Vương lịch xuyên bút ký

Thượng Hải – 2 tuần sau…
Chào em, Tiểu Thu.
Anh khỏe rồi, đừng lo lắng nữa. Sức khỏe anh đúng là không tốt, nhưng anh không yếu ớt vậy đâu. Em cũng đừng mang canh đến cho anh nữa, nghe nói em đã bị Janet ngăn không cho vào. Anh không muốn em phải chịu đựng những lời nói khó nghe từ cô ấy, nhưng anh cũng không thể làm gì được, vì người gây ra chuyện này là em trai của em, nói sao đi nữa trong mắt họ bây giờ em cũng không khác gì một mối nguy hiểm.

Họ không hiểu, nhưng anh thì có. Trong chuyện này anh không trách ai cả. Tiểu Đông vì quá lo lắng cho em nên mới ra tay với anh. Nó nói cũng không sai, anh có tư cách gì để làm khổ em lâu như vậy? Anh chỉ là một tên tàn phế không đáng thương hại, đến cả bảo vệ bản thân còn không thể nói gì đến lo cho em sau này. Anh biết em sẽ không trách Tiểu Đông vì em thương nó còn hơn cả bản thân em nữa. Điều mà anh sợ chính là em đang tự trách chính mình. Đôi lúc anh mong mình không hiểu em đến vậy, để bây giờ mỗi tâm tư của em đều khiến anh bận lòng.
Tiểu Thu, đừng tự dằn vặt nữa, em nhé? Em và Tiểu Đông đều không biết bệnh của anh, nên đó không phải là lỗi của ai cả. Cái tát của em làm Tiểu Đông chảy máu, cũng đủ biết em đã dùng nhiều sức cỡ nào. Nhưng anh hiểu rõ, ngay giây phút đó, trái tim của em cũng đã bị thương đến tan nát. Vì một người đàn ông không thể xác định tình cảm rõ ràng lại ra tay đánh em trai của mình, ai có thể đau hơn em?
Vậy mà, em không trách, không oán, cứ lặng lẽ hỏi thăm hết người này đến người khác tình hình của anh. Anh tự cảm thấy mình không đáng, nhưng sao em vẫn cứ dồn hết tình cảm của mình cho anh vậy? Đó vẫn luôn là một khoảng không không giới hạn, em có gửi bao nhiêu cũng không thể được hồi đáp. Giống như anh đã từng nói, tình  yêu của anh chính là bức tường, nhìn thấy hay không nó vẫn ở đó. Nhưng nó cũng chỉ có thể ở đó, lặng im theo dõi từng bước chân em, chứng kiến mọi cảm xúc của em…mà không thể có bất cứ biểu hiện gì. Đây cũng là câu trả lời của anh dành cho em. Tiểu Thu, anh vẫn luôn yêu em, yêu em rất nhiều, nhưng không thể cho em bất cứ điều gì em muốn, cho dù là điều giản đơn nhất.

Tiểu Thu, anh từng nói, có thể sắp xếp được tương lai của em. Có lẽ bây giờ chính là lúc phải thực hiện rồi. Ông đã biết việc anh tiết lộ thông tin thiết kế để được trở về, và ông cũng đã biết nguyên nhân là vì em. Anh đã không còn đảm nhiệm bất cứ vị trí nào ở GMF nữa, điều này cũng có nghĩa là anh không còn bất lỳ lý do nào để ở lại nữa. Với phong cách của ông, anh hoàn toàn có thể đoán được chuyện này. Nhưng đây không phải vấn đề anh quan tâm, điều anh lo nhất lúc này chính là em. Thế nên, em đừng trách anh đã không hỏi em mà tự ý sắp xếp. Anh đầu tư vào Cửu Thông, là muốn em ổn định, hơn nữa còn muốn Tiêu Quan có một con đường rộng mở. Sau này…nếu sau này em quyết định tiến tới, thì anh ta cũng có thể đảm bảo cuộc sống cho em. Hiện tại, anh chỉ nghĩ được đến đây thôi. Anh sẽ cố gắng hết sức để ông không nhắm vào em nữa, có lẽ điều kiện đổi lại chỉ có thể là sự trở về của chính anh mà thôi. Nếu đã như vậy, chúng ta hãy cùng chấp nhận sự sắp xếp này nhé, Tiểu Thu?
Muốn em từ bỏ là rất khó, nhưng bắt bản thân mình từ bỏ, anh lại không làm được.
                                                                                                            Yêu em, Lịch Xuyên                                                                                                           


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận