Anh cũng nhìn thấy rồi.
Ánh mặt trời vàng ươm như hũ mật ngọt bị đánh đổ, rót vào tầng mây đậm đặc.
Sau đó mặt trời mọc từ đằng đông, nền trời được thắp sáng choang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sợi tóc của thiếu nữ được ánh nắng chiếu xuống càng hiện lên màu nâu nhạt, chiều cao lúc cô đi chân trần so với bình thường còn thấp hơn anh một khoảng.
Vân Chiêu đang im lặng đánh giá liệu mình có thể đi cà nhắc đến bên anh không thì cảm giác bỗng nhiên mất trọng lực.
Cô nhỏ giọng hô lên, hai cánh tay còn quấn trên cổ người đàn ông, hơi thở đan xen nhau, cô gái nhỏ trong ngực đành phải uốn éo chút.
Chử Lan Xuyên ôm cô đến trên ghế, tư thế này giống như anh đang ôm cô từ phía sau.
Thân hình thiếu nữ mảnh mai, vai gầy nhỏ, anh vuốt ve xương cốt nhỏ nhắn của cô, lời nói không thấy mất kiên nhẫn chút nào: “Nói em bao nhiêu lần, xuống giường nhớ phải xỏ dép, sao lại không nghe lời anh hử?”
Ngay giây sau cô thấy Chử Lan Xuyên xoay người kéo đôi dép xăng đan của cô lại.
Nhân chỗ trống này cô mới lẩm bẩm nói: “Biết rồi, về sau em đảm bảo sẽ nghe lời…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài miệng thì ngoan ngoãn như vậy nhưng trong lòng Vân Chiêu vẫn cực kỳ vui vẻ, không có ai lại từ chối người mình thích quan tâm săn sóc từng li từng tí cả.
Cổ chân bị anh nắm, cảm giác trơn bóng như lụa khiến người ta yêu thích không buông tay.
Xỏ dép xăng đan cả trái lẫn phải cho cô xong cài quai lại, anh vỗ nhẹ lên bắp chân của cô gái: “Xong rồi.”
Vân Chiêu không nhảy khỏi đùi của Chử Lan Xuyên mà xoay người lại đối mặt với anh.
Cả người cô gái như con thú nhỏ bị thương, lúc này mặc dù cô không nói gì nhưng Vân Chiêu biết rõ, bây giờ mà đi thì sẽ mất khoảng thời gian dài không được gặp Chử Lan Xuyên.
Quan trọng hơn là anh phải hoàn thành nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại bí mật như vậy, cô ngoài việc chờ đợi và cầu phúc dường như chẳng làm được gì cả.
Vậy hãy để cô lẳng lặng ôm anh thêm một lúc, hy vọng về sau có thể bớt nhớ nhung hơn.
Lúc cô đứng dậy kinh ngạc ngước mắt lên, Chử Lan Xuyên không hề báo trước giữ sau gáy cô, khóe môi hôn lên mi tâm (giữa hai lông mày) cô, sau đó một đường thẳng xuống, lướt qua mũi, khá mềm mại.
Cơ thể của cô không tự chủ được mềm nhũn ra, hai mắt mông lung chỉ đành mặc anh xâm lược, mặc kệ tình cảnh long trời lở đất dưới mắt.
Dây dưa khó buông nổi một lúc lâu Chử Lan Xuyên mới kịp thời ngăn lại suy nghĩ còn quá đáng hơn, vùi trong khoảng mềm mại kia.
Thế mà lại lờ mờ cảm thấy dục vọng khó nén đáng xấu hổ.
Lần đầu tiên Vân Chiêu xoa đầu Chử Lan Xuyên, cho dù ý nghĩ này đã được cô nung nấu trong đầu từ lâu nhưng khi thực hiện vẫn căng thẳng không thôi.
“Cảm giác thế nào?” Anh đạm mạc hỏi.
Cô gái vội rút tay lại, chỉ cảm thấy sợi tóc anh không mềm mại mà cứng cỏi giống anh, trong lúc hoảng hốt thuận miệng nói: “Rất tốt.”
Không thể không nói cách Vân Chiêu xoa đầu anh quả thật rất giống… xoa đầu một chú chó.
Chử Lan Xuyên không nói rõ, anh đứng bên giường, nghiêng người dựa vào tường, một mình đứng đó lại có vẻ hào phóng thoải mái.
Hai người ăn cơm xong anh mới phá vỡ không khí im lặng: “Sửa soạn lại đi, anh đưa em về.”
Vân Chiêu ngăn bước chân của anh, nhanh chóng cởi miếng ngọc đeo trên cổ xuống, cô đeo miếng ngọc này cũng một hai năm rồi.
Cả miếng ngọc ôn hòa, cầm trên tay còn sót lại hơi ấm.
Cô trịnh trọng đặt nó vào trong tay anh, tay cầm cánh tay của anh: “Bùa bình an bác gái cầu cho em, em thấy bây giờ anh mà mang theo nó em mới an tâm.”
Nhiều lúc không phải tin vào thần Phật, chỉ đơn giản là để an tâm hơn thế là đủ.
Chử Lan Xuyên muốn nói gì lại thôi, cuối cùng anh vẫn nắm miếng ngọc kia trong lòng bàn tay, ngón tay cọ hai bên gò má của cô gái: “Yên tâm.”
Sau khi xuống tầng cũng không biết bản lĩnh ở đâu mà anh lôi một chiếc xe gắn máy ra, xoay người nói: “Lên đi.”
Trước năm mười bốn tuổi, loại vận động đua xe này từng là sở thích trong tim anh, bẵng qua nhiều năm như vậy, lần nữa thử lại vẫn may thuận lợi cả đường*.
(*Nguyên văn: Đắc tâm ứng thủ: Thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.)
Vân Chiêu ôm quanh eo anh, khuôn mặt dán trên bờ lưng nóng hổi của anh, cảm nhận được cơn gió đang lùa qua sợi tóc, xuyên qua khe ngón tay.
Trời nắng nên gió cũng mang theo cái nóng, hun đốt mắt người, về sau cô dứt khoát nhắm mắt lại nghe tiếng gió rít gào.
Cách khách sạn còn có mấy bước đường ngã rẽ nữa, Chử Lan Xuyên dừng xe, sau khi tháo mũ bảo hiểm xe máy xuống anh nhìn về bờ biển vô tận phía xa.
Đến lúc chia xa Vân Chiêu nhịn không nổi mũi chua xót, run giọng nói: “Chử Lan Xuyên, em chỉ cần anh bình an.”
Đây là hy vọng xa vời bình thường nhất.
Trước khi đến đây Chử Lan Xuyên còn ký giấy sinh tử với Cục trưởng Hàn và Phùng Thường Thư, lần này đến Đại Lý anh dốc lực chiến đấu đến phút chót, không còn đường lui.
Thế nhưng anh không nói hết cho Vân Chiêu, chỉ có thể đứng trong nắng ấm khẽ cười: “Được, nói lời giữ lời.”
Vân Chiêu hờn dỗi: “Vậy còn chưa đủ.”
Chử Lan Xuyên giấu kín những lo lắng kia đi, kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy em còn muốn gì nữa, anh trai đồng ý hết.”
Cô biến suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thành hành động, chủ động kéo ngón tay anh, nói đứt quãng: “Vậy thì… Ngoắc tay với em là được…”
Ngoắc tay kiểu một trăm năm không cho phép thay đổi.
Anh cũng phối hợp với suy nghĩ ngây thơ chợt xuất hiện của cô, đuôi mắt đầy ý cười.
Làm xong tất cả Tưởng Xảo gọi điện đến cho cô, hỏi lúc cô về có muốn ăn sáng cùng nhau không.
Vân Chiêu cầm di động vừa trả lời vừa bước đi, đi được mấy bước đã quay đầu lại.
Cô có thể trông thấy dáng người như cây tùng cây bách của Chử Lan Xuyên, mãi mãi cao lớn thẳng tắp, tự do sinh trưởng dưới ánh mặt trời.
Chử Lan Xuyên thấy cô gái càng chạy càng xa mới rút một điếu thuốc ra, có lẽ là hút gấp quá anh vậy mà giống tên nhóc mới tập hút thuốc bị sặc khói, ho khan vài tiếng mới ổn định lại.
Gánh vác mấy chục năm, vô số người xông pha chiến đấu, giữa lằn ranh giới sinh tử, hết thảy nên có một kết cục.
Cả đám người Tưởng Xảo đang ngồi ăn sáng, Tưởng Xảo thấy Vân Chiêu quay về liền thả chiếc bánh sừng bò trong tay xuống hu hu oa oa nhào tới.
Vân Chiêu cười hì hì đỡ cái trán của cô nàng, hắng giọng hỏi: “Thế nào, nhớ mình…”
Tưởng Xảo chu môi, bên miệng còn dính vụn bánh sừng bò, giống một chú mèo hoa.
“Ừ, mình lo lắng cho nhóc con nhà mình.”
Tưởng Xảo tai thính mắt tinh, nhanh chóng phát hiện Vân Chiêu khác so với hôm qua, giọng điệu kỳ quái hỏi: “Chiêu Chiêu, miếng ngọc cậu đeo sao không thấy đâu? Có phải là rơi ở cửa hàng quần áo không?”
Cô mặt đỏ tim đập nói dối: “Không phải đâu… Hôm nay bọn mình định ra biển mà, mình tháo trước.”
“À à à thế hả.” Tưởng Xảo không hỏi sâu thêm, chỉ câu được câu chăng nói: “Hôm qua chắc chỗ nhà trọ cậu ngủ có muỗi, trên cổ có vết cắn, đợi lát về phòng mình cho ít thuốc bôi.”
Vân Chiêu lập tức nghẹn họng, chỉ có thể qua quýt đồng ý.
Trong lòng lại gào thét thảm thiết, sáng sớm lúc cô thay quần áo cũng không chú ý, vết đỏ trên cổ nhất định là “kiệt tác” Chử Lan Xuyên để lại!!!
Cô ngồi trên giường, ngồi cạnh hòm thuốc oán trách: “Tối qua mình ngủ có thì cũng chỉ có con muỗi bự, không ngờ lại cắn nhiều chỗ thế này.”
Người bị gọi là “con muỗi bự” – Chử Lan Xuyên đột nhiên rùng mình.
Khó khăn lắm mới gặp được ngày trời nắng trong chuyến du lịch, Tưởng Xảo – người ép chúng bạn phải thay quần áo tắm – vui chơi tới bến nhất.
Tuy Vân Chiêu có mang theo áo tắm bên người nhưng vẫn là kiểu dáng bảo thủ nhất, đã thế cô gái còn quàng thêm một chiếc áo khoác hồng nhạt trên vai, che chắn vô cùng kỹ càng.
Bạn học cố ý cười nói: “Chiêu Chiêu này, cậu đây không phải mặc đồ để đến biển chơi mà là đến bên bờ biển ngồi.”
Thành phố Giang nằm sâu trong đất liền, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy biển, cả đám người lần đầu ra biển, tự nhiên không thiết gì ngồi bên bờ biển nghịch sóng.
Tưởng Xảo vốc nước biển như đang ném cầu tuyết giao chiến với đám người.
Vân Chiêu chậm chạp theo sát phía sau, tìm chỗ ngồi trên bờ biển dõi mắt trông về phía xa.
Lúc trời nắng, biển xanh thẳm rộng mênh mông vô bờ, sắc biển hòa cùng sắc trời khiến đường bờ biển kéo thành một đường thẳng tắp.
Ở nơi xa màn sương mù bàng bạc vây hai bên núi xanh, núi xanh như nạm trong nước, xanh biếc một màu.
Gió biển cuốn theo mùi hương của biển cả thổi tới, bên tai toàn là tiếng thủy triều lên xuống của biển cả, sóng vỗ bờ, đá ngầm ẩn sâu trong lớp sóng.
Nếu như có chuyện phiền não đến bờ biển ngồi một lát, gió biển cũng có thể đem nỗi phiền muộn thổi bay đi hơn nửa.
Bên bờ biển, kiểu ăn mặc này của cô rất không thích hợp nhưng thân hình của cô gái thướt tha, dường như hòa tan trong gió biển ấm áp, vô tình tỏa ra sức hấp dẫn chí mạng.
Chưa được bao lâu đã có mấy người đến ngỏ lời mời cô uống rượu.
Vân Chiêu liên tục xua tay từ chối, hai tay cô vòng quanh đầu gối, khuôn mặt lớn chừng bàn tay đỏ lên.
Suy cho cùng cô không am hiểu đối phó với loại chuyện này, chỉ có thể liên tục lễ phép từ chối: “Không cần, cảm ơn…”
Cho nên khi nghe thấy một loạt tiếng bước chân, Vân Chiêu vẫn duy trì tư thế nhìn ra biển, không hề động đậy.
Vân Già cầm một ly rượu, hắn ta mặc một chiếc áo ngắn tay nhẹ nhàng thoải mái, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm cực kỳ hợp phong cảnh.
Hắn ta dò xét một hồi lâu mới ngồi xuống cùng cô rồi mở miệng nói: “Em rất giống một người quen cũ của anh.”
Bờ biển mênh mông, cò trắng chim bay qua từng đàn đang tranh thức ăn của nhau, du khách cũng vui sướng cho chúng ăn, khắp nơi đều vang lên tiếng cười nói.
Thế nhưng Vân Chiêu lại cảm thấy mọi thứ yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Cô quay đầu, đôi mắt trầm lặng nhìn Vân Già.
Khuôn mặt của người đàn ông phơi dưới ánh nắng mặt trời của biên giới đã lâu nên ngả màu hơi đen nhánh, trên mặt không biết vì sao lại có một vết sẹo, đường nét đẹp trai, cả người mang theo hơi thở không đứng đắn.
Không giống hoàn cảnh gió mát ôm lấy trăng sáng* của Chử Lan Xuyên, Vân Già sinh ra ở trong vũng bùn, trước kia Vân Án từng nói hắn là một gốc cỏ dại, nếu không có ông nuôi dưỡng chỉ sợ phải chịu vận mệnh mặc người giẫm đạp.
(*Nghĩa đen chỉ thời tiết tốt lành khiến người ta có tâm trạng vui vẻ, thoải mái.)
Nói thật, Vân Chiêu lục tung suy nghĩ cả một hồi mà vẫn không thấy có ấn tượng gì với người đàn ông trước mặt.
Vân Chiêu nhíu mày, cô thực sự đã gặp qua người trước mắt này sao?
Cô không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước năm năm tuổi, nên anh nói mình là người quen cũ của cô sao...?
Giọng nói của cô gái vẫn còn non nớt, kéo dãn khoảng cách giữa hai người: “Ngại quá, chắc anh nhận nhầm người rồi.”
Vân Già nhìn chằm chằm nốt ruồi ở dưới đuôi mắt của cô một hồi, chẳng lẽ trên đời có chuyện trùng hợp vậy sao?
Đường nét ngũ quan* giống thì cũng thôi đi, nhưng đến cả vị trí nốt ruồi cũng giống nhau như đúc.
(*Bao gồm mắt, mũi, tai, miệng và thân mình, thường chỉ các khí quan trên mặt.)
Vân Già không hề từ bỏ, những năm này hắn vẫn luôn phái người đi tìm tung tích con gái của Vân Án, dù sao cô bé hồi nhỏ vẫn còn gọi anh là anh trai.
“Chờ một chút...” Vân Già duỗi tay, bình tĩnh thong thả đi đến trước mặt cô.
Anh nhẹ giọng thì thầm nói ra nhũ danh trong trí nhớ: “Linh Linh.”
Dáng vẻ này của Vân Già quả là rất hiếm gặp, bên ngoài hắn ngang ngược có tiếng, ngược lại dáng vẻ mưa gió dịu dàng giống thế này chỉ khiến người ta không rét mà run.
Vân Chiêu nhìn hắn không thể giải thích nổi, dường như cảm thấy vô cùng xa lạ trước cái tên Linh Linh này.
Đồng thời cô cũng cảm giác được sự nguy hiểm, giống như mặt biển này, nhìn qua thì bình lặng nhưng thật ra lại ẩn chứa nguy hiểm vô cùng.
Vân Chiêu lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn hắn nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Vân Già vuốt sợi tóc sau tai cô ra, cúi người nói: “Linh Linh, em không nhớ rõ phải không?”