Chương 30
Thẩm Kiều sững sờ một lát, ánh mắt trợn đến tròn xoe, cô ngồi ngay ngắn, ngây ngốc nhìn Kỳ Ngôn Chu, rất lâu cũng chẳng nói nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là có ý gì?
Lời này của Kỳ Ngôn Chu có ý gì?
Trong lòng cô nổi lên tầng tầng sóng gợn.
Cho dù Thẩm Kiều có chậm chạp đến đâu, nếu không muốn suy nghĩ đến hướng kia, đến lúc này, dường như cũng rất khó để cô tiếp tục viện cớ đủ kiểu để thuyết phục chính bản thân mình.
Nhưng rất kỳ lạ là cô hoàn toàn không chán ghét cảm giác này.
Đáy lòng còn lờ mờ, có chút mừng thầm không hợp thời, giống như cả người đều bị mở rộng ra, ủi đến bằng phẳng, cực kỳ ổn thỏa, không hề có chút không thoải mái nào sau khi nghe thấy lời nói kia của Lư Sam Sam trước đó.
Hơn nữa, hiếm thấy là hoàn toàn không có nguyên nhân.
Bỗng dưng, bầu không khí giữa hai người trở nên tế nhị, mờ mịt không tiếng động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Kỳ Ngôn Chu hiểu rất rõ, anh không nên nói lời này, không nên để lộ ra dục vọng chiếm hữu cố chấp mà điên cuồng từ tận đáy lòng mình.
Như vậy sẽ chỉ khiến Thẩm Kiều ngạc nhiên, cũng sẽ khiến cô nhìn ra được manh mối.
Sau đó, có lẽ là cảm thấy bối rối.
Thế nhưng, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Kiều, siết chặt ngón tay, lại không hề phủ nhận, vô cùng cố chấp mà lặp lại một lần nữa một cách mạnh mẽ: “Tôi sẽ tạo điều kiện cho cậu. Cậu muốn làm cái gì cũng được. Học phí, tập huấn, lớp đào tạo cá nhân, đều được hết, tôi sẽ bỏ ra.”
Lúc này, cuối cùng Thẩm Kiều cũng lấy lại tinh thần.
Cô dò xét nét mặt của Kỳ Ngôn Chu, không nhìn ra được cái gì, dứt khoát nói thẳng.
“Vì sao?”
Kỳ Ngôn Chu: “Nào có nhiều vì sao như vậy?”
Trong khoảng thời gian này đến nay, cô giống như đã biến thành mười vạn câu hỏi vì sao, mỗi vấn đề đều khiến cho người khác không thể trả lời, khiến cho anh chỉ có thể chọn từ đặt câu mà cho qua.
Nhưng mà, lúc này, rõ ràng là Thẩm Kiều không cho qua được.
Cô cũng học chiêu này của Kỳ Ngôn Chu, nhắc lại: “Vì sao muốn tạo điều kiện cho tôi tiếp tục nhảy múa? Rõ ràng bản thân cậu cũng thiếu tiền. Tại sao lại bảo tôi đừng chấp nhận sự tài trợ của người khác? Kỳ Ngôn Chu, cậu nói chuyện đi.”
Giọng nói vẫn mềm mại dịu dàng trước sau như một, giọng điệu lại thấp thoáng lộ ra vẻ cứng rắn. Dường như không hỏi ra được nguyên nhân, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Kỳ Ngôn Chu nghiến chặt răng, “soạt” một cái đã đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: “Dù sao đều là nhận tài trợ, tài trợ của người lạ có điều kiện, không bằng tài trợ không điều kiện. Về phần tiền bạc, cậu cũng đừng quan tâm, không thiếu của cậu đâu.”
Nói xong, anh bỏ lại một câu “tôi đi vệ sinh” rồi xoay người, vội vàng rời đi.
“...”
Đáy nồi vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Thẩm Kiều đã có chút nản lòng.
Tiềm thức nói cho cô biết, đây không phải là đáp án mà cô mong muốn. Nhưng cô muốn nghe được cái gì, bản thân cô cũng không nói rõ ra được.
Chỉ là có một chút cảm giác mờ mờ mịt mịt như thế, ẩn giấu bên trong sương mù, vừa mới lộ ra một chút hình dạng.
Thẩm Kiều đặt tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng bởi vì cuộc điện thoại kia, cô mới chủ động đến gần Kỳ Ngôn Chu, từng bước một từ xa lạ đến quen thuộc. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là, cô có thể chủ động tiến gần hơn một bước, lại chủ động phát triển với anh trong tương lai.
Hôm nay, từng bước dẫn dắt thăm dò đã là giới hạn của cô.
Hơn nữa, đối với tính tình và tuổi tác của Thẩm Kiều mà nói, lại lộ ra chút quá giới hạn.
Dường như còn thiếu một chút rụt rè.
Thật mất mặt.
Tóm lại, cô nghĩ tới nghĩ lui, đều là do Kỳ Ngôn Chu.
Nếu không phải anh nói lời nói dễ dàng khiến người ta hiểu lầm này, bản thân cũng sẽ không hùng hổ dọa người mà vặn hỏi đến cùng, khiến cho không khí thoải mái trên bàn ăn đều bị phá hỏng, mọi người cũng đều khó xử.
Nồi lẩu trước mặt vẫn thơm nức như trước, Thẩm Kiều có chút mất khẩu vị, cô giẫm giẫm chân, không nhịn được mà bắt đầu oán giận anh ở trong lòng.
...
Bên kia, Kỳ Ngôn Chu sải bước ra khỏi nhà hàng lẩu.
Trong nhà hàng không có nhà vệ sinh, phải đến cửa hàng tổng hợp, ra khỏi cửa đi thêm một đoạn về phía trước, sau đó rẽ vào một chỗ ngoặt là đến.
Anh cũng không phải thật sự muốn đi vệ sinh, chỉ là viện một cái cớ, sau khi ra ngoài, anh hít sâu một hơi, bước chân dần dần chậm lại.
Cứ tiếp tục ngồi trước mặt Thẩm Kiều, Kỳ Ngôn Chu không thể bảo đảm, bản thân có thể kiểm soát được hay không.
Từ năm bảy tuổi trở đi, anh đã bắt đầu để ý đến Thẩm Kiều.
Ngay từ đầu, chỉ là xuất phát từ tình nghĩ của cậu bé đối với ân nhân cứu mạng, nghĩ rằng, một cô bé gầy gò như Thẩm Kiều, mình thấy còn thương, giống như gió vừa thổi một cái đã có thể tan tác. Ngộ nhỡ bị đám du côn nhỏ đó trả thù, đoán chừng có chạy cũng không chạy thoát, phần nhiều cũng sẽ không may mắn như lần trước nữa.
Anh là một đứa con trai, phải bảo vệ tốt cho cô.
Vì thế, Kỳ Ngôn Chu chủ động muốn đi học.
Trong chín năm giáo dục bắt buộc phổ cập ở thời đại ngày nay, cho dù không có tiền, chuyện này cũng không hề khó khăn.
Thế nhưng, anh không có cách nào học cùng trường học tư thục với công chúa nhỏ, còn bởi vì đi học muộn một năm, thấp hơn một khóa so với cô. May thay tiểu học tan trường sớm, Kỳ Ngôn Chu chạy đến lân cận trường học của Thẩm Kiều, còn có thể gặp mặt một đoạn, nhìn theo cô lên xe hơi trong nhà.
Năm lớp bốn, Kỳ Ngôn Chu nhảy lớp, tốt nghiệp cùng với Thẩm Kiều.
Lúc này, bởi vì thành tích của anh xuất sắc nhất, nên được tuyển vào trường trung học cơ sở nổi tiếng ở bên cạnh trường tư thục.
Hai trường học chỉ cách nhau một con đường, bình thường ngay cả học sinh trong trường tan học đều sẽ đi đến cùng một cửa hàng tiện lợi để mua đồ uống.
Kỳ Ngôn Chu giống như một con dã thú, ẩn nấp ở trong góc, lặng lẽ bảo vệ cho công chúa Belle của anh.
Anh nhìn thấy Thẩm Kiều lớn lên từng ngày, từ một bé con nho nhỏ trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, cười tươi xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ (1), khí chất cũng bởi vì múa ba lê quanh năm mà càng ngày càng hơn người, cũng càng lúc càng xa cách trùng mây, không thể đùa bỡn khinh nhờn.
Tiếc là, ngày này qua ngày khác, tình nghĩa của cậu bé ngây thơ đã dần dần biến chất, trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Rất rõ ràng, khát khao vô vọng như vậy sẽ khiến người ta biến thành ma quỷ.
Thẩm Kiều là tuyết trắng của anh.
Cũng là bánh mì của anh. (2)
“Bốp——”
Mặt mày Kỳ Ngôn Chu tràn ngập vẻ tàn ác, nện một đấm thật mạnh lên vách tường ở bên cạnh.
...
Bởi vì chuyện nhỏ xen giữa này, nửa sau nồi lẩu này ăn đến có chút không mùi không vị.
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu cũng không lên tiếng, giẫm lên bóng đêm, một trước một sau, im lặng trở về nhà.
Có điều, Thẩm Kiều cũng không hề thích như vậy.
Sau khi tắm rửa xong, cô gõ vang cửa phòng ngủ của Kỳ Ngôn Chu.
Chỉ hơn mười giây sau, cửa bị người bên trong mở ra.
Kỳ Ngôn Chu tựa người lên khung cửa, sau đó cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt không hề có gợn sóng.
Thẩm Kiều mím môi, thấp giọng hỏi: “Kỳ Ngôn Chu, ngày mai cậu có đi cùng tôi không?”
“Ngày mai có ca làm.”
Đây có nghĩa là từ chối.
Vẫn dứt khoát gọn gàng, không hề dài dòng dây dưa chút nào.
Thẩm Kiều lúng ta lúng túng gật đầu, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi lệ trước mắt kia hồi lâu, rồi dời tầm mắt lên trán anh.
Cô dừng một chút, hít sâu một hơi, bỗng chốc vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Kỳ Ngôn Chu một cái.
Vừa chạm vào đã tách ra.
Cô nhanh chóng rút tay về, còn lùi về sau nửa bước.
Nhưng Kỳ Ngôn Chu vẫn còn ngây ngẩn cả người.
Hai gò má Thẩm Kiều ửng đỏ, giọng nói mềm mại, buồn bực lên tiếng: “Kỳ Ngôn Chu, tôi nghe lời cậu.”
“...”
“Bởi vì cậu là người đối xử tốt với tôi nhất, cho nên tôi sẽ nghe lời cậu. Cậu làm ơn tuyệt đối đừng tức giận.”
Nói xong, cô xoay người chạy đi.
Một cánh cửa phòng ngủ khác bị đóng lại rất mạnh.
Chỉ còn một mình Kỳ Ngôn Chu đứng chôn chân tại chỗ, chậm chạp không hề nhúc nhích.
Đây không phải là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của hai người.
Cô ngồi ở yên sau xe đạp của anh, cũng từng nắm tay anh trong một con hẻm nhỏ không có ánh đèn.
Trước kia, cô đạt giải nhất, lúc vui vẻ phấn khởi cũng nhào qua ôm lấy anh. Nhưng đó chỉ là chia sẻ niềm vui, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì khác, so với cái ôm ngày hôm nay có ý nghĩa khác nhau rất lớn.
Nghĩ đến đây, Kỳ Ngôn Chu gần như không khống chế được mà suy nghĩ lung tung (3).
Thân thể hơi run rẩy, hầu kết cũng trượt lên trượt xuống.
Như thể anh đang dùng hết mọi sức lực, cố kiềm chế bản thân không xông vào phòng của Thẩm Kiều mà ôm chặt lấy cô.
Sau khi dừng lại một lúc lâu, anh sải bước xuống lầu, xông vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Cách âm ở nhà cũ không tốt.
Trong phòng ngủ, Thẩm Kiều ngồi trên giường xem video, nghe thấy tiếng động, ngờ vực mà nhíu nhíu mày.
Rõ ràng lúc trở về, hai người đều đã rửa mặt súc miệng rồi, trong phòng vẫn đang mở điều hòa, cũng không đến mức đổ mồ hôi, sao Kỳ Ngôn Chu lại đi tắm chứ?
Chắc không phải là bởi vì... bản thân vì lấy lòng mà ôm anh một cái, anh lại ghét bỏ đấy chứ?
...
Lúc trời sắp sáng (4).
Kỳ Ngôn Chu lại mò mẫm thức dậy, xuống lầu tắm rửa.
Tiếng nước chảy ào ào, mê mê man man, đối với người đang ngủ say mà nói, tựa như mơ mà không phải mơ, khó mà phân biệt được.
Sáng sớm.
Thẩm Kiều dụi dụi mắt rồi thức dậy.
Cô đụng phải Kỳ Ngôn Chu đang định lên lầu ở trên cầu thang.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Chào.”
Giọng nói của Kỳ Ngôn Chu có hơi khàn, mí mắt nhếch lên, nhường một nửa chỗ cho cô.
Cầu thang chật hẹp, Thẩm Kiều lớn lên gầy gò, nhưng dáng người Kỳ Ngôn Chu cũng cao lớn, hai người muốn đi song song chen qua, độ khó tương đối lớn. Dường như Kỳ Ngôn Chu cũng nhận ra điều này, lúc cô sắp đi đến bậc thang nơi bản thân đang đứng, anh bất ngờ lùi về phía sau, bước nhanh lùi xuống lầu một trước.
Thẩm Kiều mỉm cười với anh, nhưng cũng không hề nói lời cảm ơn.
Mỗi ngày, loại chuyện này sẽ diễn ra rất nhiều lần ngay dưới mái nhà này, sẽ xảy ra trong đủ loại tình huống, nếu mỗi lần đều nói cảm ơn, có vẻ có chút khách sáo xa lạ quá mức.
Kỳ Ngôn Chu không thích.
Trong tiềm thức, bản thân cô cũng không muốn xa cách với Kỳ Ngôn Chu như vậy.
Thẩm Kiều đi về phía nhà vệ sinh.
Đi được nửa đường, cô lại dừng chân.
Cô ngửa đầu rồi nhìn về phía Kỳ Ngôn Chu, có chút tò mò hỏi: “Kỳ Ngôn Chu, có phải phòng của cậu hơi nóng không?”
“Không có, làm sao vậy?”
“Tôi nghe thấy cậu đi tắm rửa lúc rạng sáng. À, lúc tôi vừa mới chuyển đến, cậu cũng đã nói điều hòa trong phòng bị hỏng rồi.”
Lúc đó vẫn còn là mùa xuân, không cần bật điều hòa.
Bây giờ đã hoàn toàn vào mùa hè, nếu như điều hoà thật sự bị hỏng rồi, căn phòng nhỏ như vậy, sẽ oi bức đến như thế nào chứ.
Bỗng nhiên Thẩm Kiều tỉnh táo lại, cô cắn cắn môi, do dự thăm dò: “... Lát nữa tôi tìm một nhân viên bảo hành đến kiểm tra xem, có được không? Nếu không thì chúng ta cứ đổi phòng lại với nhau đi?”
Tuy rằng cô không muốn lạnh nhạt quá mức với Kỳ Ngôn Chu, nhưng mà cô cũng không muốn bởi vì cô mà làm phiền đến cuộc sống bình thường của người khác.
Suy cho cùng, bản thân chỉ là khách đang ở nhờ, cho dù quan hệ tốt với chủ nhà, rất nhiều chuyện cũng phải có chừng mực.
Kỳ Ngôn Chu giật mình, lúc này mới mở miệng lên tiếng: “Không cần. Điều hòa sưởi ấm bị hỏng rồi, làm lạnh không bị.”
“Thật không đó?”
“Nếu không tin thì lát nữa qua đây xem xem.”
“Được rồi.”
Kỳ Ngôn Chu thẳng thắn dứt khoát.
Thẩm Kiều yên lặng quan sát anh vài giây, sau đó gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
...
Hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Thẩm Kiều đứng dậy, sắp xếp túi xách xong, chuẩn bị xuất phát.
Tên tuổi của Đới Tùng Xuân nổi tiếng, công việc bận rộn, cũng không phải luôn ở cùng một chỗ lâu dài, bay khắp nơi trong nước lẫn nước ngoài. Nhưng mà vũ đoàn ba lê Lộc Xuyên muốn sắp xếp một vở diễn lớn cuối năm ngay lập tức, mời Đới Tùng Xuân đến làm tổng chỉ đạo. Tất nhiên, kỳ nghỉ hè lần này của bà sẽ ở thành phố Lộc Xuyên.
Thẩm Kiều đã hẹn với trợ lý của bà, bây giờ gặp nhau ở ngay phòng vũ đạo của vũ đoàn.
Chắc là Đới Tùng Xuân có ý muốn để cho cô quan sát vũ đoàn lớn tập diễn hằng ngày mới sắp xếp địa điểm ở nơi này.
Thẩm Kiều đoán rằng, chắc là Đới Tùng Xuân không có quá nhiều thời gian để bàn bạc chuyện cá nhân vặt vãnh gì đó với cô. Mấy năm nay, học trò của bà không ít, tay nắm tay dẫn dắt cũng có, nếu mỗi người đều dùng đủ loại chuyện đến làm phiền bà, sớm đã loạn thành một đống rối ren rồi.
Cô không thể tìm Đới Tùng Xuân kể khổ, định chào hỏi Đới Tùng Xuân trước, sau đó bớt thời gian nói quyết định của mình cho chị gái trợ lý trước, xem xem có thể thành công hay không.
Có đôi lúc, chính Thẩm Kiều cũng có chút khó mà tin được, bản thân lại có thể trưởng thành trong một thời gian ngắn như vậy, đã bắt đầu tính toán cho tương lai của mình rồi.
Từ khoảnh khắc cô rời khỏi nhà họ Thẩm đó.
Tất cả đã trở thành long trời lở đất.
Nhưng đến bây giờ, vậy mà cô vẫn chưa nản lòng tuyệt vọng, còn có thể dũng cảm mà tiếp tục tiến lên phía trước, cho dù khó khăn chồng chất.
Có lẽ, cả đời này, ngoại trừ cái chết ra, tất cả mọi thứ đều không xác định được. (5)
Thẩm Kiều cúi đầu nở một nụ cười, hít sâu một hơi, thay giày, gọi với về phía trên lầu: “Kỳ Ngôn Chu, tôi đi đây.”
Một giây sau.
Bóng dáng của Kỳ Ngôn Chu xuất hiện trên cầu thang.
Anh đã thay áo ngắn tay để ra ngoài và quần thể thao, hai tay đút trong túi quần, nhìn như tùy ý không đếm xỉa tới, nhưng vẻ mặt đã có chút khác thường.
Anh mở miệng: “Tôi đưa cậu đi.”
Động tác của Thẩm Kiều dừng lại một chút, khó hiểu: “Không phải hôm nay cậu phải đi làm sao?”
“Đưa cậu đi trước đã.”
Nói xong, anh thản nhiên đi ra đến cửa, đi trước mở cửa nhà ra, rồi quay đầu lại nhìn về phía cô.
Suy nghĩ của Thẩm Kiều khẽ xoay chuyển, trong đầu giống như đã hiểu ra gì đó, lại tựa như chưa hiểu được gì hết, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như chim én nhỏ lả lướt, nhanh chóng hớn hở bay đến bên cạnh Kỳ Ngôn Chu.
“Vậy tốt quá rồi. Chúng ta đi thôi!”
(1) Nguyên văn là “cố phán sinh huy”: có nghĩa là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
(2) Chú thích của tác giả: “Anh ấy là tuyết trắng của tôi. Anh ấy là bánh mì của tôi.” Trích từ bài thơ của nữ nhà thơ, nhà văn Nga – Marina Ivanovna Tsvetaeva
(3) Nguyên văn là “tâm viên ý mã”: ý chỉ không khống chế được tư tưởng, tâm tình
(4) Nguyên văn là “nguyệt lạc sâm hoành”: trăng xuống thấp, sao Sâm chiếu ngang, ý chỉ sắc trời sắp sáng.
(5) Chú thích của tác giả: Cải biên từ câu nói nổi tiếng của Benjamin Franklin: “Nothing is certain but death and taxes – Không có gì là nhất định, ngoại trừ cái chết và các loại thuế”