe lời hắn thì không nên làm thế này.
Bây giờ nơi đây không chỉ là địa bàn của Ô Mộc mà còn là nhà của cô, mặc dù biết chắc rằng sẽ có rất nhiều người lạ đến nhà mình, cho dù ra sao đi chăng nữa cô cũng không thể không làm gì hay chỉ trốn trong hang chờ họ rời đi hết được.
Cô phải được biết nơi này có bao nhiêu người ghé đến, và những người này đến vào lúc nào, sẽ bắt đầu cuộc săn bắt ở đâu, trong lòng chắc chắn mới làm cô yên tâm được.
Rắn yêu thường ngủ xuyên suốt màu đông và sức chiến đấu sẽ giảm đi đáng kể, tình huống đó thật sự rất nguy hiểm, rắn yêu cảm thấy bọn thú nhân trong Bộ tộc mãnh Thú sẽ không hãm hại hắn, Tống Hứa nhớ tới kẻ từng tới đây giám sát, nên không tin tưởng cho lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô phải đi kiểm tra, đã sinh sống ở đây rồi thì cũng có cách thăm dò và phán đoán của riêng mình đối với thế giới này.
Đương nhiên, cũng có chút lòng riêng muốn xem náo nhiệt, con người từ cổ chí kim luôn thích hóng chuyện mà.
Sau khi khoác lên bộ áo da gấu dày cộm, trông Tống Hứa chẳng khác gì một con gấu đang đi chinh phục khu rừng, thu hút một vài con thú nhỏ tò mò tới xem.
Đi được một đoạn, Tống Hứa bèn dừng lại nô đùa trong tuyết. Hết cách rồi, tuyết trong khu rừng đẹp quá trời quá đất, xung quanh đều bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, bên trên không có vết hằn gì, mặt tuyết trắng bằng phẳng như thế không phải là đang chờ cô đến giẫm lên sao?
Lề mề như Tống Hứa ra ngoài liên tiếp ba ngày mới tuần tra hết được rìa lãnh địa, vẫn không tìm được dấu vết của bất kỳ nào mà thú nhân đi ngang qua.
Cô lại đi hai lượt tới bờ suối, nơi mình đã từng ghé, cũng không thấy con thú nguyên thủy nào, mọi thứ xung quanh đều rất tĩnh lặng, mỗi lần cô về đều run lẩy bẩy vì lạnh, phải hong người cạnh đống lửa nửa ngày trời mới ấm trở lại.
Áo khoác da gấu treo một bên bị hong đến mức nước nhỏ xuống liên tục.
Tống Hứa xoa hai tay vào nhau và không khỏi thầm nghĩ, có lẽ bản thân mình bị Ô Mộc làm cho rối trí rồi chăng, hù dọa làm cho cô không ra ngoài chạy nhảy tung tăng trong mùa đông.
Nhưng nhìn cái dáng vẻ chân chất lúc đó của Ô Mộc, Tống Hứa lại cảm thấy rằng hắn không giống như mình, có thể hắn vẫn chưa học được kỹ năng lừa người.
Tống Hứa xoa hai bàn tay vào đôi má hồng đào đỏ ửng, đành phải hừ hừ nhận lệnh, cứ cách một khoảng thời gian ra ngoài kiểm tra.
Cô giữ tần suất đi ra ngoài một chuyến, nghỉ ngơi mấy ngày. Trong những ngày nghỉ ngơi Tống Hứa sẽ không đi đâu xa, chỉ nghịch tuyết gần hang đá.
Cô dùng tuyết làm thành một con rắn lớn, thân rắn vây quanh toàn bộ hang đá, đầu rắn chĩa ra cửa hang, đuôi được ngậm ở trong miệng. Thân rắn cao một mét, trên đó được Tống Hứa phác thảo miếng vảy hết sức tỉ mỉ, nếu như tuyết rơi che phủ hết những miếng vảy thì cô vẫn sẽ vẽ thêm một lần nữa.
Tiếc quá, Ô Mộc không có cơ hội được xem kiệt tác gây chấn động lòng người của cô.
Hơn hai tháng trôi qua một cách bình yên vô sự, Tống Hứa cũng không còn siêng năng đi dò xét chung quanh như hồi mới vào đông nữa, mỗi ngày đều ngồi bên đống lửa nướng quả hạch.
Đương lúc cô nướng quả hạch, bộ tộc Mãnh Thú ở dưới chân núi Chiểu Nguyên, tập hợp thành một nhóm mấy chục người được trang bị vũ khí đầy đủ và khởi hành hướng về rừng rậm U Ám.
Hai tháng sau khi bước vào mùa đông là kỳ di chuyển của một nhánh thú nguyên thủy nào đó. Mấy năm trước, nơi dừng chân của đám thú nguyên thủy này nằm ở khu rừng Hướng Nguyên gần bộ lạc. Thế nhưng sau khi trong rừng Hướng Nguyên xảy ra một trận hỏa hoạn, nhánh thú nguyên thủy kia cũng chuyển hướng đi đến nơi nghỉ ngơi khác, là một con sông lớn bên cạnh rừng rậm U Ám.
Bộ lạc mãnh thú dựa vào việc săn bắn thú nguyên thủy hằng năm nên mới trở nên mạnh như vậy, vì thế bọn họ chỉ có thể đuổi theo dấu chân thú nguyên thủy.
Dẫn đầu đội săn bắn này là Uy Sơn. Thú hình của hắn ta là hổ, là con mãnh hổ có hình thể lớn nhất trong bộ lạc. Hắn ta cũng không còn trẻ, tính cách trầm ổn, hai mươi mấy dũng sĩ thú nhân đi theo sau đều là một tay hắn dẫn dắt. Tuy là đồng đội hợp tác ăn ý, nhưng mười mấy người đi cuối cùng trong đội ngũ chỉ mới thành niên một hai năm mà thôi.
Tuy rằng những thú nhân trẻ tuổi này cũng được xem là dũng sĩ, bình thường biểu hiện lúc đi săn dũng mãnh, nhưng bọn hắn còn chưa từng tham gia săn bắn thú nguyên thủy bao giờ cả. Uy Sơn luôn cảm thấy mấy tên nhóc này vẫn quá non nớt, chỉ khi sống sót được qua chuyến đi săn này, bọn hắn mới có thể trở thành những dũng sĩ thật sự .
"Thú nguyên thủy có gì đáng sợ cơ chứ, lần này ta sẽ đích thân săn một con về." Sư Vưu đi phía sau đội ngũ, cười nói với đồng đội bên cạnh. Bộ lông tóc của hắn ta đẹp như bờm sư tử, oai phong lẫm liệt.
"Cái tên nhóc Sư Vưu này nói cũng thật mạnh miệng ha, ngay cả đội trưởng cũng không thể một mình săn được một con thú nguyên thủy, sao mà ngươi có thể chứ?"
Bị đồng đội nghi ngờ, Sư Vưu cực kì tức giận, rống vào mặt người kia: "Ngươi cứ chờ mà xem!"
Một thú nhân trẻ tuổi không cam lòng yếu thế, lên giọng khiêu khích: "Vậy chúng ta cứ chờ xem thế nào!"
Thú nhân muốn tham gia vào đội săn thú nguyên thủy đều phải chứng minh được thực lực của bản thân. Sư Vưu và mười mấy thú nhân trẻ ở đây đã đánh bại biết bao đối thủ mới được tuyển chọn, vì thế mà họ đầy hăng hái, không ai phục ai, nói hai ba câu là lại tranh cãi ầm ĩ lên.
Mấy thú nhân lớn tuổi đi phía trước nghe nhóm thú nhân trẻ tuổi sau lưng nói khoác đều nở nụ cười mong đợi. Bọn họ thật mong chờ muốn xem đám nhóc không biết trời cao đất dày này sẽ ăn trái đắng thế nào ở nơi săn thú đây.
Cũng có thú nhân lớn tuổi nhịn không được, nhớ lại bản thân khi còn trẻ hình như cũng giống đám nhóc này, cảm thán nói: "Khi xưa, ta cũng từng nghĩ đến việc một mình đi săn thú nguyên thủy đấy, đáng tiếc là việc này quá khó. Ta nhớ hình như người duy nhất làm được điều này chỉ có Hắc Sâm mà thôi."
Nhắc đến Hắc Sâm, các thú nhân lớn tuổi đều quen thuộc với cái tên này. Nàng ấy từng là thú nhân giống cái giỏi nhất trong bộ lạc của bọn họ, có thú hình là hổ. Trước kia không biết có bao nhiêu chàng trai muốn theo đuổi nàng ta, nhưng đều bị đánh gãy cả răng. Một dũng sĩ vừa hung ác vừa tàn bạo đến vậy, lại chiếm được sự sùng bái và tôn kính của toàn bộ người trong bộ lạc này.
Đáng tiếc, mấy năm trước đột nhiên nàng rời khỏi bộ lạc, rồi từ đó không trở về nữa.
Nói đến Hắc Sâm, các thú nhân lại nhớ đến đứa con duy nhất của nàng là Ô Mộc, đang sinh sống trong khu rừng U Ám này.
Có lẽ Ô Mộc kế thừa huyết thống của cha hắn, sau khi thành niên, năng lực hắn còn mạnh hơn cả mẹ. Chỉ là đáng tiếc, hắn lại là một bán thú nhân.
Một bán thú nhân mất đi lý trí đã định trước không thể mang lại lợi ích gì mà chỉ toàn là uy hiếp cho bộ lạc.
Mấy năm qua, bọn họ đi ngang khu rừng U Ám này đều cố ý tránh xa địa bàn cư trú của Ô Mộc.
Loại thú nhân hình rắn này khi đang ngủ đông mà cảm nhận được uy hiếp sẽ tỉnh lại, tính công kích cũng sẽ cực kì mạnh. Nếu thật sự làm hắn thức giấc, đôi bên đều không gặp chuyện tốt lành gì.
Trong lúc gấp rút lên đường, một đám thú nhân vội vàng bắt mấy con thú đói đang chạy ra kiếm ăn, cứ như vậy mà ăn sống luôn. Bọn chúng tin là uống máu thú nóng hổi sẽ giúp sức chiến đấu càng hung mãnh hơn nữa.
Hai ngày sau, một đội thú nhân khởi hành tiến vào trong rừng rậm U Ám.
Tống Hứa đến bìa rừng tuần tra theo thường lệ, phát hiện ra những dấu chân hỗn loạn trên tuyết. Vẻ mặt cô chấn động, vội vàng chạy lại nhìn kĩ, cẩn thận ngửi mùi còn lưu lại của đám thú nhân.
Mùi rất loạn, tàn dư không nhiều, đoán chừng bọn họ hôm qua đã ở nơi này qua đêm.
Tống Hứa cởi giày và găng tay treo qua bên eo, hoạt động tay chân một chút rồi nhanh nhẹn trèo lên cây, theo hướng bọn họ rời đi quan sát một lúc, rất nhanh theo dấu vết đuổi đến.
Cô đuổi theo một hồi thì dừng lại cảm nhận một lát, đảm bảo bản thân cách bọn họ ở một khoảng cách an toàn, không đến quá gần sẽ bị phát hiện, cô chỉ muốn lén quan sát mà thôi.
Tuy chỉ là một thú nhân với hình hài yếu ớt, nhưng cô cũng có ưu thế mà những mãnh thú kia không có. Mùi hương của cô không rõ ràng như bọn thú nhân mãnh thú kia, cũng là loài vô hại, thường sẽ không bị chú ý.
Khi sắp đến gần nhóm thú nhân kia, Tống Hứa cởi bỏ lớp áo da gấu, biến thành sóc nhỏ trèo lên trên ngọn cây quan sát.
Cô âm thầm đếm xem số lượng của nhóm thú nhân kia, quả nhiên hơn 73 người, một bộ lạc nhỏ cũng có nhiều người như vậy. Bộ lạc mãnh thú mỗi lần ra ngoài đi săn đều đem theo nhiều người, xem ra dân số rất đông.
Tống Hứa tò mò quan sát mỗi thú nhân, phát hiện một trong số đó có người trông quen quen, người có mái tóc và bộ râu giống như bờm sư tử kia không phải là thú nhân sư tử mà lúc cô mới xuyên vào đã liều mạng đuổi theo cô đó sao?
Sau khi quan sát bọn họ, Tống Hứa lặng lẽ rời đi, không hề gây ra bất kì sự chú ý nào.
Cô phát hiện tuyến đường của bọn họ là đến khu rừng ở phương bắc, nơi mà cô rất ít khi tới, tránh xa hang động Ô Mộc, điều này cũng làm cho Tống Hứa thấynhẹ nhõm, nhưng hai ngày tiếp theo vẫn không thể không theo dõi bọn họ.
Dù sao cô có một mình nên chán quá, nên thời gian quan sát nhóm thú nhân tương đối lâu, tần suất nhiều, do đó khó tránh việc bị phát hiện bởi đám thú nhân nhạy bén kia.
Thủ lĩnh của nhóm thú nhân này, Uy Sơn, đã phát hiện ra cô, có vài thú nhân lớn tuổi với kinh nghiệm săn bắt phong phú cũng nhận ra, chỉ là chúng không phát ra tiếng động nào.
Đợi đến khi Tống Hứa thấy khoảng cách của bọn họ cách hang đá càng ngày càng xa, cô thuận theo dòng sông mà cô đã bơi vào mùa hè rời đi, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, không phải lén lút theo bọn họ nữa, có một tên thú nhân lớn tuổi không nhịn được nói với Uy Sơn: “Hôm nay thú nhân giống cái kia không đến theo dõi chúng ta nữa à?”
Khuôn mặt to lớn thô kệch của Uy Sơn lộ ra ý cười, tiếng cười thô lỗ: “Có lẽ chúng ta đi xa quá, lười theo sau rồi.”
“Nó có phải là bạn đời của Ô Mộc không?”
“Có lẽ phải, có mùi của Ô Mộc trên người nàng ta.”
“Không ngờ đứa trẻ đó cũng có bạn đời." Một thú nhân lớn tuổi cảm thán. Hắn ta vẫn nhớ khi Ô Mộc còn nhỏ, trong khi những thú nhân khác tụ họp vui chơi cả ngày, còn hắn thì không nói câu gì, cứ quấn quanh cột nhà Hắc Sâm, ai chọc vào hắn đều sẽ bị hắn cắn.
Uy Sơn không ngờ tới, lần trước sừng xoắn quay về có nói rằng Ô Mộc tìm được bạn đời rồi, hắn ta vẫn tưởng nàng lừa mình.
Hai ngày nay hắn ta lặng lẽ đến gần thú nhân sóc kia quan sát qua, thấy trên eo cô buộc miếng da rắn của Ô Mộc.
Uy Sơn thấy vui mừng, nếu như Ô Mộc tìm được bạn đời, chứng tỏ hắn chưa hoàn toàn mất đi lí trí, hoặc tình trạng hiện tại của hắn vẫn tốt hơn trong tưởng tượng.
Sỡ dĩ hắn ta vui mừng như vậy, là bởi vì hắn và Hắc Sâm là chị em, là mấy nhóc hổ cùng lớn lên trong một ổ.