Vương lịch xuyên bút ký

Ôn Châu – ngày thứ …
Tiểu Thu,
Chúng ta làm được rồi, đã thật sự chiến thắng trong trận đấu này. 2 tuần vừa qua, xảy ra quá nhiều chuyện, khiến anh có lúc quên mất mục đích chính khi đến đây. Anh biết rõ năng lực của GMF, cũng có đủ  tự tin vào tay nghề của mình, nhưng anh không dám khẳng định chúng ta sẽ thắng. Là vì ngay từ đầu đây đã là 1 cuộc chiến không cân sức, đối thủ của chúng ta là một công ty có thành tích rất tốt trên thương trường, hơn nữa lãnh đạo lại là người Ôn Châu, còn thời gian của chúng ta thì lại rất ít. Tuy trước giờ anh luôn trong tư thế sẵn sàng, nhưng đối với dự án lần này anh lại không có sự chuẩn bị tốt nhất, chỉ là tìm lý do để trở về vì một câu nói của ai đó …
Anh cũng từng kể cho em nghe về nghề nghiệp của anh, về cảm giác khi nhìn lại những công trình do chính mình thiết kế, đó là một thứ tình cảm rất khó diễn tả. Có thể em sẽ cho rằng kiến trúc sư là một công việc rất khô khan, rất nhàm chán. Thực ra không phải vậy, những công trình kiến trúc mà em nhìn thấy, dù có được công nhận là tinh hoa hay không, tất cả đều từ những con số và những hình ảnh vô cảm trên bản vẽ mà ra. Và chúng cũng chính là thông điệp truyền tải những ý tưởng và tình cảm của người thiết kế.Cũng giống như lần này, anh có thể có một thiết kế đặc sắc như vậy, hoàn toàn thuyết phục được hội đồng giám khảo, đều xuất phát từ những bài thơ mà em đã dịch. Hoặc cũng có thể, là xuất phát từ những tình cảm mà anh nhìn thấy được qua bài thơ đó. Em đã cảm nhận được ý tứ của tác giả và truyền lại cho anh một cách nguyên vẹn nhất.Nói cách khác, chính em là người đã tạo ra linh hồn cho bản thiết kế này. Anh chỉ là người vẽ ra nó mà thôi. Thế nên, trong cuộc chiến này, chúng ta đã cùng thắng. Nhưng cũng chỉ là cuộc chiến này thôi, bởi vì cuộc chiến của chính bản thân anh, thì đã thua ngay từ lúc còn chưa bắt đầu. Ngay cả dũng khí để đối mặt với tình cảm của em, anh còn không có thì nói gì đến chiến thắng…
Tiểu Thu, đứng trước nguy hiểm, em không sợ hãi mà dũng cảm chiến đấu. Anh thật sự khâm phục em rồi. Những điều đối với người khác quả thật rất khó khăn, em lại cho là bình thường. Có cô gái nào như em? Bị một đám côn đồ đuổi theo lại ôm hồ sơ chạy một mạch đến nơi nộp thầu. Lại còn đúng giờ nữa chứ. Người khác thì chắc là vứt lại để thoát thân từ lâu rồi. Nhưng anh muốn khen em, em lại nói, em có thể chạy nhanh như vậy là vì mỗi lần nhớ anh em đều tập chạy. Còn dọa anh sau này dù anh chạy đến đâu em cũng sẽ đuổi kịp. Thật là hết cách với em. Anh còn có thể đi đâu được nữa chứ?Thật ra,dù anh có chạy bao xa, chạy bao lâu thì cuối cùng cũng chỉ là xoay quanh Tiểu Thu em mà thôi. Chỉ là em vẫn chưa nhận ra…
Tiểu Thu, nhân cơ hội này, em hãy đi chơi cùng mọi người, vui vẻ một chút, hưởng thụ một chút. Em sẽ nhận ra cuộc sống thật ra còn rất nhiều điều đáng để chúng ta quan tâm, đáng để nắm bắt, hơn là chỉ mãi lưu luyến một kỷ niệm không đáng nhớ. Sau kỳ nghỉ này, anh cũng sẽ quay lại Thụy Sỹ, vì anh cũng đã lưu luyến quá nhiều rồi, sợ rằng sẽ không đủ quyết tâm để rời xa, một lần nữa,…
                                                                                                            Yêu em, Lịch Xuyên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui