Phường thị cũng không đảm bảo cho người mua về tính thật giả của mỗi một món hàng ở nơi này, tất cả đều dựa vào mắt nhìn của chính bản thân mà thôi, thế nhưng vẫn không ngăn cản được lòng tham muốn lợi dụng của các tu sĩ.
Đã từng có người có đôi mắt tinh tường, lừa gạt được một món pháp bảo bị bỏ quên từ một gian hàng phổ thông, sau đó hiến tặng cho tu sĩ Kim Đan, cũng bởi vậy mà được thu nhận làm đệ tử thân truyền, và được ban thưởng cho Trúc Cơ đan.
Và đã truyền thành một giai thoại, đã khiến cho rất nhiều tu sĩ cũng tranh bước noi theo.
Lưu Ngọc dạo một vòng trên quảng trường, không tìm được thứ có thể giúp cho thực lực của mình tăng lên, mà với kinh nghiệm trước mắt của hắn thì cũng không phát hiện có món "bảo vật" bị bỏ nào có thể lợi dụng được, thay vào đó lại có không ít hàng giả, nhưng hắn cũng không có hứng thú đi vạch trần.
Đi dạo một vòng nhưng thu hoạch được rất ít, khiến cho Lưu Ngọc hơi mất hứng, mà hắn cũng không còn hứng thú để đi dạo tiếp nữa, cho nên hắn đã rời khỏi quảng trường và đi tới phía đông của phường thị, tìm được quán trọ "Tiên Khách Lai" quen thuộc, bỏ ra năm khối Linh Thạch thuê một động phủ linh khí không tệ, thuê trong khoảng thời gian bảy ngày.
Vốn dĩ hắn làm như vậy là không phù hợp quy tắc, thời gian thuê ít nhất phải là một tháng, thế nhưng tu vi Trúc Cơ kỳ có chút đặc quyền cũng là rất bình thường, vì thế tất cả mọi thứ đều hợp lý lẽ.
Chưởng quỹ của Tiên Khách Lai chỉ là tu sĩ già Luyện Khí tầng tám, đương nhiên không dám làm chậm trễ Trúc Cơ tiền bối.
Mặc dù Tiên Khách Lai không sợ một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng mà lão sợ, vì thế cung kính đích thân dẫn đường.
Sau khi đến nơi, Lưu Ngọc dặn dò chưởng qũy sắp xếp một tiểu nhị vào giờ Thìn hai ngày sau đến nhắc nhở mình, sau đó phất tay bảo lão lui ra.
Lưu Ngọc cầm lệnh bài bước vào một gác xép ba tầng, dùng thần thức của Trúc Cơ trung kỳ đảo qua một vòng không có phát hiện vấn đề gì, sau đó khởi động trận pháp, rồi tùy ý chọn một gian phòng vào ở.
Hắn lấy ra một cái đệm cói đặt lên giường gỗ rồi khoanh chân ngồi lên, sau đó lấy quyển sách đã ghi chép lại Thanh Dương công pháp ra, bắt đầu tiếp tục quá trình lĩnh hội.
Mặc dù đã ghi nhớ hết tất cả nội dung của Thanh Dương công pháp vào trong đầu, nhưng Lưu Ngọc vẫn có thói quen lấy sách ra lật xem, thỉnh thoảng nhanh tay ghi lại chỗ mình thấy tâm đắc vào trong giấy.
Trước mắt, về cơ bản thì hắn đã lĩnh hội hoàn toàn phần công pháp Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng còn về tu hành của "Thanh Dương Ma Hỏa" và "Ma Hỏa luyện nguyên" phần tiếp theo vẫn còn rất nhiều chỗ khó hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình tu luyện bình thường của công pháp.
Chỉ đợi sau khi hắn tham gia xong hội đấu giá lần này, nếu như không có công pháp nào khác tốt hơn thì hắn bắt đầu tu hành Thanh Dương công pháp.
Khi bản thân tập trung làm một chuyện gì đó thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Không rõ ngày hay đêm đều luân phiên lĩnh hội Thanh Dương công pháp và Tôn Thần diệu pháp, mãi cho đến tiểu nhị của Tiên Khách Lai chạm đến trận pháp thì Lưu Ngọc mới chợt giật mình phát hiện đã hai ngày trôi qua.
Lưu Ngọc dùng thần thức kiểm tra trang phục và diện mạo từ trên xuống dưới nhiều lần đến khi thấy không có sơ hở nào mới đi ra khỏi tòa gác xép.
Mặc dù đến buổi trưa thì hội đấu giá mới chính thức bắt đầu, nhưng hắn vẫn quyết định đi sớm một chút.
Khi Lưu Ngọc đi tới con đường phồn hoa nhất của hội đấu giá, đã có mấy chục người đứng ở trước tòa nhà cao tầng cao hai mươi trượng kia kiểm tra thân phận, sau đó tiến vào trong tòa nhà.
Mà khoảng cách giữa các tu sĩ đứng xếp hàng cũng không phải là quá gần, một hàng dài hai mươi trượng.
Cho dù là ở trong phường thị, nhưng mà các tu sĩ xa lạ cũng cảnh giác lẫn nhau, duy trì khoảng cách nhất định để đề phòng có người động tay động chân, đây cũng là hiện tượng bình thường.
Tu sĩ có tu vi thấp nhất trong hàng này cũng là Luyện Khí hậu kỳ, đa số đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tản ra luồng khí tức lớn mạnh khiến cho các tu sĩ đi ngang liên tục nhìn sang, không dám tùy tiện đến gần.
So sánh với các cửa hàng khác mở trên con phố này thì tu vi của các khách hàng tụm ba tụm bốn trước cửa cũng không đồng đều, quả thật đẳng cấp của hội đấu giá lần này cao hơn không chỉ một bậc.
Trước cổng tòa nhà bày một cái bàn dài, có một nữ nhân trung niên xinh đẹp và một đại hán râu quai nón ngồi ở đó.
Tu vi của hai người nọ lần lượt là Trúc Cơ trung kỳ và Trúc Cơ hậu kỳ, sau lưng còn có một hàng mười hai người tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đứng ngay ngắn thẳng tắp, bọn họ đều mặc linh giáp linh khải tiêu chuẩn.
Quá trình xác minh thân phận cũng không tính là chậm, hoặc là lấy thư mời ra, hoặc là xuất trình lệnh bài màu đen đại diện cho tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông, hoặc là dứt khoát lấy tiền hay vật chất có giá trị hai ngàn Linh Thạch ra, sau khi tiến hành xác minh sẽ cho qua, được mời vào một cách lịch sự.
Điều đáng nói chính là, người phụ trách kiểm tra thư mời và lệnh bài của Nguyên Dương Tông chính là nữ nhân trung niên xinh đẹp kia.
Khi có tu sĩ đưa lệnh bài ra thì nàng ta sẽ lấy ra một món pháp khí đặc biệt để xác minh xem lệnh bài thân phận của Nguyên Dương Tông là thật hay giả.
Lưu Ngọc suy đoán có lẽ nữ nhân này cũng là người của tông môn, nếu không thì nàng ta sẽ không sử dụng pháp khí của tông môn một cách tùy tiện ở bên ngoài.