Ở đầu mạn thuyền, một người hộ vệ vội vã chạy tới.
"Bẩm Long gia, có người đứng chặn đường, còn ném hoả dược về phía đầu thuyền của chúng ta, đầu thuyền bị cháy toàn bộ rồi!"
Con ngươi đen xiết chặt. "Có bao nhiêu người đến đây?"
"Ước chừng khoảng hai mươi người, võ công không thấp, mang theo đao kiếm. Các huynh đệ vừa phải bảo hộ cô nương trên thuyền hoa, lại còn phải trực diện chiến đấu, đang lâm vào tình thế khó khăn."
Hắn sơ suất quá!
Kể từ khi hắn lấy thân phận Long gia làm ăn buôn bán, mọi hành động của hắn đều rất cẩn thận. Để mọi người không nắm giữ được hành tung, hắn sẽ không đi đến một địa điểm quá nhiều lần. Nhưng nhiều ngày nay, hắn lại dùng thuyền hoa du hồ vài lần. Thậm chí chỉ dẫn theo ba người hộ vệ cùng với mấy người chèo thuyền không biết võ công...
Thượng Quan Khuynh Vân nghiến chặt hàm răng, không một chút chần chờ, bàn chân sải bước, muốn công kích bất ngờ. Không ngờ hắn vừa mới vận khí, đã cảm thấy tê dại men theo khí huyết bao phủ hết toàn bộ cơ thể. Đầu óc choáng váng, xay xẩm, thân hình cao lớn lập tức lắc lư.
"Long gia!" Hộ vệ nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
"Không sao." Dựa vào sức lực của hộ vệ, Thượng Quan Khuynh Vân lại đứng lên vững vàng, trong mắt hắn lóe một ánh nhìn rét lạnh. Hắn lập tức nhìn chỗ rượu và thức ăn được bố trí trong gian phòng nhỏ kia, có một nha hoàn đang nhìn hắn dò xét. Vừa thấy tình trạng của hắn bất ổn, nha hoàn kia liền kéo làn láy chạy về phía đầu thuyền.
"Nhanh! Nhanh! Hắn ở chỗ kia!" Ả nha hoàn khua tay, hô lớn gọi đám người đang đứng ở đầu thuyền bên kia: "Dược hiệu đã phát tác, bây giờ chính là thời cơ, mau bắt hắn trói lại!"
Ngay cả kẻ ngu cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hiển nhiên, trận tập kích ngày hôm nay sớm đã được mưu tính, đối phương thậm chí còn phái người xâm nhập thuyền hoa trước, hạ mê dược vào rượu và thức ăn. Mà lúc này hắn đang tâm phiền ý loạn, nên không chú ý đến điểm này. The61 mà khi vận khí, lại khiến cho mê dược phát tác nhanh hơn.
Hiện giờ địch nhiều ta ít, hơn nữa hắn lại không còn khí lực, trận này ai thắng ai thua, sớm đã biết được kết quả.
"Long gia, tiểu nhân lập tức hộ tống ngài đi!" Hộ vệ suốt ruột, không đợi Thượng Quan Khuynh Vân đồng ý, liền quyết định thật nhanh, giúp Thượng Quan Khuynh Vân nhảy khỏi thuyền hoa, ai ngờ bỗng có một thanh đao đột nhiên phóng tới từ phía sau.
Thanh đao sắc bén ngăn cản bước chân của hai người, "phập" một tiếng liền cắm vào mạn thuyền, chuôi đao rung động không ngừng.
"Dám chạy đi đâu!" Một người thanh niên cao lớn mang theo một đoàn người, đi nhanh như gió bước vào đuôi thuyền.
Mười mấy gã bịt mặt tay cầm đao kiếm, tất cả đều hung tợn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Khuynh Vân. Hai người hộ vệ anh dũng kháng địch ở đầu thuyền bên kia sớm đã trọng thương, bị họ bắt giữ. Ngay cả ca kỹ và nha hoàn trong thuyền hoa cũng đều bị bắt lại, trói bên cột buồm của thuyền.
"Long gia!" Vừa nhìn thấy Thượng Quan Khuynh Vân, vũ nữ bị bắt sống kia liền buông xuống khủng hoảng, theo bản năng chạy về phía hắn, ai ngờ có một cây đại đao lại đột nhiên chắn ngang trước mắt nàng.
"A! Đừng đả thương tiểu thư của chúng ta!" Nha hoàn ở bên kia kinh hoàng thét chót tai.
"Câm miệng! Tất cả không được nhúc nhích, ai dám cử động, lão tử liền chém chết không tha!"
"Không, thả ta đi... Long gia!"
"Tiểu thư người đừng qua đây, cẩn thận!"
Gió lạnh đầu thu thổi từ phương xa tới, trên thuyền là tiếng khóc của vũ nữ, cùng với tiếng kêu rên sợ hãi của bọn nha hoàn; Ngọn lửa nhanh chóng tràn ra, cháy hừng hực toàn bộ đầu thuyền, khói mù mịt lao thẳng về phía chân trời.
Mắt thấy không thể khống chế được ngọn lửa, phía trước lại có bọn thổ phỉ gian ác như hổ rình mồi. Nhóm người chèo thuyền cùng với người hộ vệ không bị thương kia muốn ra tay phản kích, nhưng lại bị Thượng Quan Khuynh Vân đưa tay ngăn cản.
Cho dù là vào thời điểm như thế này, hắn vẫn rất trấn định. Bộ não ưu việt của hắn ngay từ lúc nhìn thấy đám người kia liền nhận ra đối phương xuất thân là giặc cỏ.
Tuy rằng bọn họ đã sắp đặt thuốc pháo, nhưng hành động này rõ ràng rất thiếu mưu lược. Quan trọng hơn, những gian thương muốn đưa hắn vào chỗ chết trên thương trường, tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng thuốc nổ oanh tạc thuyền hoa ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Chiêu này chẳng khác nào đang thông báo với những thuyền ở gần rằng ở đây đang có việc xảy ra.
Tình huống này vừa lợi vừa hại, chỉ cần hắn có thể kéo dài thời gian, những thuyền hoa xung quanh sẽ phái người tới cứu viện. Nhưng bất lợi một điều, thân phận kép của hắn cũng sẽ vì vậy mà bị bại lộ —
"Họ Long kia, chiếc thuyền hoa này đã bị chúng ta chiếm lấy, tốt nhất là ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đừng trách chúng ta xuống tay vô tình!" Người thanh niên dẫn đầu kia lớn tiếng gào thét, khăn che mặt của hắn bị rách một đoạn trong lúc chiến đấu kịch liệt ban nãy, miệng vết thương bên trong đang chảy máu.
Nhưng mà, không phải chỉ có mình hắn bị thương.
Vì đối phó với hai hộ vệ võ công cao cường kia, các huynh đệ của hắn cũng bị thương tích. Tuy rằng tạm thời bọn họ đang chiếm thế thượng phong, nhưng bên người tên họ Long kia vẫn còn một hộ vệ nữa. Hơn nữa, mặc dù đã uống nhiều mê dược như thế, vậy mà tên họ Long kia vẫn chưa có ngã xuống. Điều đó chứng minh thực lực của hắn sâu không lường được. Bọn họ rốt cuộc có nên thừa thắng xông lên mà tấn công hắn không?
Dường như nhìn thấu được do dự của người thanh niên kia, trong mắt Thượng Quan Khuynh Vân loé lên một ánh nhìn quỷ dị, ngay lập tức hắn đẩy người hộ vệ đang nâng mình ra, bình thản ung dung bước ra phía trước.
"Các hạ đã dám giữa thanh thiên bạch nhật tấn công thuyền này, vậy còn đeo khăn che mặt làm gì? Không bằng nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại đến đây? Muốn cái gì? Có phải tấn công nhầm thuyền hoa rồi không?"
"Họ Long kia, ngươi đừng giả bộ hồ đồ, ngươi tự biết rất rõ bọn ta đến đây là vì ngươi." Hắn rống to hung hang.
"À?" Thượng Quan Khuynh Vân nhẹ nhàng nhướng mày, cử chỉ ung dung. "Long mỗ chỉ là một thương nhân bình thường, chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lương tâm, không biết làm sao lại đắc tội với các hạ?"
Một hán tử cường tráng đang đứng ở trong góc tức giận cãi lại. "Ngươi còn nói ngươi không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, rõ ràng ngươi từ Phù Dung—"
"Câm miệng!" Nam tử cầm đầu lập tức quát tháo. "Đừng nói nhiều điều vô nghĩa với hắn nưa, tốc chiến tốc thắng đi!"
"Nhưng đại ca à, cái này không giống trong kế hoạch cho lắm, hắn vẫn chưa ngã xuống mà." Tên còn lại nhỏ giọng nói xong, trên mặt lộ vẻ do dự, tựa hồ như đang kiêng kỵ điều gì.
"Không phải chính ngươi nói mê dược đã phát tác sao? Vậy sao mà hắn vẫn còn chưa ngã xuống?" Gã nam nhân đang canh giữ vũ nữ và nha hoàn lập tức chất vấn ả nha hoàn mật báo kia.
"Nhưng, nhưng vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy hắn lung lay một chút mà." Ả nha hoàn bối rối và nghi hoặc, đôi mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa Thượng Quan Khuynh Vân và tên nam nhân tráng kiện kia.
Nhìn thấy các huynh đệ đang luống cuống tay chân, nam tử cầm đầu liền giơ cao đại đao, lên tiếng rống to.
"Tất cả đừng tranh cãi nữa! Ta thấy hắn chẳng qua chỉ đang mạnh mồm vậy thôi, chúng ta không cần phải nghe hắn nói, trói hắn lại rồi nói tiếp!" Tên nam nhân đó đem đại đao trong tay uy vũ phất lên. "Các huynh đệ, tiến lên—"
Một trận huyên náo ầm ĩ!
Từ phía xa trên mặt hồ, bỗng nhiên có một mũi tên phóng tới. Mũi tên bén nhọn hung hăng cắt qua ống tay áo của người cầm đầu kia, trong nháy mắt liền ngăn cản thế tấn công của hắn.
Nhìn theo hướng mũi tên vừa bắn, chỉ thấy một thuyền hoa khác đang hăng hái tiến tới, trên đầu thuyền đã đứng đầy cung thủ. Dây cung kéo căng sẵn sàng kia chỉ cần nhẹ nhàng bắn ra, hơn mười mũi tên sẽ lướt qua mặt hồ trong nháy mắt, xuyên thủng thân thể của bọn họ.
"Tiêu rồi, có mai phục!" Có người hoảng hốt hô to.
Vài người thấy tình hình không tốt, tâm trạng càng thêm khiếp sợ. "Đại ca, làm sao bây giờ?"
Thượng Quan Khuynh Vân thấy bọn người kia sơ hở, liền phi thân về phía trước, tay không đoạt được trường kiếm của một người. Mà hộ vệ cùng người chèo thuyền đang ở phía sau hắn, cũng tỉnh táo lại mà gia nhập hỗ trợ.
Trước mặt có quân lính, phía sau lại có mai phục. Ban đầu tưởng rằng có thể trói người thế mà bây giờ lại lâm vào cảnh khốn cùng thế này. Vẻ mặt của đám giặc cỏ kia đều lộ rõ kinh hoảng, nhưng chỉ có thể vừa đứng vừa tránh.
"Aizz! Đã nói năm nay là năm hạn tháng rủi của hắn, ấy vậy mà hắn còn cứ cố tình đi tìm nguy hiểm!" Từ trên thuyền hoa đằng xa, Ấn Hỉ cơ hồ tức đến nghẹn thở mà nói. "Nhanh! Nhanh! Nhanh đi hỗ trợ!"
Nàng nhoài người trên mép thuyền, một bên phất tay ra lệnh, một bên híp đôi mắt, cố gắng nhìn xuyên qua bầu không khí đầy sương khói kia để quan sát tình hình của Thượng Quan Khuynh Vân hiện nay như thế nào.
Thuyền hoa cấp tốc lướt đến, bọt sóng mạnh mẽ bắn ra cao đến 3 trượng trên mặt hồ. Không đợi đến khi chiếc thuyền đến gần, vài người hộ vệ đã như đại bàng sải cánh mà nhảy lên thuyền hoa của Thượng Quan Khuynh Vân, chuẩn bị ra tay tương trợ.
"Đại ca, viện binh đến rồi, chúng ta mau chạy thôi!"
"Không được, nhất định phải bắt tên họ Long kia, bằng không, Thâm Tuyết nàng ấy sẽ—-"
"Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt!"
Đang lúc rối loạn, một làn thuốc nổ không báo trước liền bay về phía Ấn Hỉ, dự tính gây hoạ, làm phân tán sự chú ý của viện binh. Trong lòng Thượng Quan Khuynh Vân run lên, trong nháy mắt toàn thân đã chạy về phía mép thuyền.
"Hỉ Nhi mau cúi xuống!" Hắn lên tiếng gào thét, theo bản năng vốn định bay đến cứu người, nhưng đáng tiếc dược tính trong cơ thể ngăn cản hắn vận nội lực. Hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thuốc pháo kia rơi xuống thuyền hoa, sau đó "đoàng" một tiếng, nổ tung toàn bộ cột buồm.
Cột buồm cứng rắn kia trong nháy mắt liền biến thành trăm ngàn phiến gỗ vụn, văng tung toé bốn phương tám hướng. Thuyền hoa liền mất đi cân bằng, lay động kịch liệt.
Một trận bùng nổ kinh hoàng. Ấn Hỉ vốn đang ghé vào mép thuyền, ngay cả nửa tiếng hô cũng chưa kịp phát ra, đã bị trận nổ uy lực làm ngã văng xuống mặt hồ.
Thân thể của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, ngã vào mặt hồ chỉ khơi dậy những bọt nước nhỏ li ti, thậm chí tiếng rơi xuống cũng rất nhỏ.
Thượng Quan Khuynh Vân sợ tới mức hồn phi phách tán, cố gắng ép xuống cảm giác khó chịu mà mê dược kia mang lại, lập tức nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi xuống chỗ Ấn Hỉ vừa rơi xuống.
"Long gia!"
Những hộ vệ đến tiếp ứng đều giật nảy mình, nhưng cũng nhanh chóng phân chia công việc. Một nhóm đuổi theo đám thổ phỉ, một nhóm mở trói cho đoàn ca kỹ và nha hoàn, một nhóm khác thì nhảy xuống hồ nước để hỗ trợ cứu người.
"Không được rồi, lửa lan tràn nhanh quá, thuyền hoa sẽ nhanh chóng bị chìm, mau đem người chuyển qua một chiếc thuyền khác!"
"Mau tìm kiếm Long gia cùng Hỉ Nhi tiểu thư, ngàn vàn lần đừng để cho xoáy nước cuốn họ đi!"
"Mau bắt được ba người kia trước khi những thuyền kia cập bến, mau!"
r{