Thích nghiện

Cùng lúc đó. 
 
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Bùi thị, trong phòng nghỉ ở văn phòng giám đốc. 
 
Rõ ràng đang là buổi chiều mà trong phòng lại không có lấy một tia sáng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rèm đen kéo kín mít, không chừa lại một kẽ hở nào để ánh nắng lọt vào. 
 
Đúng bốn giờ chiều, Chu Cảnh Lâm canh đúng giờ đến đứng trước cửa phòng nghỉ. 
 
Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, do dự hai giây, vẫn quyết định gõ cửa. 
 
Chu Cảnh Lâm cẩn thận cất tiếng: “Giám đốc Bùi, đến giờ họp rồi.” 
 
Đã một tuần rồi. 
 
Từ khi Bùi Kỵ mang thuơng tích trở về từ thành phố Lâm, không chỉ không nghe lời dặn dò của bác sĩ mà còn đi dự tiệc xã giao còn uống rượu nhiều hơn trước. 
 
Tối qua đi tiệc đến ba giờ sáng mới về, ngủ chưa được ba tiếng đã tiếp tục họp. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi hành hạ như thế. 
 
Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, cửa phòng nhanh chóng bị người ở trong mở ra. 
 
Bùi Kỵ vừa bước ra vừa cài nút áo sơ mi. 
 
Trông anh lạnh lùng hơn thường ngày, gương mặt thì tái nhợt như bị bệnh, đôi mắt đen láy nổi đầy tơ máu, đôi mày bén như lưỡi đao, tựa như bất kỳ kẻ nào dám đến gần đều sẽ bị đâm máu me đầm đìa. 
 
Chu Cảnh Lâm do dự một lát, to gan mở miệng: “Giám đốc Bùi, anh chắc chắn không cần phải nghỉ ngơi thêm sao? Họp công ty con có thể dời lại một lát.” 
 
“Không cần.” 
 
“Dựa vào cách làm việc và nghỉ ngơi của anh, tôi cảm thấy chắc sớm phải liên lạc với bác sĩ Lưu.” 
 
“Chu Cảnh Lâm, sao cậu nhiều lời quá vậy?” 
 
“Tôi chỉ thay nhân viên của Bùi thị lo cho tương lai Bùi thị mà thôi, với lại sang năm liệu tôi còn có thể nhận được thưởng đặc biệt của giám đốc vào cuối năm không.” 
 
Bùi Kỵ lấy áo vest vắt trên lưng ghế, lạnh lùng nhìn anh ta. 
 
Anh nhếch môi cười lạnh lùng: “Cậu có tin năm nay cũng không được nhận không?” 
 
Chu Cảnh Lâm nở nụ cười công nghiệp: “Anh hiểu lầm rồi. Không phải tôi đang trù ẻo anh, chỉ là đưa ra đánh giá hợp lý với tình huống trước mắt thôi.” 
 
“…” 
 
Chu Cảnh Lâm bổ sung đúng lúc: “Nếu như anh ngã xuống, không chỉ đánh mất Bùi thị.” 
 
“Dù sao cũng có rất nhiều người muốn nhân cơ hội đoạt lấy Bùi thị.” 
 
Đối mặt với ánh mắt u ám có thể chảy ra nước của Bùi Kỵ, Chu Cảnh Lâm thấy vậy lập tức thôi ngay, dịch ra cửa một chút. 
 
“Thuốc hạ sốt và nước ấm trên bàn, tài xế đã chờ dưới lầu.” 
 
Không khí trong văn phòng lạnh lẽo kinh người. 

 
Vài giây sau khi Chu Cảnh Lâm rời đi. 
 
Bùi Kỵ mặt mày lạnh lùng, vẫn nhấc chân bước đến bên bàn, uống hai viên thuốc hạ sốt rồi mới mở cửa rời khỏi văn phòng. 
 
Ngoài toà nhà, mưa rơi không ngớt. 
 
Chiếc Rolls-Royce chầm chậm hoà vào dòng xe cộ, cần gạt nước hoạt động nhịp nhàng, từng lớp mưa đan xen nhau. 
 
Ở ghế sau, Bùi Kỵ nhắm mắt nghỉ ngơi, mày nhíu thật chặt. 
 
Anh đưa tay lên xoa giữa mày, muốn giảm bớt cơn đau đầu. 
 
“Reng reng reng…” 
 
Tiếng chuông điện thoại chói tai dồn dập vang lên trong thùng xe. 
 
Bùi Kỵ nhíu chặt mày, khuôn mặt lại càng bực bội. 
 
Chu Cảnh Lâm thấy anh bị đánh thức, lập tức xin lỗi chân thành: “Xin lỗi, giám đốc Bùi.” 
 
Anh ta nhìn qua dãy số hiển thị trên màn hình, nhanh chóng nhận điện thoại. 
 
“Chào cô Lạc, có việc gì sao?” 
 
“Chuyển máy cho giám đốc Bùi được không?” 
 
Chu Cảnh Lâm nhanh mắt liếc người ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu: “Được, cô chờ một lát.” 
 
Anh ta quay đầu lại: “Giám đốc Bùi, là quản lý của cô Thời gọi, hình như có việc gấp.” 
 
Ánh mắt Bùi Kỵ đanh lại. 
 
Anh do dự một lát rồi quyết định nhận điện thoại, trầm giọng hỏi: “Sao thế?” 
 
Sau khi chuyển điện thoại qua, Chu Cảnh Lâm lập tức mở iPad. 
 
Chu Cảnh Lâm nhìn thấy hotsearch số một trên bảng thì khuôn mặt luôn điềm tĩnh lần đầu tiên biến sắc. 
 
Trong hotsearch có một video. 
 
Anh ta lập tức đưa iPad đang cầm cho người đàn ông đang ngồi ghế sau. 
 
Qua kính chiếu hậu, Chu Cảnh Lâm tận mắt nhìn thấy con ngươi Bùi Kỵ co lại, vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn lại tối đi một chút. 
 
Mắt anh ánh lên sự thù hằn trước nay chưa từng có, như thể ngay lúc này sẽ không kìm nổi mà giết người, hoàn toàn không thể cản nổi làm người ta lạnh sống lưng. 
 
“Giám đốc Bùi… Đây…” 
 
Anh nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra, ý thù hằn trong mắt hoàn toàn giải phóng. 
 
Anh kéo cà-vạt ra, cất giọng vô cùng lạnh lùng. 
 
“Quay xe, đi sân bay.” 
 

 

Cùng lúc đó. 
 
Sân bay thành phố Bắc, máy bay đáp xuống êm ái. 
 
Loa thông báo trên máy bay vang lên, Thời Diên cởi bịt mắt, mở cửa sổ ra. 
 
Không biết có phải vì trên máy bay lạnh quá không mà cô bị điều hoà thổi đến nỗi đầu hơi nặng nề, hơi đau. 
 
Thời Diên thở ra một hơi, cầm lấy điện thoại chuẩn bị khởi động máy mới phát hiện không mở được. 
 
Chắc là hết pin nên tắt máy rồi. 
 
Cô thường không nhớ phải sạc điện thoại, đặc biệt là khi đóng phim bận quá nên càng dễ quên. 
 
Thời Diên không nghĩ nhiều, mang khẩu trang rồi chuẩn bị xuống máy bay. 
 
Tưởng Thanh chắc sẽ xuống máy bay chậm hơn cô một chút, Thời Diên đi đến nơi lấy hành lý, đứng lại chờ Tưởng Thanh. 
 
Không lâu sau, Thời Diên thấy cô ấy cầm điện thoại, hoảng hốt luống cuống chạy nhanh về phía cô. 
 
Tưởng Thanh gấp đến độ thở hổn hển: “Chị Thời Diên, chúng ta chờ chút rồi mới ra nhé.” 
 
Tim Thời Diên run lên, dự cảm không may càng mạnh hơn. 
 
“Có chuyện gì rồi?” 
 
Giọng Tưởng Thanh run rẩy: “Chị… Chị chưa thấy sao?” 
 
“Điện thoại hết pin tắt rồi, đưa điện thoại cho chị.” 
 
GIọng cô tuy mềm mại nhưng giọng điệu lại không cho người ta từ chối. 
 
“Đây… Em…” Tưởng Thanh như sắp khóc đến nơi, cuối cùng vẫn phải đưa điện thoại cho cô. 
 
“Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý cho kỹ. Em biết đây không phải là chị.” 
 
Thời Diên coi như không nghe thấy, ấn mở hotsearch kia. 
 
Bảng hotsearch đã gần như tê liệt. 
 
#Thời Diên Hứa Cẩn Ngôn hẹn hò đêm khuya ở khách sạn# 
 
#Có video là thật rồi# 
 
Thời Diên nhấn vào video, sau đó con ngươi chợt co lại. 
 
Đầu video là tối hôm qua, cảnh cô và Hứa Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng khách sạn. 
 
Mặt của hai người đều bị quay rõ ràng. 
 
Rồi sau đó video bị cắt ghép biên tập thành một phiên bản cô hoàn toàn không nhận ra. 
 
Cô gái trong video có mái tóc đen dài như cô, cơ thể mảnh khảnh, trên người thậm chí còn mặc bộ quần áo giống như cô ngày hôm đó. 
 

Cô gái trong video nhìn qua vô cùng giống cô, đến Thời Diên khi mới nhìn thấy cũng hơi hốt hoảng. 
 
Sau đó, hình ảnh bị cắt. 
 
Trên chiếc giường khách sạn lớn, hai cơ thể giao hoà dây dưa bên nhau. Khuôn mặt nhìn không rõ lắm nhưng cho dù chất lượng ảnh mờ tịt, vóc dáng quả thật rất giống cô và Hứa Cẩn Ngôn, rất dễ bị nhận nhầm. 
 
Dưới phần bình luận đã hoàn toàn phát điên, hầu hết mọi người đều tin. 
 
“Tôi đã bảo cô ta chính là thứ không ra gì mà? Đã nát thành thế này rồi mà còn tẩy trắng được nữa hả? Fans là máy giặt đấy à?” 
 
“Đệt, mẹ nó bẩn hết mắt tôi rồi. Sao lại ghê tởm thế chứ? Giới giải trí cũng loạn quá rồi! Có thể chỉnh đốn lại không!” 
 
“Uổng công hôm qua Khâu Duệ còn đứng ra nói giúp cô ta, hôm nay đã bị lộ ra chuyện mất mặt thế này. Chắc không phải cũng ngủ với đạo diễn luôn đó chứ?” 
 
“Chẳng phải cô ta có quan hệ với Quý Vân Sênh sao? Vậy mà còn lên giường với Hứa Cẩn Ngôn?” 
 
“Tôi muốn ra khỏi cộng đồng fan.” 
 
“Thời Diên không hổ là nữ thần số một giới giải trí ha. Trông cơ thể vừa trắng vừa mềm, nhìn mà muốn…” 
 
“Lầu trên mau đi kiếm tiền. Có tiền là được ngủ chung đó.” 
 
Những lời ác ý tràn ngập phần bình luận, bẩn tưởi cực điểm. Tính cách ác độc phóng đại gấp nhiều lần sau màn hình, biến thành lưỡi dao sắc bén khiến người ta bị thương, đâm đến máu thịt lẫn lộn. 
 
Đôi lúc cũng có bình luận biện hộ cho cô, fans muốn kiểm soát bình luận nhưng cũng nhanh chóng bị từng đợt bình luận ác ý nuốt hết. 
 
“Lầu trên mù hết rồi hả? Người trong video nhìn sao cũng không phải Thời Diên!” 
 
“Tôi cũng thấy không giống, tay của Thời Diên làm gì to như trong video chứ.” 
 
“Nói đi cũng phải nói lại, phần sau của video không hề lộ mặt. Vậy mà các người cũng vội đổ vấy lên người ta à?” 
 
“Bên trên chắc đều là thuỷ quân Thời Diên mua đúng không? Thế này mà cũng tẩy được?” 
 
“Fans đừng có kiểm soát bình luận nữa, mau chuẩn bị cho chị gái nhà mấy người giải nghệ đi.” 
 
“Mấy người làm fans không thấy xấu hổ hả? Ba mẹ chắc cũng chưa từng thấy con mình thế này!” 
 
Mọi chuyện rõ ràng đã được lên kế hoạch từ rất lâu, tất cả đều hướng mũi dùi về phía cô. 
 
Thời Diên biết càng vào lúc thế này cô càng không thể sụp đổ, cũng không thể gục ngã. 
 
Nhưng mà từng cơn sóng ác ý đánh vào người cô, thậm chí còn bắt đầu tấn công người nhà cô, cho dù tính tình cô có nhu mì thế nào cũng sẽ cảm thấy không nhịn nổi nữa. 
 
Người nhà cô không có lỗi, vì sao lại phải gánh chịu công kích và sỉ nhục của người xa lạ như thế? 
 
Lỡ như bà nhìn thấy thì phải làm sao đây? 
 
Lỡ như bệnh của bà vì chuyện này mà trở nặng thì biết làm sao bây giờ? 
 
Chỉ cần nghĩ đến bà, đầu Thời Diên lập tức nổ mạnh, tay chân lạnh ngắt. 
 
Tựa như cô không cách nào suy nghĩ nên chỉ có thể ép mình đừng nghĩ nữa, bình tĩnh lại, phải bình tĩnh. 
 
Nhưng cho dù trong lòng có nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, điện thoại trong tay Thời Diên vẫn hơi run lên. 
 
Tưởng Thanh thấy dáng vẻ này của cô thì đau lòng không thôi: “Chị Thời Diên, bên ngoài đã bị fans vây kín. Chúng ta đi từ cửa khác ra, chị Lạc nói đã sắp xếp người đến đón chúng ta.” 
 
Thời Diên vực dậy tinh thần, khẽ đồng ý. 
 
Tưởng Thanh lập tức kéo cô, tìm một cửa khác đi ra. 
 
Không ngờ ra cửa khác cũng bị chen lấn, có fans và cũng có cả phóng viên. Nhân viên bảo vệ sân bay ở một bên cố gắng hết sức giữ gìn trật tự. 
 
Có người tinh mắt từ xa đã thấy bóng dáng Thời Diên, vội vàng la lên. 
 

“Thời Diên! Thời Diên ra rồi!” 
 
“Ở bên kia!” 
 
“Tách tách…” 
 
Ngay lập tức, tiếng chụp hình vang lên liên tục, ánh mắt của mọi người đều đổ về đây, vô số camera lạnh lẽo và đèn nháy đồng thời nhắm vào Thời Diên, chói đến độ đau mắt. 
 
“Thời Diên! Cô có gì muốn giải thích về video không!” 
 
Thời Diên hơi buồn cười. 
 
Trên thế giới này không thiếu người như thế, bọn họ chỉ biết tin vào thứ trước mắt. Sau đó không phân biệt trắng đen mà chụp mũ cho người khác, ép người đó phải đưa ra đáp án họ muốn nghe. 
 
Nếu bạn giải thích khác với mong muốn của bọn họ thì chính là đang tẩy trắng. 
 
Cho đến khi bạn bị đánh răng lợi lẫn lộn nuốt vào trong bụng rồi, lúc này sẽ có người đến giả mù pha mưa hỏi bạn có gì muốn giải thích không. 
 
Thói đạo đức giả bị đẩy lên đỉnh điểm, như vậy thì sau này nhớ lại, bọn họ sẽ không cảm thấy áy náy hay tự trách, thậm chí còn có thể giương cờ chính nghĩa. 
 
Không ai tin cô, cũng không một ai muốn nghe cô giải thích, không hề đếm xỉa đến sự tủi thân của cô. 
 
Biển người xung quanh tấp nập, chen chúc không ngừng, an ninh khó khăn ngăn bọn họ mà không nổi. 
 
Thời Diên bị vây chặt bên trong. 
 
Cô không chỗ nương tựa, thậm chí còn thấy không khí trong phổi ngày càng loãng. Ánh mắt của đám người đều sắc bén như gươm dao, như sắp lột hết da cô rồi bắt đầu hành quyết. 
 
Một giọng nữ chua chát thét lên giữa đám người: “Thời Diên! Con đàn bà ti tiện! Loại đàn bà như cô dụ dỗ anh của chúng tôi lên giường, cô còn biết xấu hổ không!” 
 
Ngay sau đó, chợt có thứ gì bay về phía cô không kịp trở tay. 
 
“Ạch…” 
 
Một chai nước khoáng lăn lóc dưới đất. 
 
Cơn đau trên trán khiến Thời Diên chợt hoảng sợ, nước mắt sinh lý ứa ra làm tầm nhìn cô mờ đi, đất trời trở nên quay cuồng. 
 
Cô chật vật đứng tại chỗ cúi đầu, ánh mắt dán vào chai nước lăn dưới đất. Ngay sau đó, trong tầm nhìn xuất hiện một đôi giày da đen. 
 
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì một cái áo vest đã phủ lên đầu cô ngay. 
 
Tựa như trên trời rơi xuống vậy. 
 
Trên áo khoác vẫn còn độ ấm, mùi hương, mọi thứ đều hết sức quen thuộc, quen đến nỗi khiến mắt cô càng nhức nhối. Nó lại như ma lực thần kỳ khiến trái tim đang run lên của cô dần bình tĩnh lại. 
 
Thế giới chen chúc hỗn loạn trước mắt bị che lại, tiếng nhục mạ ồn ào bên tai cũng bị ngăn cách bên ngoài, Thời Diên không nghe thấy gì cả. 
 
Anh nắm chặt vai cô, không nói lời nào dẫn cô ra ngoài từng bước một. 
 
Thậm chí Thời Diên cũng không biết đã đi bao lâu, đi về hướng nào mà chỉ biết đi theo anh. 
 
Cho đến khi dừng bước, anh chợt xoay người ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô. 
 
Cơ thể Thời Diên cứng đờ. 
 
Cái ôm của Bùi Kỵ thật ấm, nhiệt độ truyền thẳng từng đợt từ người anh sang, tay chân cô dường như không còn lạnh nữa. 
 
Động tác ôm cô cũng hết sức cẩn thận, sự dịu dàng nhẫn nhịn và đau lòng. 
 
Tay anh khẽ phớt qua mái tóc dài sau cổ cô, giọng khàn khàn như đang ẩn giấu cảm xúc vô vàn. 
 
“Có anh ở đây em còn sợ gì nữa?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận