Vô Địch Thiên Đế FULL


Tịnh hóa bốn loại bản nguyên pháp tắc còn lại, Diệp Phàm thu hồi đi pháp tắc bản nguyên.

 
Lúc này Pháp Tướng của Bắc Vô Song đã triệt để xảy ra thay đổi, nguyên bản cự nhân bằng nước to lớn biến thành cự nhân hàn băng, mà ở sau lưng cự nhân, khí tượng thiên địa vậy mà phát sinh cải biến mạnh mẽ.

 
Vô tận gió tuyết phiêu linh, bông trắng chìm nổi trên đại địa.

 
Nơi đây vốn là sông băng, Diệp Phàm lại không có cách nào thông qua cảnh vật chung quanh phán đoán Vạn Cổ Hàn SƯơng có uy năng bực nào.

 
Nhưng loại rét lạnh thấu xương này, không hổ là Pháp Tướng được ghi tên trên Hỗn Độn Bảng.

 
Ba mươi sáu, Vạn Cổ Hàn Sương… Rất mạnh!!
 
Diệp Phàm âm thầm nỉ non, mặc dù hắn có được Chúng Sinh Pháp Tướng, nhưng không thể không thừa nhận, bất kỳ một Pháp Tướng nào có thể tiến vào Pháp Tướng Hỗn Độn Bảng thì đều rất cường hoành, đều đủ để cho người tu hành có chiến lực vô địch cùng giai.

 
Chậm rãi mở ra hai mắt, trong mắt Bắc Vô Song tràn đầy kích động, lúc này hắn nhảy một cái đến bên người Diệp Phàm, hai đầu đối quỳ xuống đất:
 
- Đa tạ sư tôn!
 
- Đứng dậy đi, ngươi là đệ tử của Diệp Phàm ta, há có thể tùy tiện quỳ xuống.

 
DIệp Phàm vung tay phải lên, kéo Bắc Vô Song đứng dậy.

 
Hai mắt Bắc Vô Song tràn đầy màu hồng, chăm chú nhìn xem Diệp Phàm:
 
- Bắc Vô Song ta không lạy trời, không quỳ đất, chỉ lạy sư tôn phụ mẫu.

 
- Quỳ người, Vô Song cam tâm tình nguyện.

 
- Vô Song, ngươi có được ngày hôm nay, chính là do đạo tâm của ngươi kiên cố, vi sư đối với người rất là hài lòng.

 

- Chỉ tiếc, tiểu sư muội của ngươi chết trong hạo kiếp Thiên Thương, bằng không… Ài…
 
Diệp Phàm vừa nói xong, trong lòng không khỏi hiện lên dung mạo Lục Khuynh Dao, năm đó lần đầu tiên hắn gặp gỡ Lục Khuynh Dao, lúc đó nàng chỉ mới là thiếu nữ tám tuổi, cho tới này, Diệp Phàm đều xem nàng như nữ nhi của mình.

 
Bất tri bất giác, mình đã bốn nghìn tuổi, đặt ở phàm gian, chắc hắn cũng là lão quái vật.

 
Có lẽ, hắn cũng nên cân nhắc sinh hạ hài tử của mình.

 
Đợi lần này trở về, hắn sẽ sinh hạ hài nhi với Nhứ Ngưng.

 
- Nếu không có sư tôn, sao có Vô Song ngày hôm nay.

 
Bắc Vô Song nghe vậy lắc đầu nói:
 
- Khuynh Dao sư muội chết, sư tôn không cần tự trách, đối mặt với bậc cường địch như Hạo Thiên, mỗi người chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết đi.

 
- Muốn trách, thì trách ta vô năng, ta không thể bảo vệ tốt sư muội.

 
- Vô Song, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
 
Diệp Phàm thở dài một hơi, hai tay chắp sau lưng, nói khẽ.

 
- Khi tu hành, làm gì có thể cảm giác được tuế nguyệt đang trôi qua, năm nay có lẽ cũng hơn ba nghìn tuổi rồi ạ.

 
- Hơn ba nghìn tuổi… Năm đó ở phàm giới, ngươi có từng nghĩ sẽ có lúc tuổi tác đạt tới bậc này?
 
- Tuổi thọ phàm nhân bình thường không đến một trăm năm, khi đó, muốn tu hành chính là vì trường sinh, bây giờ ba ngàn năm thương hải tang điền, lại một đường bôn ba, có khi cũng sẽ cảm thán, còn người cả đời rốt cuộc là vì cái gì.

 
- Bây giờ ta đã bước vào Sơ Thiên Đế, thế nhưng nếu nói là vô tận, phía trên Sơ Thiên Đế còn có Thương Thiên Đế, còn có Nguyên Thiên Đế.

 

- Người mạnh nhất còn có Vô Địch Thiên Đế, như vậy, siêu việt Vô Địch Thiên Đế, phải chăng còn có cảnh giới mới chăng?
 
- Đây là một tuần hoàn, tuần hoàn vô hạn.

 
Bắc Vô Song rất có cảm xúc.

 
- Đúng vậy a, tuần hoàn vô hạn, năm đó at ở Thiên Vũ Đại Lục, đã thề với trời cao sẽ trở thành đỉnh cấp, nhưng khi ta đặt chân đến đỉnh của Thiên Vũ, ta lại phi thăng đến Tiên Giới, một lần nữa từ thung lũng đến đỉnh phong.

 
- Tiếp theo là Thiên Thương Giới, mà bây giờ, là Hỗn Độn Đại Thế Giới.

 
- Kỳ thật vi sư chưa bao giờ nghĩ đến vòng tuần hoàn vô tận này rốt cuộc là vì sao.

 
- Nửa đời phiêu linh, ta chứng kiến quá nhiên tông môn hưng suy, cũng nhìn qua sinh tử của quá nhiều người.

 
- Ta đã thấy tuyệt thế yêu nghiệt vẫn lạc, cũng gặp được người có tư chất thấp chết không cam lòng.

 
- Chúng ta giữa thiên địa, chỉ là giọt nước trong biển cả.

 
Diệp Phàm chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt nhìn về bầu trời phía xa xôi, ở đó, phảng phất có vô số thân ảnh lấp lóe.

 
Lúc này Diệp Linh Lung, Dương viện trưởng của Thiên Phủ, yêu nghiệt Thiên Vũ Sở Phong Vân, Âu Dương Tu, còn có Học Phủ Chí Tôn, còn có Hàn Thiên Trảm, còn có Huyết Chủ, còn có Thái Thượng Vân Thư, Lạc Tiểu Hi, Mộng Vũ…
 
Rất nhiều, rất nhiều…
 
Ngơ ngơ ngác ngác ba ngàn năm, hôm nay quay đầu, hắn đã mất đi rất rất nhiều.

 
Nếu trong tương lai, hắn chết đi, vậy hắn ở trong thế giới này lưu lại thứ gì đây?
 
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến thế giới sau khi hắn chết đi, hắn cũng chưa từng nghĩ tới để lại cái gì ở Diệp gia.


 
- Vô Song, ngươi không nghĩ đến để lại truyền thừa cho Bắc gia sao?
 
Diệp Phàm nhìn xem Bắc Vô Song nhẹ giọng hỏi.

 
- Để lại truyền thừa?
 
- Đúng, truyền thừa huyết mạch.

 
- Sư tôn, một người ta quen, hơn nữa, ta cũng chưa từng gặp được nữ tử mà ta ngưỡng mộ trong lòng…
 
- Ngươi không buông được Khuynh Dao đúng không?
 
- Sư tôn, ta…
 
- Môn chủ Cổ Dao Môn, ngươi kia gọi là Hoa Khinh Dao, tên của nàng có cùng một kiểu với Khuynh Dao, hơn nữa, đối với ngươi khá là cảm mến.

 
Lần này trở về, có lẽ ngươi có thể xem xét nàng.

 
- Vô Song, con đường tương lai của chúng ta rất khó đi, nhưng ta sẽ chế tạo Bắc Canrht hành quốc độ của ta, chỉ cần Cửu Trọng không chết, Thiên Đế Môn có thể dừng lại ở Bắc Cảnh.

 
- Đời sau của chúng ta cũng có thể được che chở.

 
- Chúng ta sướm muộn cũng sẽ rời khỏi Bắc Cảnh, mà rời khỏi Bắc Cảnh, chúng ta sẽ gặp phải đối thủ cường đại hơn, có khả năng chúng ta sẽ chết bất đắc kì tử.

 
Cho nên, trước khi rời khỏi Bắc Cảnh, để lại huyết mạch của ngươi.

 
Nhân sinh, chính là tuần hoàn, cũng như tu hành, một lần, một lần tuần hoàn, nếu chúng ta bất hạnh chết đi, như vậy đời sau của chúng ta cũng nhận được tuần hoàn tương ứng.

 
Diệp Phàm nói tiếp:
 
- Ở nơi này củng cố tu vi, vi sư còn muốn đi đến nơi truyền thừa khác.

 
- Mặt khác, ngươi không tùy tiện hấp thu Cổ Thần Chi Huyết, việc này rất tốt.

 
- Ta phát hiện ý chí của Cổ Thần bên trong Cổ Thần Chi Huyết, Vô Song vẫn nhớ lời dạy bảo của sư tôn, tuyệt đối không dám bởi vì tham dục mà loạn tâm.


 
Lúc này Bắc Vô Song chắp tay nói.

 
- Ừ!
 
Diệp Phàm gật đầu, tiếp theo nhảy lên một cái, biến mất không thấy gì nữa.

 
Bắc Vô Song nhìn xem nơi Diệp Phàm biến mất, trong mắt lại suy nghĩ ngàn vạn:
 
- Truyền thừa huyết mạch sao…
 
- Kéo dài Bắc gia… Cha, nương, hai nhi ở Hỗn Độn Đại Thế Giới sẽ kéo dài huyết mạch của Bắc gia ta.

 

 
Sau đó quá trình chém giết pháp tắc chi tinh lại cực kỳ thuận lợi, nhưng ngoài tiểu thụ nhân ở bên ngoài, hắn lại không thu hoạch được tiểu quái cấp bậc Chân Thần nào khác.

 
Cũng may đồ vật ngũ hành rơi ra rất nhiều, đã đủ để kiến tạo Thiên Đế Môn.

 
Cổ Thần Sơn này tổng cộng có tám nơi truyền thừa, theo thứ tự là ngũ hành, cùng thần luyện chi hải, đáon thể tinh ngọc cùng vô tắc chi sơn.

 
Ngũ hành thì không cần nói nhiều, bước biển bên trong thần niệm chi hải lại có thể rèn luyện thần hồn, hơn nữa trấn thủ nơi đó chính là một con thần thú tam tinh cấp bậc Thái Sơ, Song Hồn Thánh Long.

 
Song Hồn Thánh Long này có phẩm giai không cao lắm trong đám Thần Thú Thái Sơ, nhưng lại có hai loại hồn phách, trong tay hắn chỉ nắm một loại hồn phách là huyết mạch Cổ Thần.

 
Diệp Phàm khẩn cầu Thánh Long, dùng Thanh Sơn Không Tuyệt vì nó mà tịnh hóa Cổ Thần chi huyết, như thế đã có được thánh thú hộ tông.

 
Mà đoán thể tinh ngọc lại có được tinh ngọc diễn hóa lực lượng rèn luyện cơ thể, sau khi chém giết Kim Cang Thạch Thú bất diệt, Diệp Phàm lại chiếm được rất nhiều kiến trúc thần tài.

 
Còn vô tắc chi sơn, Tử Nhứ Ngưng vừa lúc lại đang tu hành trong đó, nơi này chỉ có thiên địa linh khí tinh thuần nhất, pháp tắc lại cực kỳ cân bằng, thích hợp với bất kỳ tu sĩ tu hành nào.

 
Núi đá nơi đây đều có hiệu quả tụ linh, chính là thánh vật với tu hành cực giai, dùng vật này kiến tạo tông môn, tốc độ tu hành của tu sĩ sẽ tăng lên trên diện rộng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận