Bởi vì chuyện ở rạp chiếu phim đã khiến cho Phùng Quân Đồng cảm thấy ở phòng ngủ một giấc vẫn hơn, ít nhất là anh không vào được phòng nữ, hơn nữa xét hai ngày gần đây, hẳn là anh sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Nhưng cô lại một lần nữa coi thường năng lực của Cố Văn Khâm.
Chiều thứ năm có một trận bóng rổ ở sân vận động, nhờ có Lục Dận gọi điện nhắc nhở, cô mới đúng giờ xuất hiện ở khán phòng sân vận động.
Đậu Mân Vũ xuất hiện ở đây, điều này nằm trong dự đoán của Phùng Quân Đồng nhưng quan trọng là Cố Văn Khâm cũng có mặt.
Hiển nhiên không phải là anh muốn xem trận đấu nên mới xuất hiện ở đây, Phùng Quân Đồng buồn bực quay đầu qua hướng khác, chỉ có thể làm như không phát hiện ra anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đàn chị ơi! Cậu tới rồi!”
Đậu Mân Vũ chạy về phía cô, theo sau còn có anh họ của cô ta, cô ta tưởng Phùng Quân Đồng không phát hiện nên còn cố tình nắm tay Cố Văn Khâm giới thiệu với cô: “Đàn chị, đây là anh họ của tôi, lần trước có ăn cơm cùng nhau đó, chắc cậu còn nhớ nhỉ?”
Phùng Quân Đồng nhếch miệng cười nhẹ không lộ răng.
Xem ra cứ luôn trốn tránh anh cũng không phải cách giải quyết vấn đề, cô vẫn nên nói chuyện rõ ràng với anh thì hơn.
Đậu Mân Vũ không biết khúc mắc giữa hai người bọn họ nên đã đẩy Cố Văn Khâm ngồi bên cạnh Phùng Quân Đồng, còn cười khúc khích nói: “Anh họ tôi muốn biết thêm về trường mình, nhưng tôi vừa mới nhập học thôi nên không rành lắm, đành nhờ đàn chị giải thích giúp tôi nữa.”
Phùng Quân Đồng thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi bất lực.”
Cả ngày cô đều tập nhảy nên cũng không rành lắm.
“Vậy có thể tâm sự chuyện khác nhỉ, vũ đạo, đúng rồi, gần đây anh họ tôi khá quan tâm tới vũ đạo đó, hai người tán gẫu vấn đề này đi.”
Rồi sau đó, cô ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, hào hứng quan sát sân bóng, không thèm quan tâm tới Cố Văn Khâm nữa.
Phùng Quân Đồng nhìn không chớp mắt nhưng vẫn không thể ngăn nổi ánh mắt như rực cháy kia đang nhìn chằm chằm mình, cô nắm chặt tay lại thành quyền cảnh cáo, nhưng người kia vẫn không bớt lại chút nào.
Phùng Quân Đồng không nhịn được nữa bèn quay đầu lại trừng anh.
Nhìn đủ chưa đó.
Cố Văn Khâm buồn cười nói: “Cuối cùng cũng phản ứng tôi rồi nhỉ?”
“Không có.”
Cô đứng dậy đi đến chỗ lan can.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trận đấu sắp bắt đầu rồi, Lục Dận đã thay đồ xong chạy lại chỗ cô, cậu ấy đứng dưới lan can cười híp mắt nói: “Đàn chị, chị tới rồi!”
Phùng Quân Đồng mỉm cười cổ vũ: “Cố gắng thi đấu nhé.”
“Tất nhiên rồi, có chị ở đây mà!”
Lục Dận ngượng ngùng, mím môi hỏi côi: “Lát nữa, khi em ghi bàn chị có thể vỗ tay hoan hô em không?”
“Được.”
Cô đồng ý không chút do dự như cố tình cho người đằng sau xem.
“Đàn chị , chị thật tốt, kết thúc trận đấu để em mời chị ăn cơm.”
“Ừ.”
Lục Dận vẫy tay rồi quay về lại hàng ngũ, thấy nụ cười tươi tắn của cậu ấy, đồng đội vừa vỗ lưng hắn vừa nhìn về phía Phùng Quân Đồng.
Tình cảm thiếu niên tựa như ánh mặt trời chói chang ngày hè, thẳng thắn mà nồng nhiệt.
Đậu Mân Vũ đằng sau đau đầu, cười còn khó coi hơn khóc, cô ta bước lên hỏi thử: “Đàn chị, cậu xinh đẹp như vậy, chắc là không thích tình chị em đâu nhỉ?”
Phùng Quân Đồng nhíu mày, đáp: “Việc này thì liên quan gì đến hai người?”
“Vậy thôi... Cậu trông như một cô gái độc lập kiên cường, mà đám con trai đó dính người lắm, cậu không chịu nổi đâu, đúng đó.”
Đậu Mân Vũ vội vàng bịa lung tung một đống rồi gật đầu thật mạnh, hy vọng có thể dùng lời nói để thuyết phục cô.
Phùng Quân Đồng nhịn cười, bỗng muốn đùa cô ta bèn tỏ vẻ chân thành đáp lời: “Tôi không nghĩ như vậy, bọn con trai dính cậu chứng minh rằng cậu ấy thích cậu, hơn nữa, mấy bạn nam nhỏ tuổi cực kỳ ngây thơ, lòng muốn gì đều đoán được hết.”
“Tuổi tác chưa bao giờ là chướng ngại tình yêu cả, chỉ cần thấu hiểu lẫn nhau thì dẫu người kia nhỏ tuổi hơn tôi thì có sao đâu.”
Tóm lại là cô không bài xích tình chị em.
Nghe Phùng Quân Đồng nói vậy, Đậu Mân Vũ cứng miệng không phản bác được.
Trời sắp sụp rồi.
Bởi vì đang tán gẫu nên hai cô gái dùng âm lượng như bình thường, Cố Văn Khâm ngồi sau, bình tĩnh bóp nổ cây gậy bơm hơi mà Đậu Mân Vũ cầm đến.
Tiếng nổ ấy khiến cả hai cô gái quay đều lại, Đậu Mân Vũ thấy cảnh đó mà tức giãy đành đạch, nói: “Anh có ý gì đó!”
Đây là đồ mà cô ta cố ý mua để cổ vũ cho Lục Dận.
Cố Văn Khâm phủi sạch tay, mặt không chút gợn sóng nói: “Bất cẩn chút.”
“...”
Đậu Mân Vũ tức chết mất.
...
Trận đấu kết thúc sau bốn mươi phút, tiếng còi vừa vang lên là Lục Dận liền chạy về phía các cô, víu vào lan can kích động hỏi Phùng Quân Đồng: “Em có ghi vài bàn đó, đàn chị có thấy không!”
“Ừ.”
Tay cô đã vỗ đến tê rần chỉ để tỏ thái độ cho cậu ấy thấy.
Phùng Quân Đồng xách túi đứng lên, nói: “Nếu trận đấu đã xong thì chị đi trước.”
“Khoan đi đã chị, đi ăn với em đi, tất cả mọi người đều muốn làm quen chị đó.”
Cậu ấy cười một cách khờ khạo, trên mặt vương mồ hôi còn chưa khô.
Không có đứa con trai nào không thích người đẹp, đồng đội phía sau còn phất tay phụ họa cho cậu ấy: “Hôm nay cậu ấy như được tiêm máu gà ấy, đàn chị thương xót đi với cậu ấy đi!”
“Đúng đó đúng đó! Đi đi đàn chị.”
Những gương mặt hồn nhiên tươi cười mời cô.
“Nhưng...”
Phùng Quân Đồng lộ ra vẻ do dự, đồng thời cảm thấy hơi xấu hổ về những gì chiều nay mình làm.
“Cô ấy có hẹn rồi.”
Cố Văn Khâm bước lên trước, đứng bên cạnh chặn cô lại.
“Có hẹn rồi à?”
Lục Dận nghi ngờ, Phùng Quân Đồng cũng rất khó hiểu.
Cô có hẹn khi nào chứ?
Cố Văn Khâm nghiêng đầu, hợp tình hợp lý nói: “Tôi bị cảm rồi, em đi mua thuốc với tôi đi.”
Phùng Quân Đồng lặng thinh, nhớ lại hôm đi xem phim anh cởi áo đắp cho cô.
Lò sưởi có đủ nhiệt nên chắc là không đến mức cảm lạnh đâu nhỉ?
Lục Dận đứng cạnh không muốn Phùng Quân Đồng rời đi nên đề nghị: “Để cho Đậu Mân Vũ đi với anh họ cô ta đi, hai người là người thân nên chăm sóc nhau là đúng rồi.”
“Đậu Mân Vũ muốn đi ăn với các cậu.”
Cố Văn Khâm nói, Đậu Mân Vũ phản ứng cực nhanh, gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy, phiền đàn chị giúp đỡ anh họ tôi một chút, anh họ không chỉ bị cảm mà còn phát sốt nữa, đàn chị chăm sóc anh họ giúp tôi nhé! Xin luôn đó!”
Trong chốc lát, cả ba ánh mắt đều nhìn về phía Phùng Quân Đồng.
“Tôi...”
Phùng Quân Đồng định nói gì đó nhưng Cố Văn Khâm chặn lại lời cô: “Vì em nên tôi mới bị cảm, em phải chịu trách nhiệm.”
“Đâu phải tôi bảo anh cởi.”
Phùng Quân Đồng trừng mắt nhìn anh, giọng điệu ảo não nói.
Cố Văn Khâm mỉm cười vừa lòng: “Ừ, là tôi cam tâm tình nguyện cởi cho em.”
“...”
Càng nói càng đen, cô bèn xoay người sang chỗ khác, tức giận không nói nên lời.
Đậu Mân Vũ và Lục Dận ngơ ngác: “Các người đang nói gì đó, cái gì mà cởi với không cởi...”
“Không có gì, em đi ăn với bọn họ đi.”
Cố Văn Khâm chốt lại một câu.
Lục Dận còn chưa từ bỏ ý định bèn tỏ vẻ đáng thương hỏi cô: “Đàn chị, chị không đi thật sao?”
Phùng Quân Đồng đưa lưng về phía cậu ấy, sắt đá nói: “Thật xin lỗi.”
Cách giải quyết vấn đề có rất nhiều, nhưng không thể kéo một người vô tội liên lụy vào.
Lục Dận nghe được lời từ chối của cô, thất vọng cúi đầu xuống nói: “Thôi vậy, đàn chị cẩn thật chút nhé, đừng để bị lây bệnh đó, còn anh họ của cậu cũng thật là, sau khi khỏi bệnh phải tăng cường rèn luyện thân thể đi, mùa đông vừa tới đã bị cảm sốt, thể chất quá tệ rồi.”
Khóe miệng Cố Văn Khâm cứng đờ, làm như không nghe thấy mà kéo Phùng Quân Đồng đi: “Đi thôi.”
Phùng Quân Đồng đút tay vào túi áo rồi xoay người đi trước mở đường.
Xe của anh đậu ngay bên ngoài sân vận động.
Đến khi cả hai đã an vị vào ghế lái và ghế phụ, Cố Văn Khâm ngỏ lời: “Đi uống trà chiều trước nhé?”
Phùng Quân Đồng liếc mắt nhìn anh: “Không phải anh muốn đi mua thuốc cảm à?”
Cố Văn Khâm che miệng ho khan, nói: “Vậy đi mua thuốc trước, đầu tôi hơi choáng, hay là em lái xe được không?”
Anh đỡ trán, trông dáng vẻ như phát sốt mà váng đầu.
Phùng Quân Đồng nghiêng đầu quan sát anh, cô đẩy cửa xuống xe, rồi đi vòng qua bên chỗ ghế lái mở cửa ra, anh ngẩng người hai giây rồi yên lặng nhường chỗ.
Hai người thay đổi vị trí, cô khởi động ô tô nói: “Tôi không quen tay đâu.”
Anh lười nhác ngã người vào ghế, không thèm để tâm nói: “Không sao, em mở máy đi.”
“Là anh nói đấy nhé.”
Có tai nạn thì cũng đừng bắt cô bồi thường.
Kể từ khi có bằng lái đến giờ cô đã không đụng vào xe, lúc ở trường còn có thể lái chậm rì rì, nhưng sau khi ra khỏi khuôn viên trường cô không kìm chế được mà nhấn ga như thể muốn trút giận.
Cố Văn Khâm nhận được một cuộc gọi, tâm trạng anh đang không tệ nên thuận tay bắt máy, nghe đầu dây bên kia luyên thuyên gì đó cả buổi rồi ném cho đối phương hai chữ: “Không đi.”
“Không có thời gian.”
Anh nhìn vào người đang lái xe, cúp máy rồi ném điện thoại vào trong ngăn kéo.
“Anh có việc à?”
Trong lúc tập trung lái xe cô vẫn bớt chút thời gian hỏi anh một câu rồi vội vàng quan sát tình hình giao thông.
“Ừ, bọn Uông Thành Dương gọi điện tới.”
“Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Anh bình thản nói, đúng lúc đến ngã tư đèn đỏ.
Phùng Quân Đồng dừng xe lại, lặng im không nói lời nào như không nghe gì cả.
“Tối nay ăn bữa cơm được không?”
Cả hai không có khả năng.
Cô muốn nhắc nhở anh nhưng lời đến miệng lại đổi thành: “Để sau nói.”
Cô không nói thẳng ra lời từ chối nên Cố Văn Khâm coi như cô đã đồng ý, nhướng mày, làm như thuận miệng hỏi cô rằng: “Còn em thì sao? Khi nào sinh nhật em.”
“Mùa hè, qua rồi.”
“Nói vậy thì em hơn tháng tôi rồi.”
Hai người bọn họ sinh cùng năm.
“Ừ.”
Phùng Quân Đồng có chút buồn lòng, anh còn cố tình nhấn mạnh: “Tôi nhỏ hơn em.”
“Làm sao? Cần tôi gọi anh là em trai không?”
Cô đã quên mất những gì cô vừa nói rồi.
Cố Văn Khâm nhíu mày, từ chối phát biểu.
Tâm trạng Phùng Quân Đồng càng thêm phiền.
Xe đậu trước cửa nhà thuốc, cô xuống xe bước vào mua thuốc cảm và thuốc hạ sốt, đưa cho anh xong thì đứng ở ven đường không lên xe.
Cô không ngốc, đi chung với nhau một đoạn đường, người kia có cảm hay không cô vẫn có thể nhận ra.
“Tôi đi đây, anh vốn không bị cảm.”
“Không phải còn ăn cơm với nhau nữa à?”
Hai người đồng thanh, bốn mắt nhìn nhau.
Mắt đối mắt chỉ một giây, Phùng Quân Đồng ngẩng đầu, bầu trời âm u mưa nhỏ lất phất, dự báo thời tiết nói đêm nay có tuyết rơi.
Tuyết rơi là sinh nhật anh.
Cô thu hồi ánh mắt, mặt không chút biểu tình đi đến chỗ cửa xe nói: “Đổi vị trí.”
Cố Văn Khâm không có ý kiến gì, xuống xe đổi lại ghế lái.
“Từ sau hôm nay anh không cần tìm tôi nữa.”
Phùng Quân Đồng ngồi vào trong xe rồi nói.
Cố Văn Khâm cứng rắn nói: “Chuyện ngày mai để mai nói sau.”
Cô im lặng vài giây, hết cách nói: “Vậy tùy anh.”
Dù sao thì cô cũng không thể gặp lại anh.
Mỗi lần gặp anh, tâm trạng của cô đều sẽ vô cùng sa sút, như nghẹt thở trong khoảng thời gian dài.
Anh không biết cái gì cả mà cô cũng không định nói cho anh biết.
“Anh muốn ăn gì?”
Cô hỏi anh, anh hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”
“Nay là sinh nhật anh.”
Cô lạnh nhạt nhấn mạnh, đây có thể là lần cuối cô buông thả bản thân.
Cố Văn Khâm nhíu mày nói: “Vậy tôi muốn ăn cái gì cũng được à?”
Còn biết tranh thủ đấy.
Phùng Quân Đồng quay đầu sang chỗ khác, mất kiên nhẫn nói: “Đừng quá đáng là được.”
“Đi thôi.”
Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa siêu thị, anh liếc mắt ra hiệu: “Xuống xe đợi tôi, tôi đi đậu xe đã.”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại: “Anh có ý gì đó?”
Ở siêu thị có tầng bán đồ ăn nhanh, sinh nhật mà anh định đến đây ăn đồ ăn nhanh à?
Anh thảnh thơi lạnh nhạt nói: “Mua đồ về nhà nấu ăn.”
Tất nhiên là không phải đến nhà cô, phản ứng đầu tiên của Phùng Quân Đồng là từ chối: “Tôi sẽ không xào rau.”
“Tôi làm.”
“Anh hả?”
Phùng Quân Đồng nghi ngờ quan sát anh, trong mắt không thiếu sự bất ngờ.
Anh nhận lấy ánh mắt của cô, hỏi lại: “Tôi không thể xuống bếp được à?”
“Tùy anh đó.”
Cô đẩy cửa bước xuống xe.