Vô Thượng Luân Hồi


Chắc thân thế của tên nhóc này cũng trong sạch, nếu không thì sẽ không ra chiến trường giết giặc, càng không giúp Đại Hạ tìm kiếm cao thủ tộc xác chết đang trà trộn bên trong.

Vì vậy, chỉ cần hắn không phải là thám tử do nước địch phái đến thì chuyện gì cũng dễ nói, hắn là một nhân tài, nhân tài ngàn năm khó gặp của Long Triều Đại Hạ này.
“Ngươi thấy Sương nhi nhà ta thế nào?”, nữ soái cười hiền hòa.
“Chịu đòn rất giỏi!”
Triệu Bân cũng rất thật thà, nói thẳng một câu.
Đây cũng là lời nói thật, cái cô Sở Vô Sương đó cũng rất giỏi chịu đòn.
Nữ soái nghe xong thì giật nhẹ khóe miệng, làm gì có ai nhận xét về con gái như thế.

Hơn nữa, còn là nói trước mặt cô ruột của người ta, phải chẳng đầu óc của tên nhóc này có vấn đề, miệng cũng “khéo” phết!
“Ừm… Rất đẹp!”, Triệu Bân nhận ra mình đã lỡ lời nên vội bồi thêm một câu nữa.
Nữ soái lắc đầu, mỉm cười, xem ra tên nhóc này thật sự chưa hiểu ra được ý trong lời nói của cô ta.
Có vẻ có vài chuyện không thể gấp gáp được.
Chẳng hạn như… Kéo Cơ Ngân về làm rể cho nhà họ Sở của mình.

Ngay từ lúc ở biên quan, cô ta đã có suy nghĩ đó rồi, mặc dù ngoại hình hắn bình thường nhưng lại có khí chất bên trong.

Quan hệ với Vô Sương nhà cô ta thì cũng là không đánh không quen biết, nếu như có thể thành đôi thì chắc sẽ rất hợp.
“Đang nói chuyện gì thế không biết?”
Lăng Phi cứ lẩm bẩm mãi ở bên ngoài.
Bọn Vân Yên thì lại khá bình thản, nếu như đã là người do nữ soái giới thiệu thì nhất định phải có chuyện để nói rồi.
Bỗng nhiên lại có một bóng người tiến lên.
Đấy là Sở Vô Sương.
Nữ soái vừa quay lại, chưa về nhà mà đã đến thẳng đây rồi.
Vừa hay cô ta đang ở Thiên Tông, sau khi nghe nói thì đã chạy đến đây ngay.
“Sở sư tỷ đã ăn cơm chưa?”, Mục Thanh Hàn hỏi.
“Đã ăn rồi!”
Sở Vô Sương khẽ mỉm cười, vẫn giữ bộ dạng nữ giả nam như cũ, sau khi thua một trận thì tâm thái cô ta cũng đã thay đổi, nhuệ khí cũng giảm đi, không còn kiêu ngạo, khinh người như trước nữa.

Nếu như là trước đây, ngoài người nhà mình ra, cô ta sẽ không cười với ai khác.


Cô của cô ta đã từng nói, dù là thần tiên ở trên cao thì cũng phải hưởng hương hỏa từ nhân gian, cũng phải nhuốm bụi trần, nếu không thì làm sao biết được núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Lúc đó cô ta không hiểu nhưng sau khi thua Cơ Ngân thì cô ta đã hiểu ra.
Nói thật lòng, nụ cười đó của cô ta khiến Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Lăng Phi đều thấy không bình thường, họ đã quen với dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng như con trời của cô ta rồi.

Xem ra cô ta đã thực sự thay đổi.
Cót két.
Cửa phòng được mở ra, nữ soái bước ra, sau đó là đến Triệu Bân.
“Cô cô!”, Sở Vô Sương cười rạng rỡ.
“Sao lại học đòi giả nam thế kia?”, nữ soái mỉm cười.
“Như thế này rất tiện!”, Sở Vô Sương hơi e thẹn, còn liếc nhìn Triệu Bân một cái.
Triệu Bân lịch sự cười lại rất phải phép.
“Về nhà thôi”.

Nữ soái phất tay, càng đi càng xa.

Từ khi từ biên quan trở về đến giờ, cô ta còn chưa về nhà nữa.

Sau khi cô ta rời khỏi đó, Triệu Bân lập tức có ý định bà trốn ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận