Trì dã

Tô Trì Á trừng mắt với Trì Dã: "Đừng có quấy nhiễu tôi nữa!"
 
Đường đua lúc này gần như là cuộc tranh ngôi vô địch và á quân của nội bộ X-speed, Ngô Hựu Khải và Hàng Lỗi bám sát nhau, Phương Hiển đang giữ vị trí thứ ba, cách hai người kia hơn một trăm mét, còn Thạch Đầu bị dẫn trước nửa vòng.
 
"Cô nghĩ ai sẽ là quán quân?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Hàng Lỗi."
 
Tô Trì Á trả lời mà không cần suy nghĩ, giọng điệu chắc chắn đến mức Trì Dã nghĩ rằng cô đang nói lấy lệ.
 
Nhưng khi Tô Trì Á vừa dứt lời thì Hàng Lỗi vốn đang ở phía sau những người khác, đột nhiên phát huy sức mạnh của mình và vượt qua Ngô Hựu Khải bằng cách lái chéo trong khi ép xe vào khúc cua, bầu không khí ngoài sân lập tức trở nên sôi trào.
 
Lúc này, cục diện đã được định đoạt, Hàng Lỗi đã hoàn thành sứ mệnh giành chức vô địch, Ngô Hựu Khải kiêu ngạo giành vị trí thứ hai với cách biệt không đáng kể, Phương Hiển và Thạch Đầu lần lượt xếp thứ ba và thứ năm.
 
“Chị Trì Á.” Khi trận đấu kết thúc, Thạch Đầu giống như một con gà trống bại trận sau khi rời khỏi sân đấu: “Thật xin lỗi, em vẫn chưa giành được huy chương.”
 
"Phát huy ổn định đã là điều đáng mừng, các tay đua lần này thực sự rất mạnh, các cậu lọt vào top 5 đã không dễ dàng rồi."
 
"Trì Á nói đúng, mọi người đã làm rất tốt, khoảng thời gian này đã vất vả rồi." Sống lưng Hàn Phong thẳng tắp, chắp tay sau lưng đi xuống từ trên khán đài, trong mắt tràn đầy bong bóng màu hồng nhìn Trì Dã.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù kết quả của MFC lần này không tốt như trước nhưng cũng không có gì đáng tiếc. Xét từ thành tích hiện tại, việc giành được vị trí thứ hai trong bảng tổng sắp cũng không thành vấn đề. Đặc biệt là Trì Dã, người có thể được coi là MVP của ngày hôm nay, trong mắt Hàn Phong, Trì Dã không chỉ là nhà đầu tư của MFC, mà còn là một vị thần may mắn!
 
Lễ trao giải đã bắt đầu và cảnh Hàng Lỗi giơ cao chiếc cúp lọt vào tầm mắt của Thạch Đầu.
 
“Chị Trì Á, em không cam tâm.” Thạch Đầu ném mũ bảo hiểm xuống ghế, ánh mắt như bốc lửa: “Tên phản bội giúp người khác đoạt quán quân.”
 
Cậu tức giận vì Hàng Lỗi không tin họ và rời đi, thậm chí cũng không cho MFC bất kì cơ hội nào.
 
"Nếu muốn quán quân thì cậu có thể tự mình giành lấy nó, về sau tôi không muốn nghe cậu nói những lời ngây thơ này nữa."
 
Cuộc thi CSBK đã tạm kết thúc, mấy cậu nhóc đang lên kế hoạch đến các điểm du lịch xung quanh để thư giãn vào ngày hôm sau, Trì Dã có công việc khác ở thành phố Hồ nên đương nhiên không thể đi cùng. Nhưng ngay cả Tô Trì Á, người chưa bao giờ vắng mặt trong các hoạt động của nhóm, cũng có việc không thể tham gia, điều này khiến mọi người thất vọng.
 
"Ở thành phố Hồ thì có chuyện gì chứ? Chị Trì Á, chị không muốn tham gia bởi vì anh Trì không đến phải không?"
 
Kỳ Nguyên Tịch bĩu môi, ban đầu vốn không có nhiều người, bây giờ thậm chí còn không gom nổi một bàn chơi mạt chược.
 
Hàn Phong cười ha hả, đuôi mắt hằn nếp nhăn: "Trì Á không đi cũng không sao, anh đi với các em."
 
Vào cuối cuộc tranh tài, Hàn Phong đã liên tiếp gặp được hai nhà đầu tư bày tỏ ý định đầu tư của họ, hiện anh đang có tâm trạng khá tốt.
 
“Vậy cũng chỉ có ba người chúng ta đi.” Kỳ Nguyên Tịch lẩm bẩm, lui về phía sau.
 
Tô Trì Á thực sự có việc phải làm, một tháng trước, cô biết được tin nhà văn Lý Dư sắp tổ chức buổi ký tặng sách ở Thành phố Hồ ở trên mạng. Thích Lý Dư lâu như vậy, cuối cùng cũng có được cơ hội gặp gỡ, cô đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
 
Không giải thích nhiều với các thành viên khác trong đội, cô bịa bừa một lý do. Sáng sớm hôm sau, cũng chỉ có một mình cô đến hiện trường sự kiện ký tặng.
 
Lý Dư không hổ danh là nhân vật hàng đầu trong giới văn học đương đại, còn một tiếng nữa mới bắt đầu sự kiện mà ngoài cửa đã xếp thành hàng dài. Tô Trì Á đứng ở cuối hàng, có ít nhất bốn năm trăm người xếp hàng phía trước. Thiếu niên trước kia giờ đây đã có bầu trời của chính mình, Tô Trì Á vừa cảm khái vừa hãnh diện, chợt cảm thấy bãi bể nương dâu.
 
"Lý Dư đến rồi!"
 
Tiếng hét đột nhiên vang lên, nhìn theo đám người huyên náo, đám đông vây lấy nhà văn trẻ tuổi Lý Dư tiến vào hội trường, người đàn ông dáng cao gầy, bịt khẩu trang màu đen. Khoảng cách quá xa, Tô Trì Á chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng nhưng tư thế đi đường của đối phương lại cho cô một cảm giác quen thuộc khó tả.
 
Những người hâm mộ vây kín Lý Dư, họ nhảy cẫng lên. Sau khi quan sát một lúc lâu thì tất cả những gì cô thấy được là vô số cái đầu, Tô Trì Á dứt khoát từ bỏ, cúi đầu đứng trong hàng, bị ép như nhân bánh.
 
Chờ mãi cũng chán, fans đứng thành các nhóm nhỏ, tán gẫu:
 
"Tôi thích anh Lý đã nhiều năm, là một fan thâm niên, đến giờ vẫn không biết dáng vẻ của anh ấy, quá là thất bại."
 
"Tôi thì thấy ngược lại như thế này cũng rất tốt, đeo khẩu trang có vẻ ‘thoát tục’ thần bí, hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của tôi."
 
Không giống như những tác giả nổi tiếng khác, Lý Dư rất coi trọng quyền riêng tư, anh không bao giờ chấp nhận phỏng vấn, không có tài khoản trên Weibo hay tài khoản tuyên truyền khác. Hàng năm, mỗi lần đi ký tặng, đều sẽ mang khẩu trang màu đen có thể che kín nhất có thể. Trong những năm đầu tiên, có người cố ý đăng bài về vẻ ngoài của Lý Dư nhưng anh ấy đã bị fans phản đối kịch liệt, dù sao anh ấy cũng không phải là một ngôi sao, vì vậy nó dần biến mất.
 
Bắt đầu bằng tài hoa và kết thúc bằng nhân phẩm. Tô Trì Á cảm thấy đây chính là lí do cô thích Lý Dư, cô thích Lý Dư không chỉ vì ‘Nếu như chúng ta chưa từng cố gắng’, mà còn vì những nguyên tắc làm việc khiêm tốn của đối phương. Đối với Tô Trì Á, bề ngoài của Lý Dư cũng chỉ là dệt gấm thêu hoa mà thôi.
 
Đoàn người chậm rãi tiến lên phía trước, không biết qua bao lâu, Tô Trì Á cuối cùng cũng bước vào khu vực của sự kiện ký tặng.
 
“Người trước mặt là quản lý của Lý Dư phải không?” Vừa vào hội trường, hai cô gái đứng trước mặt Tô Trì Á thích thú nhìn xung quanh: “Cô ấy trông xinh quá, trên mạng nói rằng cô ấy và Đại Đại là một cặp đôi, có phải là thật không?”
 
"Không có lửa làm sao có khói, tôi cảm thấy khả năng cao là thật." Cô gái bên cạnh nghiêm túc gật đầu: “Nhưng Quý Phi Na không chỉ xinh đẹp mà còn có năng lực, miễn cưỡng xứng với Đại Đại."
 
Ai?
 
Quý Phi Na?
 
Tô Trì Á giật mình, cảm giác quen thuộc vốn bị cô bỏ qua như một tia sét giáng xuống bất thình lình. Cô nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, vòng sang một bên, dáng vẻ Lý Dư dần hiện rõ, tóc vuốt dựng, mày kiếm, mắt cụp…
 
Lý Dư, Trì Dã.
 
Trì Dã, Lý Dư.
 
Hai cái tên cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, như thể muốn nuốt chửng lý trí của cô vậy.
 
"Này, sao cô lại chen hàng?" Mãi cho đến khi người hâm mộ sách bên cạnh túm lấy Tô Trì Á, cô gái mới như bừng tỉnh, quay người bỏ chạy như thể vừa phát hiện ra một bí mật long trời lở đất.
 
Sự ồn ào thu hút sự chú ý của phía trước, Trì Dã dừng bút, cau mày ngước mắt lên, trước mắt là hàng dài fans đang chờ.
 
Tsk, tay đau quá.
 
Trên trời, trăng sáng vằng vặc, mấy ngày liền, ban ngày âm u, ban đêm lại quang đãng, vài ngôi sao không biết tên đặc biệt loá mắt. Chiếc điện thoại trên bàn cuối cùng cũng sập nguồn sau khi đổ chuông một lúc lâu, màn hình hoàn toàn đen kịt.
 
Tô Trì Á nhìn điện thoại thở dài, không nhìn cô cũng biết người gọi là ai nhưng đầu óc cô rối bời, không có can đảm đối mặt với Trì Dã.
 
Khi cô biết Trì Dã và Lý Dư là một người, cô bối rối nhiều hơn là kinh ngạc, cảm thấy vô cùng không chân thật. Biểu hiện của Trì Dã những ngày này thậm chí khiến cô quên mất hợp đồng khi đầu tư của người đàn ông này, quên đi rằng công việc chính ban đầu của anh không phải là một tay đua.
 
Cô còn thổ lộ niềm yêu thích của mình với Lý Dư trước mặt người đó, sợ là trong lòng anh đã sớm nở hoa rồi. 
 
Nghĩ đến đây, Tô Trì Á càng thêm phẫn uất, cho rằng Trì Dã nhất định vô cùng xấu xa, thế mà giấu cô cho đến tận bây giờ.
 
Không có tiếng chuông chói tai, căn phòng mới an tĩnh được một lúc, sau đó lại có tiếng gõ cửa. Tô Trì Á đang khó chịu, cô trùm chăn kín đầu không muốn để ý.
 
Không thể liên lạc với Tô Trì Á suốt một ngày, Trì Dã lo lắng, vội vã trở về khách sạn sau buổi ký tặng. Lúc này đã là mười một giờ, trời tối om, trong phòng hoàn toàn im lặng, Trì Dã không khỏi nhíu mày.
 
"Anh Trì, anh mới về à?"
 
Kỳ Nguyên Tịch và Thạch Đầu ra ngoài chơi, vừa trở về khách sạn thì đụng phải Trì Dã đang đứng trước cửa phòng Tô Trì Á.
 
"Hôm nay các chú đã liên lạc với Tô Trì Á chưa?"
 
"Không ạ." Ý thức được hình như có gì đó không đúng, Thạch Đầu nghiêm túc nói: "Chị ấy chưa về ạ? Để em gọi điện thoại."
 
"Tắt máy rồi."
 
Trì Dã cảm thấy bồn chồn.
 
Ngoài MFC ra, Tô Trì Á hầu như không có bạn bè nào khác, hôm nay đi ra ngoài một mình đã có chút kỳ lạ, bây giờ lại không thể liên lạc được. Kể từ khi biết rằng Kay sẽ không thể đua được nữa, ngoại trừ lần khóc lớn kia, Tô Trì Á chưa bao giờ đề cập đến việc này nhưng Trì Dã biết rằng điều đó giống như một cái gai trong lòng Tô Trì Á. MFC đã từng sa sút, bây giờ đang dần đi đúng hướng, cô ấy sẽ không…
 
Rõ ràng Trì Dã không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, sắc mặt của Thạch Đầu cũng thay đổi khi nghe những lời này: "Nguyên Tịch, cậu đi báo với anh Phong đi, tôi sẽ đi ra ngoài tìm với anh Trì, nếu cần thiết, chúng ta phải gọi cảnh sát."
 
Tô Trì Á ở trong phòng, càng nghe càng cứng họng, lạnh lùng mở cửa ra: "Các cậu mở cuộc họp trước cửa phòng tôi à?"
 
Thấy cô gái bình an đứng trước mặt mình, khuôn mặt không biết vì nóng nảy hay tức giận của anh hơi ửng hồng, Trì Dã vừa yên tâm vừa bực mình: “Rõ ràng cô ở khách sạn, sao cả ngày không nghe điện thoại?”
 
“Hết pin.” Hiện tại nói chuyện với Trì Dã, Tô Trì tức khắc cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Không có việc gì thì trở về phòng đi, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi người khác.”
 
Tô Trì Á nói xong, lập tức đóng cửa lại, Trì Dã lanh lẹ dùng chân chặn lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
 
"Tôi mệt." Tô Trì Á liếc qua, không dám nhìn thẳng vào đối phương.
 
"Năm phút thôi."
 
Thạch Đầu ho nhẹ: "Chị Trì Á, Nguyên Tịch và em về phòng trước đây, ờm... chúc ngủ ngon."
 
Nói xong, cậu ấy kéo Kỳ Nguyên Tịch về phía căn phòng cuối dãy.
 
Bước vào phòng, Kỳ Nguyên Tịch lo lắng: "Thạch Đầu, cậu có nghĩ chị Trì Á vẫn chưa hồi phục sau cuộc đua GP không? Tôi thấy hành vi gần đây của chị ấy thậm chí còn kỳ quái hơn cả lúc chị ấy vừa mới xảy ra chuyện."
 
"Cậu có thấy người phụ nữ nào có chỉ số IQ bình thường khi yêu chưa."
 
"Yêu?" Kỳ Nguyên Tịch ngồi khoanh chân trên giường, tiện tay ôm gối vào lòng: “Ý của cậu là yêu anh Trì? Không phải cậu nói chỉ là giả bộ..."
 
Mặc dù họ luôn đùa giỡn với nhau nhưng không ai coi mối quan hệ giữa Trì Dã và Tô Trì Á là thật.
 
"Cậu có thực sự tin rằng họ là giả không? Thật giả lẫn lộn, đến tột cùng tin tức là giả, giả bộ là thật, hay tin tức là thật, giả bộ là giả, tôi thấy, thật sự rất khó nói." Thạch Đầu khoanh chân: “Nói với nhóc con như cậu, nói cậu cũng không hiểu."
 
“Ra vẻ bí ẩn.” Kỳ Nguyên Tịch bĩu môi: “Chị Trì Á rất tốt, tôi hy vọng chị ấy có thể tìm được hạnh phúc.”
 
Đây là sự thật.
 
Trong hành lang của khách sạn, cục diện giữa Tô Trì Á và Trì Dã vẫn đang bế tắc.
 
Người khác đã rời đi, không khí trở nên căng thẳng. Tô Trì Á cúi đầu, cô vừa tắm xong nên tóc còn ướt, những giọt nước thấm vào cổ áo màu xám, dọc theo cổ rồi biến mất.
 
"Có lời gì muốn nói thì nói tại cửa luôn đi, đã muộn rồi nên tôi không cho anh vào đâu."
 
Thái độ hờ hững của cô khiến Trì Dã cảm thấy có chút không bình thường, muốn hỏi cũng không hỏi được nên đưa túi xách trong tay cho cô gái: "Cho cô."
 
Tô Trì Á lấy đồ ra, hóa ra là một tập sách do Lý Dư xuất bản, mỗi cuốn đều có chữ ký.
 
Nắm chặt túi, cô gái nhướng mày: "Không phải anh không biết Lý Dư sao?"
 
“Tìm người xin chữ ký là chuyện nhỏ.” Trì Dã ưỡn ngực, thu lại vẻ đắc ý vừa rồi.
 
Anh vẫn nói dối.
 
Khóe miệng Tô Trì Á mím chặt, cô ném thẳng chiếc túi vào trong ngực Trì Dã: "Không, cảm ơn, tôi thoát fan rồi."
 
“Thoát fan?” Vẻ mặt Trì Dã dần trở nên khó coi, dường như bị shock nặng.
 
"Ừm, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta cũng bình thường."
 
"Bình thường? Bình thường chỗ nào?" Vẻ lãnh đạm vừa rồi của Trì Dã hoàn toàn mất đi, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi. Rối rắm trong lòng Tô Trì Á đột nhiên biến mất, không biết nhóm fans sáng hôm nay vốn chỉ biết đến bộ dạng lạnh lùng của anh, khi nhìn thấy dáng vẻ này thì có cảm giác gì.
 
Tô Trì Á nhún vai, không trả lời câu hỏi của người đàn ông, chỉ nói: “Nếu không có chuyện nữa thì tôi đi ngủ đây.”
 
Lần này, Trì Dã không kịp ngăn cản cô, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt anh.
 
Trì Dã: "..."
 
Nói không thích là không thích luôn, phụ nữ giỏi thay đổi như vậy sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui